Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn trang Mãnh Thú, thực ra là một công viên tham quan động vật hoang dã chiếm cả nghìn mẫu rừng, ở bên ngoài thành phố Long Giang.

Một dạo cũng là khu du lịch nổi tiếng xa gần, đông đúc khách du lịch.

Nhưng năm ngoái, bởi vì có một hành khách không tuân theo nội quy, tự ý xuống xe ở khu vực thú dữ đã bị một con hổ đói cắn chết.

Dưới sự lên men của dư luận, lượng du khách của công viên giảm mạnh, đến cuối cùng không còn một du khách nào nữa.

Ông chủ muốn dứt ra, khổ nỗi có quá nhiều động vật hoang dã không thể nào xử lý, sốt ruột đến mức hói cả đầu.

Vào hôm nay, đột nhiên có một tên ăn mày chống nạng sắt tìm đến ông ta, tỏ ý sẵn sàng bỏ ra một trăm triệu mua lại cả sơn trang.

Ông chủ còn tưởng rằng tên ăn mày đói đến mức không tỉnh táo nên đến chọc ông ta, nào ngờ tên ăn mày lấy ra một tấm thẻ, quét một trăm triệu một cách rất thoải mái.

Ông chủ sợ tên ăn mày hối hận, bật dậy, bỏ chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Khi Tiêu Thiên Kị lái xe đuổi theo xuống núi thì nghe thấy tiếng hú của sói và tiếng gầm của hổ vang lên từ trên núi.

Men theo con đường núi đi lên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một tòa lâu đài cao lớn được xây dựng bằng đá. Bốn chữ lớn Sơn trang Mãnh Thú, loang lổ ở giữa.

Mơ hồ vẫn còn dáng vẻ phồn hoa của ngày xưa.

“Thiếu chủ!” Trong phòng điều khiển rộng lớn, chỉ có một mình Tàn Kiếm.

Nhìn thấy Tần Thiên, ông ấy kích động đến mức muốn quỳ xuống đón tiếp.

“Chú Tàn, giữa chúng ta không cần khách sáo.”

“Cháu đã sắp xếp một người, cô ta đến rồi sao?”

Tàn Kiếm vội nói: “Là một cô gái sao? Cậu đến xem thử.”

Phía trên một trong số những chiếc màn hình điều khiển, dưới ánh đèn mờ ảo có một bóng đen đang đứng thẳng.

Là Thiết Ngưng Sương.

Qua tư thế đứng của cô ta, Tần Thiên biết lúc này cơ bắp toàn thân cô ta đang bó chặt, cả người đều rất căng thẳng, thậm chí sắp sụp đổ.

Nhìn theo ánh mắt của Thiết Ngưng Sương, trong bụi cây trước mặt cách cô ta không xa có một bóng đen đang di động, đôi mắt giống như âm hồn đang nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập từ bên ngoài đến là cô.

Tàn Kiếm nói nhỏ: “Nơi cô ta đột nhập vào là khu vực của sói.”

“Theo lệnh của thiếu chủ, tôi luôn không lộ diện nói chuyện với cô ta.”

“Thiếu chủ, có cần đưa cô ta đến đây không?”

“Bây giờ bầy sói vẫn chưa khởi động cuộc tấn công, là vì bọn chúng còn có đồng bọn chưa đuổi đến nên chưa tạo thành vòng vây.”

“Một khi tạo thành vòng vây…”



Ông ấy không nói tiếp.

Một cô gái xinh đẹp yểu điệu như Thiết Ngưng Sương, bị một bầy sói bao vây, hậu quả không nói cũng rõ.

Mà những con sói này, không giống với sói đã mất đi vẻ hoang dã, được nuôi nhốt trong sở thú bình thường,.

Kể từ khi được đưa đến đây, chúng đã có không gian nuôi thả tương đối tự do. Thức ăn cho ăn cũng đều là gà sống và thỏ sống.

Đôi khi, để đảm bảo tính hoang dã của chúng, và thỏa mãn sự hiếu kỳ của du khách. Chủ công viên động vật thậm chí còn không cung cấp thức ăn liên tục mấy ngày để cho chúng tự giết hại lẫn nhau.

Cho nên, Tàn Kiếm không hiểu, Tần Thiên làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.

Đột nhiên Tần Thiên hỏi: “Chú Tàn, cháu nhớ Diêm Vương Điện ban đầu là bắt đầu từ ‘Thiên Phạt’, đúng không?”

Tàn Kiếm thoáng sửng sốt, vội nói: “Phải.”

“Ban đầu chỉ có ông chủ cũ và mười mấy người bọn tôi, đặt tên là Thiên Phạt cũng có nghĩa là thay trời trừng phạt.”

“Sau này anh em gia nhập càng lúc càng nhiều, để tiện phân biệt và quản lý mới chính thức đổi tên là Diêm Vương Điện.”

Tần Thiên nói: “Không phải chú muốn khôi phục Diêm Vương Điện, điều tra rõ chân tướng của trận đại chiến đó, báo thù cho các anh em đã chết sao?”

Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ, cậu đồng ý rồi ư?”

Lúc ở Sở Châu, Tần Thiên chỉ nói có kế hoạch, nhưng không nói cụ thể là gì. Cho đến bây giờ, Tàn Kiếm cũng vẫn không dám suy đoán.

Bởi vì ông ấy biết, muốn tra rõ chân tướng của trận đại chiến đó, báo thì cho các anh em đã chết là một chuyện khó khăn như thế nào.

Kẻ thù phải đối mặt sau lưng, rất có thể là một thế lực đen tối lớn nhất, độc ác nhất, xảo quyệt nhất và tàn bạo nhất trên thế giới.

Một khi bước chân lên con đường này, chẳng khác nào treo đầu trên thắt lưng. Có thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Mà Tần Thiên bây giờ, mặc dù là đồ đệ của ông chủ cũ. Nhưng, một tay hắn lập ra Thần Vương Điện, cực kỳ giàu có, đi đến đâu cũng được mọi người tôn trọng.

Có điều kiện này, hắn hoàn toàn có thể làm theo ý muốn, sống một cuộc sống thần tiên mà tất cả mọi người đều ao ước.

Hắn sẽ từ bỏ những điều này, chấp nhận nguy cơ mất đầu, dấn thân vào con đường báo thù sao?

Ánh mắt Tần Thiên sâu xa, giống như biển cả sâu không thấy đáy, trong ánh sáng lấp lánh phản chiếu lại nổi bật lên ánh sáng của hai ngôi sao.

Đối mặt với sự nghi ngờ của Tàn Kiếm, hắn kiên quyết gật đầu: “Con đường báo thù, sẽ bắt đầu từ việc xây dựng lại Thiên Phạt.”

“Chú Tàn, cháu từng nghe sư phụ nói đến một vài cách khi tập luyện ban đầu của Thiên Phạt mọi người.”

“Ông ấy đưa các chú chạy đến rừng rậm Amazon, để các chú sống trong môi trường tàn bạo, mỗi ngày đều vật lộn với đủ loại thú dữ, ở lại đó hai năm.”

“Bây giờ, chú vẫn còn không hiểu lý do cháu bảo chú mua lại khu vườn hoang dã này sao?”

“Mặc dù cháu không thể nào đưa các chú đến rừng rậm Amazon, nhưng mà nơi này có thể dùng như một khu rừng thu nhỏ.”



Tàn Kiếm đã kích động đến mức không nói nên lời.

Lúc này, trận chiến ở khu vực sói cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Một con sói xanh, giống như bóng ma trong màn đêm, không tiếng động nhảy vọt lên, lao về phía Thiết Ngưng Sương.

Thiết Ngưng Sương như mũi tên nằm trên dây cung, cơ thể cô ta nhấp nháy, trong khi tránh con sói xanh thì một tia sáng bén ngót lóe lên ở trong tay, bất ngờ rạch một đường ở phần bụng của con sói xanh.

Đôi mắt Tần Thiên sáng lên.

Quả nhiên cô gái này có hơi đẫm máu, cũng thật sự có chút bản lĩnh.

Bị mùi máu tươi kích thích, càng nhiều sói hoang từ trong bụi cỏ tru lên và lao thẳng về phía Thiết Ngưng Sương.

Tần Thiên kích động nói to: “Chú Tàn, bây giờ cháu giao căn cứ này cho chú. Cần bao nhiêu tiền, cháu sẽ cung cấp không giới hạn.”

“Cháu chỉ hỏi chú một câu, chú có thể vì cháu, vì Diêm Vương Điện đã giải tán, vì những anh em đã chết xây dựng lại một ‘Thiên Phạt’ không?”

“Cảm ơn thiếu chủ!”

“Lão nô nhận lệnh!” Tàn Kiếm chống nạng sắt, run rẩy quỳ xuống đất.

Nước mắt trào ra trong mắt ông ấy.

Bây giờ, cuối cùng ông ấy đã yên tâm. Thiếu chủ trước mặt không khiến ông ấy thất vọng!

Tần Thiên vội đỡ Tàn Kiếm dậy, muốn nói gì đó, bỗng nhiên hắn nhìn thấy có một bóng đen cực lớn đi vào trên màn hình tối đen trong góc.

Chiều cao hơn hai mét, tay chân tô chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Giống như quái vật gây hạn hạn.

Phần thân trên trần trụi, được buộc bằng một sợi xích sắt to bằng cánh tay và dài vài mét.

Ở hai đầu sợi xích sắt treo một chiếc xe đẩy.

Phía trên chiếc xe đẩy chất đầy nửa xe thịt đông lạnh.

Con người to lớn chân trần kéo chiếc xe đẩy, đi trên con đường đá ở khu rừng. Đi được vài bước, hắn dùng móc sắt tùy ý móc lên một miếng thịt, ném vào trong bóng tối phía xa.

Trong bóng tối, lập tức lên tiếng gầm của sư tử và hổ.

Thậm chí Tần Thiên còn nhìn thấy một cái bóng màu vàng xẹt qua. Trông giống như một con hổ Đông Bắc.

Vài con sư tử đực lao ra từ trong bãi cỏ, chậm rãi đến gần chiếc xe đẩy, trông như muốn tranh nhau thịt đông lạnh.

Con người to lớn đột nhiên quay đầu lại, tiếng quát tháo phát ra từ trong cổ họng dọa cho con sư tử đực sợ hãi bỏ chạy.

Không chỉ sư tử đực mà ngay cả Tần Thiên cũng giật mình khi hắn ta quay đầu lại.

Chỉ thấy trên mặt hắn ta có một vết sẹo rất sâu từ trán đến khóe miệng. Giống như một con rết hung dữ, rất đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK