Trong phòng khách im ắng.
Mặc dù tối mịt, nhưng những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, ngay lập tức đã biết rõ bố cục trước mặt chỉ dựa vào chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ.
Tầng một có tổng cộng ba phòng.
Trong đó có một phòng đang mở cửa, rất rõ ràng không có người ở. Thực ra, phòng này trước đây là phòng của Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan từng muốn để cho Tô Tô và Tần Thiên ở phòng trên lầu. Càng thêm yên tĩnh, có lợi cho vợ chồng trẻ bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân Tô Tô vẫn không muốn ở cùng Tần Thiên sớm. Cho nên cô ở ỳ tầng một không đi.
Để tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau nhiều nhất có thể mà Dương Ngọc Lan đã tự mình chuyển lên lầu.
Cũng là mắt không thấy tâm không phiền.
Còn lại hai phòng, một phòng đóng chặt cửa.
Một phòng khác lại mở he hé.
Bóng đen lặng lẽ đi đến gần căn phòng mở he hé.
Cô ta rút ra một ống tiêm dài từ trên người.
Chỉ cần bơm vào một giọt chất lỏng bên trong đã đủ để đầu độc một con lạc đà. Không cần nói đến con người.
Cô ta cảm thấy giết người là một nghệ thuật, nổ súng hoặc sử dụng dao quá không có phẩm chất.
Cô ta thích sử dụng chất độc.
Thích để cho người ta sau khi chết, giống như đang ngủ. Bởi vì độc tố mà trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười của một giấc mơ đẹp.
Cô ta chính là Kim đuôi Bọ cạp, kẻ lọt lưới trong nhóm Rắn Hổ Mang.
Vốn cô ta cũng muốn đi theo nhóm Rắn Hổ Mang, vượt qua biên giới từ phía nam. Nhưng bởi vì nghiên cứu tài liệu của Tần Thiên mà đột nhiên cô ta rất hứng thú với người đàn ông này.
Cô ta biết rằng một khi ra tay cùng lúc với nhóm Rắn Hổ Mang thì chắc chắn sẽ đánh Tần Thiên thành một bãi bùn thịt, thậm chí đến cả bã cũng không còn để chiên.
Cô ta muốn gặp người đàn ông này trước, cho nên ngẫu hứng một mình chạy đường khác đến đây.
Đẩy cửa ra, bên trong tối mịt. Dựa vào bản năng, Kim đuôi Bọ cạp biết rằng trong phòng không có người.
Vậy thì, chỉ còn lại căn phòng đối diện.
Có lẽ bây giờ tên đó vẫn đang ôm vợ, ngủ ngon lành. Trên mặt của Kim đuôi Bọ cạp lộ ra nụ cười thú vị.
Phải, sở dĩ cô ta giết người, ban đầu chỉ là bởi vì thú vị.
Đang định tiến vào căn phòng bên cạnh thì đột nhiên, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng.
Sắc mặt cô ta thay đổi, lẽ nào đối phương có viện binh đến?
Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì trong sân vang lên một tiếng rầm rất to, dường như có người nhảy từ trên trực thăng xuống.
Điều này làm sao có thể?
Cô ta muốn ra ngoài xem thử, nhưng một cơn gió mạnh bên ngoài cửa ập đến.
“Tô Tô!” Kèm theo tiếng gào nhỏ, một bóng người lao vào biệt thự nhanh như chớp.
Kim đuôi Bọ cạp giật mình. Gần như là theo bản năng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đẩy cửa bước vào phòng.
Tần Thiên lao vào phòng khách!
Mặc dù yên lặng, nhưng hắn có thể nhạy bén phát hiện ra trong không khí có hơi thở của người lạ.
Nói rõ Kim đuôi Bọ cạp đã đến đây!
Nghĩ đến Tô Tô, trái tim hắn suýt vọt ra khỏi cổ họng.
“Tô Tô!” Hắn gào nhỏ, muốn bước vào phòng Tô Tô xem thử.
Chính vào lúc này, hắn chợt nhận ra cửa phòng mình đang đóng.
Hửm?
Một chi tiết nhỏ này khiến hắn dừng lại bước chân.
Sát khí trên người tăng vọt, giống như triều cường đổ về căn phòng.
Trong lúc thất thần, dường như đằng sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu trầm thấp.
Sát khí vừa tỏa ra lập tức thu lại.
Sau đó, Tần Thiên chậm rãi đi qua, tay run run đẩy cửa phòng Tô Tô ra.
Khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình đang đẩy ra cánh cửa vận mệnh của Tần Thiên hắn.
Nếu Tô Tô bình yên vậy thì thế giới bình yên.
Nếu thứ nhìn thấy trước mặt đã là một cái xác lạnh như băng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ để cho cả thế giới chôn cùng!
“Nửa đêm kêu cái gì mà kêu… Đừng làm phiền em…”
Trong bối tối, trên chiếc giường rộng rãi Tô Tô đang ôm chăn ngủ.
Nửa bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.
Chỉ là trong mơ mơ màng màng cô nghe thấy tiếng của Tần Thiên, chứ chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt trong không khí, thấp giọng nói: “Ngoan, buổi tối em uống rượu à?”
Tô Tô ư một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Người quản lý của Mục Phi Phi uống ghê quá, em và Liễu Thanh suýt thì bị chuốc say…”
“Đáng ghét.”
Nói xong dường như là cảm thấy nóng, cô động đậy cơ thể, thò một chân ra khỏi chăn, kẹp chăn lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Thiên nở nụ cười.
Cảm giác vui mừng cho rằng sắp mất đi cả thế giới, cho rằng cả thế giới sắp sụp đổ lại đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới vẫn bình yên.
Khiến cho mắt hắn nóng lên, suýt rơi nước mắt.
Hắn vui mừng nói: “Vợ, nói cho em biết một tin tốt.”
“Lần này nhờ có sự giúp đỡ của Phan Mỹ Nhi đã dẫn nhóm Rắn Hổ Mang đến. Anh đã đưa người đến biên giới, tiễn tất cả bọn chúng lên Tây Thiên.”
“Vợ, cẩn thận kẻo lạnh.” Hắn đóng cửa phòng, đi qua đắp chăn lại cho Tô Tô.
Tô Tô rất hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, mơ mơ màng màng hoàn toàn không tỉnh lại. Đương nhiên, cũng không nghe thấy lời Tần Thiên nói.
Mà câu trước Tần Thiên nói cũng không phải là nói cho Tô Tô nghe. Mà nói cho Kim đuôi Bọ cạp nấp ở trong phòng khác nghe.
Tần Thiên đã nhận ra hơi thở của cô ta.
Kim đuôi Bọ cạp chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Vừa rồi cô ta đã bị dọa bởi sát khí mà Tần Thiên cố ý tỏa ra.
Cô ta căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, linh cảm rằng chỉ cần Tần Thiên phát hiện ra mình, vậy thì mình sẽ khó thoát khỏi cơn lôi đình.
Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Hóa ra chết cũng không thú vị.
May mà, Tần Thiên không đi phòng nào.
Nghe thấy Tần Thiên nói, Rắn Hổ Mang và những người khác đều đã bị tiêu diệt ở biên giới, đôi mắt của Kim đuôi Bọ cạp đỏ bừng.
Cô ta âm thầm nghiến răng, trong lòng căm hận người phụ nữ tên “Phan Mỹ Nhi” kia vô cùng.
Lần này đến Long Giang, ngoài mặt là bọn họ nhận được lời mời của Phan Mỹ Nhi nhưng thực ra là nhận nhiệm vụ Độc Sư giao cho. Bọn họ chỉ là lợi dụng Phan Mỹ Nhi mà thôi.
Không ngờ, lại trúng phải kế độc của Phan Mỹ Nhi.
Thảo nào đến bây giờ nhóm người Rắn Hổ Mang đều không xuất hiện, hóa ra tất cả đều đã chết.
Kim đuôi Bọ cạp tự đánh giá mình không phải là đối thủ của Tần Thiên. Cô ta nghiến răng đợi bên ngoài yên tĩnh, dường như Tần Thiên đã chìm vào giấc ngủ, cô ta lẳng lặng lẻn ra khỏi phòng.
Nhanh chóng rời khỏi biệt thự, giống như một bóng đen vội vàng lướt qua, ra khỏi Long Viên.
Cởi bỏ bộ quần áo của người phụ nữ nông dân bên ngoài, lao ra đường và chặn một chiếc taxi.
“Đưa tôi đến tỉnh thành với tốc độ nhanh nhất!”
“Số tiền này đều là của ông!”
Cô ta ném một xấp đô la lên mặt tài xế taxi.
Nửa đêm nhìn thấy một người phụ nữ nước ngoài nóng bỏng lại nhìn thấy một xấp đô la như vậy, tài xế taxi vội nói: “Mau, lên xe đi!”
Sắc mặt của Kim đuôi Bọ cạp âm u đáng sợ!
Cô ta phải trả thù!
Cô ta nhất định phải giết Phan Mỹ Nhi để trả thù cho những anh em đã chết!
Nhìn thấy chiếc taxi biến mất trong màn đêm, một bóng người bước ra từ trong bóng tối bên đường.
Chính là Tần Thiên.
Hắn chặn một chiếc taxi, mỉm cười nói: “Làm phiền bác tài. Có chút việc gấp phải đi tỉnh thành.”
“Tiền xe có thể gấp đôi.”
…
“Khốn kiếp!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Phan Mỹ Nhi cả đêm không ngủ, cô ta liên tục gọi điện thoại cho A Phúc nhưng ngoài khu vực phủ sóng.
Gọi đến số liên lạc mà Rắn Hổ Mang để lại cũng không thể nào liên lạc được.
Chắc sẽ không phải xảy ra điều bất trắc gì rồi chứ?
Lòng dạ cô ta rối bời, bất giác đã uống hết hai chai rượu vang.
Thấy trời đã sắp sáng. Vào lúc bình minh cuối cùng này, thời khắc đen tối nhất giữa trời và đất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ầm ầm.
Rầm, một chiếc xe tải đâm thẳng cánh cổng, lao vào.
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cửa xe đẩy ra, A Phúc trực tiếp lăn xuống.
Mặc dù tối mịt, nhưng những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, ngay lập tức đã biết rõ bố cục trước mặt chỉ dựa vào chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ.
Tầng một có tổng cộng ba phòng.
Trong đó có một phòng đang mở cửa, rất rõ ràng không có người ở. Thực ra, phòng này trước đây là phòng của Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan từng muốn để cho Tô Tô và Tần Thiên ở phòng trên lầu. Càng thêm yên tĩnh, có lợi cho vợ chồng trẻ bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân Tô Tô vẫn không muốn ở cùng Tần Thiên sớm. Cho nên cô ở ỳ tầng một không đi.
Để tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau nhiều nhất có thể mà Dương Ngọc Lan đã tự mình chuyển lên lầu.
Cũng là mắt không thấy tâm không phiền.
Còn lại hai phòng, một phòng đóng chặt cửa.
Một phòng khác lại mở he hé.
Bóng đen lặng lẽ đi đến gần căn phòng mở he hé.
Cô ta rút ra một ống tiêm dài từ trên người.
Chỉ cần bơm vào một giọt chất lỏng bên trong đã đủ để đầu độc một con lạc đà. Không cần nói đến con người.
Cô ta cảm thấy giết người là một nghệ thuật, nổ súng hoặc sử dụng dao quá không có phẩm chất.
Cô ta thích sử dụng chất độc.
Thích để cho người ta sau khi chết, giống như đang ngủ. Bởi vì độc tố mà trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười của một giấc mơ đẹp.
Cô ta chính là Kim đuôi Bọ cạp, kẻ lọt lưới trong nhóm Rắn Hổ Mang.
Vốn cô ta cũng muốn đi theo nhóm Rắn Hổ Mang, vượt qua biên giới từ phía nam. Nhưng bởi vì nghiên cứu tài liệu của Tần Thiên mà đột nhiên cô ta rất hứng thú với người đàn ông này.
Cô ta biết rằng một khi ra tay cùng lúc với nhóm Rắn Hổ Mang thì chắc chắn sẽ đánh Tần Thiên thành một bãi bùn thịt, thậm chí đến cả bã cũng không còn để chiên.
Cô ta muốn gặp người đàn ông này trước, cho nên ngẫu hứng một mình chạy đường khác đến đây.
Đẩy cửa ra, bên trong tối mịt. Dựa vào bản năng, Kim đuôi Bọ cạp biết rằng trong phòng không có người.
Vậy thì, chỉ còn lại căn phòng đối diện.
Có lẽ bây giờ tên đó vẫn đang ôm vợ, ngủ ngon lành. Trên mặt của Kim đuôi Bọ cạp lộ ra nụ cười thú vị.
Phải, sở dĩ cô ta giết người, ban đầu chỉ là bởi vì thú vị.
Đang định tiến vào căn phòng bên cạnh thì đột nhiên, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng.
Sắc mặt cô ta thay đổi, lẽ nào đối phương có viện binh đến?
Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì trong sân vang lên một tiếng rầm rất to, dường như có người nhảy từ trên trực thăng xuống.
Điều này làm sao có thể?
Cô ta muốn ra ngoài xem thử, nhưng một cơn gió mạnh bên ngoài cửa ập đến.
“Tô Tô!” Kèm theo tiếng gào nhỏ, một bóng người lao vào biệt thự nhanh như chớp.
Kim đuôi Bọ cạp giật mình. Gần như là theo bản năng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đẩy cửa bước vào phòng.
Tần Thiên lao vào phòng khách!
Mặc dù yên lặng, nhưng hắn có thể nhạy bén phát hiện ra trong không khí có hơi thở của người lạ.
Nói rõ Kim đuôi Bọ cạp đã đến đây!
Nghĩ đến Tô Tô, trái tim hắn suýt vọt ra khỏi cổ họng.
“Tô Tô!” Hắn gào nhỏ, muốn bước vào phòng Tô Tô xem thử.
Chính vào lúc này, hắn chợt nhận ra cửa phòng mình đang đóng.
Hửm?
Một chi tiết nhỏ này khiến hắn dừng lại bước chân.
Sát khí trên người tăng vọt, giống như triều cường đổ về căn phòng.
Trong lúc thất thần, dường như đằng sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu trầm thấp.
Sát khí vừa tỏa ra lập tức thu lại.
Sau đó, Tần Thiên chậm rãi đi qua, tay run run đẩy cửa phòng Tô Tô ra.
Khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình đang đẩy ra cánh cửa vận mệnh của Tần Thiên hắn.
Nếu Tô Tô bình yên vậy thì thế giới bình yên.
Nếu thứ nhìn thấy trước mặt đã là một cái xác lạnh như băng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ để cho cả thế giới chôn cùng!
“Nửa đêm kêu cái gì mà kêu… Đừng làm phiền em…”
Trong bối tối, trên chiếc giường rộng rãi Tô Tô đang ôm chăn ngủ.
Nửa bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.
Chỉ là trong mơ mơ màng màng cô nghe thấy tiếng của Tần Thiên, chứ chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt trong không khí, thấp giọng nói: “Ngoan, buổi tối em uống rượu à?”
Tô Tô ư một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Người quản lý của Mục Phi Phi uống ghê quá, em và Liễu Thanh suýt thì bị chuốc say…”
“Đáng ghét.”
Nói xong dường như là cảm thấy nóng, cô động đậy cơ thể, thò một chân ra khỏi chăn, kẹp chăn lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Thiên nở nụ cười.
Cảm giác vui mừng cho rằng sắp mất đi cả thế giới, cho rằng cả thế giới sắp sụp đổ lại đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới vẫn bình yên.
Khiến cho mắt hắn nóng lên, suýt rơi nước mắt.
Hắn vui mừng nói: “Vợ, nói cho em biết một tin tốt.”
“Lần này nhờ có sự giúp đỡ của Phan Mỹ Nhi đã dẫn nhóm Rắn Hổ Mang đến. Anh đã đưa người đến biên giới, tiễn tất cả bọn chúng lên Tây Thiên.”
“Vợ, cẩn thận kẻo lạnh.” Hắn đóng cửa phòng, đi qua đắp chăn lại cho Tô Tô.
Tô Tô rất hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, mơ mơ màng màng hoàn toàn không tỉnh lại. Đương nhiên, cũng không nghe thấy lời Tần Thiên nói.
Mà câu trước Tần Thiên nói cũng không phải là nói cho Tô Tô nghe. Mà nói cho Kim đuôi Bọ cạp nấp ở trong phòng khác nghe.
Tần Thiên đã nhận ra hơi thở của cô ta.
Kim đuôi Bọ cạp chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Vừa rồi cô ta đã bị dọa bởi sát khí mà Tần Thiên cố ý tỏa ra.
Cô ta căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, linh cảm rằng chỉ cần Tần Thiên phát hiện ra mình, vậy thì mình sẽ khó thoát khỏi cơn lôi đình.
Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Hóa ra chết cũng không thú vị.
May mà, Tần Thiên không đi phòng nào.
Nghe thấy Tần Thiên nói, Rắn Hổ Mang và những người khác đều đã bị tiêu diệt ở biên giới, đôi mắt của Kim đuôi Bọ cạp đỏ bừng.
Cô ta âm thầm nghiến răng, trong lòng căm hận người phụ nữ tên “Phan Mỹ Nhi” kia vô cùng.
Lần này đến Long Giang, ngoài mặt là bọn họ nhận được lời mời của Phan Mỹ Nhi nhưng thực ra là nhận nhiệm vụ Độc Sư giao cho. Bọn họ chỉ là lợi dụng Phan Mỹ Nhi mà thôi.
Không ngờ, lại trúng phải kế độc của Phan Mỹ Nhi.
Thảo nào đến bây giờ nhóm người Rắn Hổ Mang đều không xuất hiện, hóa ra tất cả đều đã chết.
Kim đuôi Bọ cạp tự đánh giá mình không phải là đối thủ của Tần Thiên. Cô ta nghiến răng đợi bên ngoài yên tĩnh, dường như Tần Thiên đã chìm vào giấc ngủ, cô ta lẳng lặng lẻn ra khỏi phòng.
Nhanh chóng rời khỏi biệt thự, giống như một bóng đen vội vàng lướt qua, ra khỏi Long Viên.
Cởi bỏ bộ quần áo của người phụ nữ nông dân bên ngoài, lao ra đường và chặn một chiếc taxi.
“Đưa tôi đến tỉnh thành với tốc độ nhanh nhất!”
“Số tiền này đều là của ông!”
Cô ta ném một xấp đô la lên mặt tài xế taxi.
Nửa đêm nhìn thấy một người phụ nữ nước ngoài nóng bỏng lại nhìn thấy một xấp đô la như vậy, tài xế taxi vội nói: “Mau, lên xe đi!”
Sắc mặt của Kim đuôi Bọ cạp âm u đáng sợ!
Cô ta phải trả thù!
Cô ta nhất định phải giết Phan Mỹ Nhi để trả thù cho những anh em đã chết!
Nhìn thấy chiếc taxi biến mất trong màn đêm, một bóng người bước ra từ trong bóng tối bên đường.
Chính là Tần Thiên.
Hắn chặn một chiếc taxi, mỉm cười nói: “Làm phiền bác tài. Có chút việc gấp phải đi tỉnh thành.”
“Tiền xe có thể gấp đôi.”
…
“Khốn kiếp!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Phan Mỹ Nhi cả đêm không ngủ, cô ta liên tục gọi điện thoại cho A Phúc nhưng ngoài khu vực phủ sóng.
Gọi đến số liên lạc mà Rắn Hổ Mang để lại cũng không thể nào liên lạc được.
Chắc sẽ không phải xảy ra điều bất trắc gì rồi chứ?
Lòng dạ cô ta rối bời, bất giác đã uống hết hai chai rượu vang.
Thấy trời đã sắp sáng. Vào lúc bình minh cuối cùng này, thời khắc đen tối nhất giữa trời và đất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ầm ầm.
Rầm, một chiếc xe tải đâm thẳng cánh cổng, lao vào.
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cửa xe đẩy ra, A Phúc trực tiếp lăn xuống.