Mục lục
Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô à em thật sự không biết mà!”

Trương Phong bất lực nói.

“Hứ…”

Tần Lan thấy Trương Phong vẫn già mồm, cô ta hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc của mình lại.

Sau đó nói: “Cái bộ đồ ngủ màu xanh hôm trước tôi treo ngoài ban công giờ không thấy đâu nữa, trong phòng này ngoài em ra thì căn bản không có người khác bước vào đây, em nói xem không phải ai trộm đồ ngủ của tôi thì hay trộm chứ?”

Sau khi nghe Tần Lan nói vậy, Trương Phong cứ như bị sét đánh vào đầu.

Anh không hề ngờ rằng thứ mà Tần Lan mất lại là chiếc váy ngủ quyến rũ kia.

Mà lúc này Tần Lan còn hiểu lầm là Trương Phong đã lấy trộm chiếc váy ngủ đó đi!

Tuy rằng Trương Phong chạy ra ban công vì chiếc váy ngủ đó thật.

Nhưng Trương Phong cũng đâu có biến thái đến mức làm ra cái chuyện trộm váy ngủ của Tần Lan chứ.

“Cô Tần, tuy rằng hôm đó em đã chạy ra ban công nhưng em không hề lấy trộm váy ngủ của cô!”

Trương Phong bất lực giải thích với Tần Lan.

“Chỉ có mình em là từng bước vào ký túc xá của tôi, không phải em trộm bậy thì an trộm em nói tôi nghe đi!”

Tần Lan trừng to đôi mắt hồ ly rồi hơi ngượng ngùng hét lên với Trương Phong.



“Cứ cho là em từng đến ký túc xá của cô đi, cũng không có nghĩa là em lấy trộm váy ngủ của cô chứ!”

Trương Phong ngẩn ngơ một hồi sau đó nói tiếp: “Đúng rồi cô Tần, lúc trước khi em đến ký túc xá của cô em phát hiện hình như ở ban công có bóng người, bởi vậy em mới chạy ra ngoài ban công, có khi nào là người đó trộm hay không?”

Chuyện cũng đã đến bước đường này rồi, Trương Phong chỉ đành tùy tiện thêu dệt một cái cớ, định làm đại cho xong.

Nhưng mà hình như Tần Lan không mắc bẫy của Trương Phong.

Cô ta nhìn chằm chằm Trương Phong, ánh mắt cô ta tràn ngập sự tức giận, cô ta nói: “Trương Phong, không phải lúc trước em nói vì muốn giúp tôi đập chết con gián nên mới chạy ra ngoài ban công hay sao?”

“Vả lại, cứ cho là có người khác bước vào ký túc xá của tôi đi nữa, nhưng khi em rời đi thì cái váy ngủ của tôi vẫn còn đó, lúc tôi quay về vào buổi tối mới phát hiện chiếc váy đó không thấy đâu nữa!”

Tần Lan lập tức vạch trần cái cớ của Trương Phong.

“Cô Tần, nếu như cô đã nói lúc em đi thì chiếc váy kia vẫn còn đó, vậy cô dựa vào đâu lại cho rằng em đã cướp chiếc váy đó đi chứ?”

Trương Phong tìm thấy lỗ hổng thì nhanh chóng lên tiếng giải thích.

Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, Tần Lan ngẩn người một hồi rồi thấp giọng nói: “Nói không chừng em lại quay về đây cướp chiếc váy kia đi thì sao?”

“Cô Tần, cô nói như vậy thì oan cho em quá rồi, em đến ký túc xá cô nhiều lần như vậy, nếu như em muốn lấy váy ngủ của cô thật thì em đã ra tay từ lâu rồi, sao lại có thể đợi đến bây giờ được?”

Trương Phong có hơi hụt hẫng nói với Tần Lan.

Tần Lan nhìn Trương Phong đang đứng trước mặt mình, đột nhiên cô ta cảm thấy lời Trương Phong nói hình như cũng hơi có lý.

Suy cho cùng nếu như Trương Phong muốn lấy váy ngủ của cô ta thật thì anh cũng không cần phải đợi đến bây giờ mới ra tay!

“Vả lại cô Tần à, em với cô cũng quen biết nhau rồi, nếu như em lấy trộm váy ngủ cô thật thì cô sẽ nghĩ tới em đầu tiên, vậy tại sao em lại phải mạo hiểm như vậy để đi làm chuyện này chứ?”

Trương Phong rèn sắt khi cong nóng, anh tiếp tục rửa sạch nghi ngờ cho bản thân mình!

Tần Lan nheo mắt, cô ta dùng ánh mắt kiểm tra liếc nhìn Trương Phong, cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Mà lúc này trong lòng Trương Phong cũng vô cùng căng thẳng, anh không biết liệu Tần Lan có tin lời nói này của anh hay không, nhưng mà bất luận như thế nào thì Trương Phong thật sự không có lấy váy ngủ của Tần Lan.

Bởi vậy nên anh nhất định không thể nhận tội này được!

“Em không trộm váy ngủ của tôi thật hay sao?”

Tần Lan do dự một hồi rồi khẽ hỏi Trương Phong.

“Không phải, nhất định không phải!”



Trương Phong không thèm suy nghĩ lắc đầu nói.

“Vậy được thôi, tôi tin em lần này, tốt nhất là em đừng có lừa tôi, nếu như để tôi phát hiện tên biến thái đó là em thì em chờ xem tôi sẽ xử lý em như thế nào!”

Tần Lan lạnh lùng nói với Trương Phong.

“Cô tần, cô cứ yên tâm, váy ngủ của cô nhất định không phải do em trộm, em lấy trộm váy ngủ của cô làm cái gì chứ!”

Trương Phong thề thốt nói.

“Mấy đứa con trai tụi em lấy trộm váy ngủ của tôi làm cái gì bản thân em còn không biết hay sao?”

Tần Lan chớp chớp đôi mắt hồ ly cười như không cười trả lời một câu.

Sau đó cô ta liếm liếm môi rồi nói tiếp: “Trương Phong, em đừng có tưởng mấy đứa con trai trong lớp nghĩ gì, ánh mắt họ lúc nhìn thấy cô đều sáng rực, chắc các em ở sau lưng nói về tôi rất nhiều đúng không!”

“Ợ…”

Sau khi nghe Tần Lan nói vậy, Trương Phong liền ngẩn người tại chỗ, một dòng máu nóng chảy ngang tim anh.

Anh không ngờ rằng Tần Lan lại cởi mở như vậy, đi nói mấy chuyện này với anh.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Phong, Tần Lan không khỏi bật cười xinh đẹp, sau đó cô ta giơ tay cởi áo khoác trên người mình ra.

Lúc này Tần Lan đang mặc áo công sở ôm sát lấy cơ thể sắc sảo của cô ta, trông cô ta rất hấp dẫn.

“Trương Phong, em đứng xa như vậy làm gì? Mau ngồi xuống nói chuyện với cô đi…”

Tần Lan vừa nói vừa vỗ vỗ vào chỗ ngồi cạnh mình.

Sau khi nghe Tần Lan nói vậy, Trương Phong lại càng sững sờ hơn, vẻ mặt anh liền trở nên cứng đờ.

Anh không biết Tần Lan muốn chơi trò gì với mình nữa.

“Trương Phong, em còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây ngồi xuống nhanh lên!”

Tần Lan nở nụ cười xinh đẹp nói với Trương Phong.

“Cái đó, cô Tần, em đứng là được rồi…”

Trương Phong bất lực trả lời một cô, bây giờ anh không biết con hồ ly tinh như Tần Lan đang định làm gì với anh, bỏi vậy dĩ nhiên anh cũng không dám đi sang ngồi xuống rồi.



“Vậy được thôi!”

Tần Lan thấy Trương Phong không hề có ý định đi qua thì cô ta nhất đôi chân đẹp gợi cảm của mình lên, sau đó hơi nghiêng người, tạo thành một tư thế hấp dẫn đến chết người, cô ta khẽ nói với Trương Phong: “Trương Phong à, những đứa con trai trong lớp bàn tán gì về tôi vậy?”

“Bọn họ khen cô đẹp, tính tình cũng tốt, giảng bài rất sinh động và thú vị…”

“Trương Phong, chúng ta cũng quen biết vậy rồi, em cũng không cần nói mấy lời khách sáo như vậy với tôi, em nói cho tôi biết mấy lời bình thường tôi không nghe thấy ấy?”

Tần Lan lập tức ngắt ngang Trương Phong sau đó gợi cảm nói.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Phong, Tần Lan không khỏi bật cười xinh đẹp, sau đó cô ta giơ tay cởi áo khoác trên người mình ra.

“Một người phụ nữ tài năng, xinh đẹp, vả lại tâm địa còn rất lương thiện nữa!” Trương Phong nhanh chóng lên tiếng trả lời.


Lúc này Tần Lan đang mặc áo công sở ôm sát lấy cơ thể sắc sảo của cô ta, trông cô ta rất hấp dẫn.


“Những lời mà bình thường cô không nghe thấy hả?”


“Dạ, rất đẹp, cũng rất quyến rũ.” Trương Phong khẽ gật đầu.


Trương Phong nhìn Tần Lan do dự một hồi rồi khẽ lên tiếng nói: “Cô ơi cô cùng biết trong lớp em cũng không có bạn bè gì, bởi vậy bọn họ nói gì về cô giáo như cô em cũng không rõ lắm…”


“Vậy em nói cho tôi biết, ở sau lưng tôi, em có từng tơ tưởng tới tôi không?”


Tần Lan liếm liếm đôi môi hồi quyến rũ của mình rồi tò mò hỏi.


Tần Lan tiếp tục hỏi Trương Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK