Mễ Na hét lên với Trương Phong, sau đó thu dọn quần áo, chuẩn bị chạy ra khỏi phòng.
Trương Phong nhìn bóng lưng Mễ Na rời đi, trong lòng như sụp đổ.
Tối hôm qua rõ ràng chính cô muốn gây rối với tôi, hiện tại lại là kẻ ác kêu oan trước?
Lúc này Mễ Na đã thu dọn quần áo chạy ra khỏi phòng, trong lòng cảm thấy rất uất ức.
Không dễ dàng gì mình mới cũng thoát khỏi nanh vuốt của Hoàng Phong, bây giờ lại rơi vào tay Trương Phong, cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Trương Phong lại là người giống như Hoàng Phong.
"Mễ Na, cô có thể nghe tôi nói cho hết lời được không?"
Sau khi Trương Phong đuổi theo ra khỏi phòng, anh hét vào mặt Mễ Na, biểu cảm kích động.
"Đã như thế này rồi, anh còn muốn nói gì với tôi?"
Mễ Na dừng lại, mắt đã ươn ướt.
"Tối hôm qua tôi không làm gì cô, nếu tôi thật sự làm gì cô, vậy thì tại sao cô chỉ bị cởi áo, còn những cái khác vẫn còn nguyên chứ!"
Trương Phong nói với Mễ Na.
Mễ Na nghe xong lời nói của Trương Phong, không khỏi sững sờ một chút, sau đó nhìn xuống váy của mình, phát hiện váy của mình quả thực còn nguyên vẹn.
"Vậy thì... Vậy thì tại sao hai chúng ta lại ngủ chung một giường? Lúc đến khách sạn không phải anh đã thuê hai phòng sao?"
Mễ Na lắp bắp hỏi.
“Chị hai à, cô đã quên chuyện tối hôm qua rồi sao?” Trương Phong nói với vẻ mặt suy sụp.
"Tôi... Tôi không nhớ!"
Mễ Na đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ấy chỉ nhớ tối hôm qua cô ấy và Trương Phong đến khách sạn thuê phòng, ngoài ra cô ấy hoàn toàn không nhớ được những chuyện khác.
"Xem ra cô thật sự không nhớ!"
Trương Phong bất đắc dĩ thở dài, sau đó chỉ vào phòng của mình nói: "Cô nhìn cho kỹ đi, đây là phòng của tôi, tối hôm qua là cô tự mình chạy đến phòng của tôi, đó mới là phòng của cô!"
Mễ Na nghe xong liền nhanh chóng nhìn thoáng qua phòng của Trương Phong, phát hiện Trương Phong không nói dối, quả thật là cô ấy tự mình chạy đến phòng của Trương Phong.
Nếu Trương Phong thật sự có ý định làm gì với mình, thì phải là anh chạy tới phòng của mình mới đúng!
"Vậy thì... tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hai chúng ta lại ngủ cùng nhau?" Mễ Na khó hiểu hỏi Trương Phong.
"Cô vào phòng trước được không?"
Trương Phong cảm thấy hành lang khách sạn có quá nhiều người. Anh không thể kể hết chuyện gì đã xảy ra đêm qua trước mặt nhiều người như vậy được.
"..."
Mễ Na do dự một lúc, sau đó đi theo Trương Phong vào phòng.
Sau khi vào phòng, Trương Phong trực tiếp đóng cửa lại.
Còn Mễ Na thì ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nói: "Vậy bây giờ anh có thể nói được chưa?"
Trương Phong chỉ đơn giản sắp xếp ngôn ngữ trong lòng một chút, sau đó một năm một mười kể cho Mễ Na nghe những gì đã xảy ra đêm qua.
Nghe xong lời của Trương Phong, mặt Mễ Na đỏ như mông khỉ, lắp bắp hỏi: "Trương Phong, anh... Tất cả những gì anh nói đều là sự thật sao?"
"Tôi lừa cô làm gì?"
Trương Phong bất đắc dĩ đáp lại, sau đó nói tiếp: "Tối hôm qua cô bị Hoàng Phong đánh thuốc nên thần trí không rõ, muốn tôi giúp cô. Nhưng tôi không có làm gì cô, tôi chỉ quấn cô vào trong chăn mà thôi. Sau đó tôi ngủ thiếp đi vì quá mệt, tiếp đó là những gì cô đã thấy vào buổi sáng!"
"..."
Mễ Na ngẩn ngơ ngồi trên giường với vẻ mặt ngượng ngùng.
Tối hôm qua rõ ràng là Trương Phong giúp mình, vậy mà mình còn hiểu lầm Trương Phong, Mễ Na cảm thấy rất xấu hổ.
"Trương Phong, thực xin lỗi, tôi không nên nghĩ anh như thế!"
Mễ Na áy náy nói.
“Không sao, cô có thể từ từ nhớ lại chuyện tối hôm qua, tôi nghĩ cô chắc là có thể nhớ được.” Trương Phong nhẹ giọng nói.
"Điều duy nhất tôi có thể nhớ bây giờ là chuyện cùng anh đến khách sạn để thuê phòng. Tôi thật sự không nhớ được những chuyện khác!" Mễ Na đỏ mặt nói.
"Không nghĩ ra thì thôi đi."
Trương Phong nhìn Mễ Na cười cười, sau đó nói tiếp: "Thời gian không còn sớm nữa, lát nữa tôi còn phải quay lại trường học, đi trước nha."
"Được."
Mễ Na nghe thế thì nhanh chóng gật đầu.
Trương Phong xoay người bước ra khỏi phòng.
Sau khi Trương Phong rời đi, Mễ Na nằm ở trên giường, mặt đỏ như trái táo, vô cùng ngượng ngùng.
"Mễ Na ơi Mễ Na, sao mày có thể làm chuyện như vậy chứ? Mày vào phòng con trai, còn muốn làm loại chuyện đó với anh ấy, thật là xấu hổ chết đi được..."
Mễ Na nhặt cái gối trên giường đập mạnh hai cái, cố gắng trút bỏ cảm xúc trong lòng mình.
Có ai ngờ Mễ Na, người luôn cao ngạo lạnh lùng lại có một mặt của con gái như thế chứ.
Nhưng sau khi trút xong cảm xúc, Mễ Na dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cô dừng động tác trên tay lại, đôi mắt to tròn ngấn nước trợn trừng, lẩm bẩm: “Không đúng nha, Trương Phong thối tha nhà anh, đêm qua bà đây đã chủ động như vậy rồi, vậy mà anh chỉ trói tôi trong chăn bông, không làm gì tôi hết, rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Chẳng lẽ tôi không đủ đẹp sao?"
"Ặc..."
Trương Phong vừa trở lại phòng, đúng lúc nghe những lời Mễ Na nói, vẻ mặt rất chi là xấu hổ.
"Mễ Na, thực ra đêm qua, tôi qua thật có hơi động lòng với cô rồi, nhưng tôi sợ rằng nếu tôi làm gì đó với cô, cô sẽ gọi cảnh sát tố cáo tôi cưỡng hiếp cô, cho nên tôi mới trói cô trong chăn bông!" Trương Phong nhìn Mễ Na trên giường, thấp giọng giải thích.
Mễ Na nghe thế thì đột ngột quay lại, nhìn thấy Trương Phong ở phía sau mình, khuôn mặt xinh đẹp lại ửng hồng.
"Anh... Anh vào khi nào? Tại sao anh lại trở lại?"
Mễ Na cực kỳ kích động thốt lên.
"Tôi quên lấy điện thoại, tôi chỉ quay lại lấy điện thoại thôi!"
Trương Phong nói xong lời này, bèn vội vàng cầm điện thoại di động đặt ở trên bàn đầu giường, sau đó nói với Mễ Na: "Cái đó, cô tiếp tục đi, lần này tôi thật sự rời đi!"
"Anh..."
Mễ Na trừng lớn đôi mắt ngấn nước, nhìn Trương Phong mà không biết nên nói gì.
"Trương Phong, anh chờ tôi một chút, tôi ra ngoài cùng anh."
Mễ Na do dự một lúc, cảm thấy mình không có việc gì phải làm khi ở lại đây, vậy nên chi bằng đi cùng Trương Phong cho rồi.
"Được thôi..."
Trương Phong vừa đi tới cửa liền dừng lại sau khi nghe được lời này.
Mễ Na đơn giản thu dọn quần áo của mình, sau đó đi theo Trương Phong ra ngoài khách sạn.
Không biết là vì chuyện tối hôm qua, hay là vì lời Mễ Na nói vừa rồi mà khi hai người cùng đi, bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.