Tần Thiên tập trung tinh thần, cẩn thận đem từng cây châm nhỏ đâm vào huyệt vị khác nhau trên người cô.
Trên mỗi một cây châm, đều ẩn chứa nội kình mạnh yếu khác nhau.
Nội kình này lặng lẽ thấm vào huyệt vị của Tô Tô, như gió xuân hóa mưa làm dịu mặt đất khô héo.
“A......" Tô Tô phát ra một tiếng than nhẹ.
Khẽ nhíu mày, nhìn qua có chút thống khổ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một giờ, hai giờ trôi qua.
Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.
Dưới tác dụng nội kình, thân thể trắng ngần của Tô Tô nổi lên hào quang mê người.
Tần Thiên cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, sau đó muốn dùng châm cho nữa người dưới của cô để kích hoạt hai chân đang bị bế tắc.
Không ngờ khi tay của hắn vừa mới chạm đến nửa người dưới của Tô Tô, Tô Tô giống như cảm nhận được mãnh liệt run lên một cái.
“Không được!”
“Anh làm cái gì vậy?! "Cô chợt ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên.
Tần Thiên kinh hãi, vội vàng nói: "Tô Tô em nghe anh nói...”
“Cút!”
“Mau cút, đừng đụng vào tôi!”
“Người đâu!”
“Lưu manh!”
“Sao lại như vậy?” Tần Thiên có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ, là quá trình điều trị trị xảy ra vấn đề?
Việc cấp bách, là để Tô Tô bình tĩnh lại.
Hắn bước đến trên giường, bắt lấy tay Tô Tô, tay kia ẩn chứa một cỗ ám kình, muốn vỗ vào huyệt ngủ trên người cô.
Lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng bị đụng mở.
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Dương Ngọc Lan vừa sợ vừa giận.
“Tần Thiên, cậu làm gì vậy?”
“Tên súc sinh này, mau cút ra cho tôi!”
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con đang chữa bệnh cho TôTô..." Tần Thiên bị đánh ra ngoài.
Nhìn thân thân thể trần truồng của mình, cùng với động tác vừa rồi, hắn biết cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mấu chốt là Tô Tô cũng không mặc quần áo.
Dương Ngọc Lan nhất định hiểu lầm hắn tinh trùng lên não, muốn làm chuyện bại hoại với Tô Tô.
Một lát sau Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô đi ra, trên mặt hai mẹ con đều có nước mắt.
“Mẹ!”
Tần Thiên vội vàng đứng lên.
Dương Ngọc Lan lau khóe mắt một chút, lại cười nói: "Tần Thiên, cám ơn cậu.”
“Cậu điều trị rất thành công, hiện tại Tô Tô đã tỉnh táo lại.”
“Vừa rồi, là mẹ trách lầm con.”
“Thật không?" Tần Thiên vui mừng nhìn về phía Tô Tô.
Da mặt Tô Tô ửng đỏ, cô nghiêng đầu thần sắc có chút không tốt.
Người đàn ông trước mặt này, đối với cô mà nói là khắc cốt ghi tâm nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Đây là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô, người chồng trên danh nghĩa, cũng là người làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Từ đêm tân hôn, Tần Thiên bị người ta bắt đi không biết tung tích.
Tô Tô luôn cho rằng, người đàn ông này sẽ không còn xuất hiện ở trong sinh mệnh của mình nữa.
Cho nên, rất xa lạ.
Xa lạ đến nỗi cô gần như đã quên mất dáng vẻ của Tần Thiên.
Ai ngờ, sau một cơn ác mộng, người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cô.
Nhất là khi cô biết được, người đàn ông này sau khi trở về, lấy danh nghĩa là một người chồng cẩn thận chăm sóc cho cô.
Thậm chí cả tắm rửa và giúp cô đi vệ sinh.
Cô xấu hổ có chút chán ghét chính mình.
Dương Ngọc Lan phát giác tình huống có chỗ không đúng, xấu hổ nói: "Tần Thiên, trước kia là mẹ xem thường con.”
“Kỹ thuật châm cứu của con, quả thật vô cùng thần kỳ.”
“Bây giờ hai chân Tô Tô vẫn không có cảm giác, con có cách không?”
Thần trí khôi phục, mới chỉ là chuyện vui nhỏ. Nếu như có thể đứng lên, đó mới là chuyện vui lớn.
Tần Thiên thành khẩn nói: "Vốn dĩ con muốn nhân cơ hội này chữa khỏi chân cho Tô Tô.”
“Chỉ có điều vừa rồi xảy ra chuyện, nếu đã ngưng hẳn vậy chỉ có thể chờ cơ hội tiếp theo mà thôi.”
“Tô Tô, chỉ cần em tin tưởng anh, anh cam đoan nhất định mau chóng làm cho em đứng lên.”
Dương Ngọc Lan kích động nói: "Tô Tô, con sẽ phối hợp Tần Thiên đúng không?"
“Nó là chồng con, hiện tại cũng coi như là đại ân nhân của mẹ con chúng ta.”
“Tô Tô, con nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Thiên? Hai người cứ từ từ trò chuyện, mẹ đi nấu cơm.”
Dương Ngọc Lan rất biết điều, muốn cho hai người trẻ tuổi này chút không gian riêng tư.
Ai ngờ....
Tô Tô mở miệng, lạnh lùng nói: "Mẹ, không cần.”
Cô nhìn Tần Thiên: "Nghe mẹ tôi nói, anh dùng thủ đoạn trừng trị Tô gia, còn để cho bà ấy lên làm ủy viên phân hội y học ở Long Giang."
“Tần Thiên, điều này nói rõ bản lĩnh mấy năm nay của anh.”
“Đã như vậy, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp cho anh chọn lựa, còn ở bên một người tàn phế như tôi làm gì!”
“Hôn nhân của chúng ta vốn là sai lầm, tôi sẽ không dùng một tờ giấy để ràng buộc anh.”
“Chỉ cần anh gật đầu, bây giờ tôi sẽ cùng anh đi đến cục dân chính ly hôn. Anh tự do rồi.”
Mùi thuốc súng, vô cùng nồng.
Dương Ngọc Lan và Tần Thiên đều ngây ngẩn cả người.
, Dương Ngọc Lan phản ứng lại vội vàng nói: "Tô Tô, sao con lại nói chuyện như thế với Tần Thiên?"
“Mẹ nhìn ra được, cậu ấy là thật tâm đối tốt với con!”
Tô Tô tức giận nói: "Con không cần!”
“Hơn nữa, con cũng sẽ không thừa nhận anh ta là chồng của con!”
Hai mắt cô nhìn thẳng Tần Thiên: "Nơi này không phải nhà của anh, anh có thể suy nghĩ
khi nào thì tới làm thủ tục ly hôn với tôi.”
Cảm xúc Tần Thiên lẫn lộn, cười khổ nói: "Được.”
“Nếu Tô tiểu thư đã nói như vậy, tôi đi là được.”
Hắn cất bước đi về phía cửa.
Dương Ngọc Lan luống cuống, vội vàng giữ chặt Tần Thiên, nói: "Tô Tô vừa mới khôi phục, tâm tình không ổn định, con đừng nghe nó nói bừa."
“Nhanh, giúp mẹ vào bếp nấu cơm.”
Trong phòng bếp, Dương Ngọc Lan lau nước mắt, xin lỗi nói: "Mẹ cũng không nghĩ tới Tô Tô sẽ biến thành như vậy.”
“Tần Thiên, hy vọng con có thể thông cảm cho nó.”
“Con bé vừa mới tỉnh lại biết được năm năm qua đã xảy ra chuyện, đổi lại là người khác đều khó có thể chấp nhận được.”
“Nhưng mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con.”
“Tần Thiên, bây giờ con nói thật với mẹ trong lòng con thật sự yêu Tô Tô sao?”
"Nếu đó chỉ là cảm giác tội lỗi, hoặc giúp đỡ nhân đạo, thì con đã làm đủ cho chúng ta rồi."
“Còn con muốn theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ tin con cũng có bản lĩnh đó.”
“Con đi đi, mẹ không ngăn cản con, cũng sẽ không trách con.”
Tần Thiên nhất thời trầm mặc.
“Mình thật sự yêu người phụ nữ này sao?”
Chuyện năm năm trước kia, lại hiện lên trong đầu.
Hắn thừa nhận, lúc ấy mình bị Tô Tô mê hoặc, nó giống như một tia sáng chiếu vào cuộc đời đen tối của hắn.
Năm năm qua, cho dù hắn đi qua trời nam biển bắc, nhất là mấy lần chấp hành nhiệm vụ, sống chết trước mắt, nhưng trong đáy lòng của hắn đều sẽ hiện lên hình bóng của cô.
Đây là tình yêu sao?
Hắn không chắc.
Nhưng mà có một điểm hắn có thể khẳng định, đó chính là ngoại trừ Tô Tô thì không có người phụ nữ nào khác có thể kích thích trái tim hắn.
“Mẹ, con có thể cam đoan với mẹ, đời này kiếp này chỉ cần một mình Tô Tô.”
Dương Ngọc Lan cảm động rơi lệ: "Được được! Vậy là tốt rồi!”
“Tô Tô chúng ta mệnh khổ, hi vọng gặp được con là ông trời chiếu cố cho nó.”
“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con để hai đứa sớm ngày hòa thuận, trở thành vợ chồng chân chính.
Trên mỗi một cây châm, đều ẩn chứa nội kình mạnh yếu khác nhau.
Nội kình này lặng lẽ thấm vào huyệt vị của Tô Tô, như gió xuân hóa mưa làm dịu mặt đất khô héo.
“A......" Tô Tô phát ra một tiếng than nhẹ.
Khẽ nhíu mày, nhìn qua có chút thống khổ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một giờ, hai giờ trôi qua.
Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.
Dưới tác dụng nội kình, thân thể trắng ngần của Tô Tô nổi lên hào quang mê người.
Tần Thiên cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, sau đó muốn dùng châm cho nữa người dưới của cô để kích hoạt hai chân đang bị bế tắc.
Không ngờ khi tay của hắn vừa mới chạm đến nửa người dưới của Tô Tô, Tô Tô giống như cảm nhận được mãnh liệt run lên một cái.
“Không được!”
“Anh làm cái gì vậy?! "Cô chợt ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên.
Tần Thiên kinh hãi, vội vàng nói: "Tô Tô em nghe anh nói...”
“Cút!”
“Mau cút, đừng đụng vào tôi!”
“Người đâu!”
“Lưu manh!”
“Sao lại như vậy?” Tần Thiên có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ, là quá trình điều trị trị xảy ra vấn đề?
Việc cấp bách, là để Tô Tô bình tĩnh lại.
Hắn bước đến trên giường, bắt lấy tay Tô Tô, tay kia ẩn chứa một cỗ ám kình, muốn vỗ vào huyệt ngủ trên người cô.
Lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng bị đụng mở.
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Dương Ngọc Lan vừa sợ vừa giận.
“Tần Thiên, cậu làm gì vậy?”
“Tên súc sinh này, mau cút ra cho tôi!”
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con đang chữa bệnh cho TôTô..." Tần Thiên bị đánh ra ngoài.
Nhìn thân thân thể trần truồng của mình, cùng với động tác vừa rồi, hắn biết cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mấu chốt là Tô Tô cũng không mặc quần áo.
Dương Ngọc Lan nhất định hiểu lầm hắn tinh trùng lên não, muốn làm chuyện bại hoại với Tô Tô.
Một lát sau Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô đi ra, trên mặt hai mẹ con đều có nước mắt.
“Mẹ!”
Tần Thiên vội vàng đứng lên.
Dương Ngọc Lan lau khóe mắt một chút, lại cười nói: "Tần Thiên, cám ơn cậu.”
“Cậu điều trị rất thành công, hiện tại Tô Tô đã tỉnh táo lại.”
“Vừa rồi, là mẹ trách lầm con.”
“Thật không?" Tần Thiên vui mừng nhìn về phía Tô Tô.
Da mặt Tô Tô ửng đỏ, cô nghiêng đầu thần sắc có chút không tốt.
Người đàn ông trước mặt này, đối với cô mà nói là khắc cốt ghi tâm nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Đây là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô, người chồng trên danh nghĩa, cũng là người làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Từ đêm tân hôn, Tần Thiên bị người ta bắt đi không biết tung tích.
Tô Tô luôn cho rằng, người đàn ông này sẽ không còn xuất hiện ở trong sinh mệnh của mình nữa.
Cho nên, rất xa lạ.
Xa lạ đến nỗi cô gần như đã quên mất dáng vẻ của Tần Thiên.
Ai ngờ, sau một cơn ác mộng, người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cô.
Nhất là khi cô biết được, người đàn ông này sau khi trở về, lấy danh nghĩa là một người chồng cẩn thận chăm sóc cho cô.
Thậm chí cả tắm rửa và giúp cô đi vệ sinh.
Cô xấu hổ có chút chán ghét chính mình.
Dương Ngọc Lan phát giác tình huống có chỗ không đúng, xấu hổ nói: "Tần Thiên, trước kia là mẹ xem thường con.”
“Kỹ thuật châm cứu của con, quả thật vô cùng thần kỳ.”
“Bây giờ hai chân Tô Tô vẫn không có cảm giác, con có cách không?”
Thần trí khôi phục, mới chỉ là chuyện vui nhỏ. Nếu như có thể đứng lên, đó mới là chuyện vui lớn.
Tần Thiên thành khẩn nói: "Vốn dĩ con muốn nhân cơ hội này chữa khỏi chân cho Tô Tô.”
“Chỉ có điều vừa rồi xảy ra chuyện, nếu đã ngưng hẳn vậy chỉ có thể chờ cơ hội tiếp theo mà thôi.”
“Tô Tô, chỉ cần em tin tưởng anh, anh cam đoan nhất định mau chóng làm cho em đứng lên.”
Dương Ngọc Lan kích động nói: "Tô Tô, con sẽ phối hợp Tần Thiên đúng không?"
“Nó là chồng con, hiện tại cũng coi như là đại ân nhân của mẹ con chúng ta.”
“Tô Tô, con nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Thiên? Hai người cứ từ từ trò chuyện, mẹ đi nấu cơm.”
Dương Ngọc Lan rất biết điều, muốn cho hai người trẻ tuổi này chút không gian riêng tư.
Ai ngờ....
Tô Tô mở miệng, lạnh lùng nói: "Mẹ, không cần.”
Cô nhìn Tần Thiên: "Nghe mẹ tôi nói, anh dùng thủ đoạn trừng trị Tô gia, còn để cho bà ấy lên làm ủy viên phân hội y học ở Long Giang."
“Tần Thiên, điều này nói rõ bản lĩnh mấy năm nay của anh.”
“Đã như vậy, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp cho anh chọn lựa, còn ở bên một người tàn phế như tôi làm gì!”
“Hôn nhân của chúng ta vốn là sai lầm, tôi sẽ không dùng một tờ giấy để ràng buộc anh.”
“Chỉ cần anh gật đầu, bây giờ tôi sẽ cùng anh đi đến cục dân chính ly hôn. Anh tự do rồi.”
Mùi thuốc súng, vô cùng nồng.
Dương Ngọc Lan và Tần Thiên đều ngây ngẩn cả người.
, Dương Ngọc Lan phản ứng lại vội vàng nói: "Tô Tô, sao con lại nói chuyện như thế với Tần Thiên?"
“Mẹ nhìn ra được, cậu ấy là thật tâm đối tốt với con!”
Tô Tô tức giận nói: "Con không cần!”
“Hơn nữa, con cũng sẽ không thừa nhận anh ta là chồng của con!”
Hai mắt cô nhìn thẳng Tần Thiên: "Nơi này không phải nhà của anh, anh có thể suy nghĩ
khi nào thì tới làm thủ tục ly hôn với tôi.”
Cảm xúc Tần Thiên lẫn lộn, cười khổ nói: "Được.”
“Nếu Tô tiểu thư đã nói như vậy, tôi đi là được.”
Hắn cất bước đi về phía cửa.
Dương Ngọc Lan luống cuống, vội vàng giữ chặt Tần Thiên, nói: "Tô Tô vừa mới khôi phục, tâm tình không ổn định, con đừng nghe nó nói bừa."
“Nhanh, giúp mẹ vào bếp nấu cơm.”
Trong phòng bếp, Dương Ngọc Lan lau nước mắt, xin lỗi nói: "Mẹ cũng không nghĩ tới Tô Tô sẽ biến thành như vậy.”
“Tần Thiên, hy vọng con có thể thông cảm cho nó.”
“Con bé vừa mới tỉnh lại biết được năm năm qua đã xảy ra chuyện, đổi lại là người khác đều khó có thể chấp nhận được.”
“Nhưng mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con.”
“Tần Thiên, bây giờ con nói thật với mẹ trong lòng con thật sự yêu Tô Tô sao?”
"Nếu đó chỉ là cảm giác tội lỗi, hoặc giúp đỡ nhân đạo, thì con đã làm đủ cho chúng ta rồi."
“Còn con muốn theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ tin con cũng có bản lĩnh đó.”
“Con đi đi, mẹ không ngăn cản con, cũng sẽ không trách con.”
Tần Thiên nhất thời trầm mặc.
“Mình thật sự yêu người phụ nữ này sao?”
Chuyện năm năm trước kia, lại hiện lên trong đầu.
Hắn thừa nhận, lúc ấy mình bị Tô Tô mê hoặc, nó giống như một tia sáng chiếu vào cuộc đời đen tối của hắn.
Năm năm qua, cho dù hắn đi qua trời nam biển bắc, nhất là mấy lần chấp hành nhiệm vụ, sống chết trước mắt, nhưng trong đáy lòng của hắn đều sẽ hiện lên hình bóng của cô.
Đây là tình yêu sao?
Hắn không chắc.
Nhưng mà có một điểm hắn có thể khẳng định, đó chính là ngoại trừ Tô Tô thì không có người phụ nữ nào khác có thể kích thích trái tim hắn.
“Mẹ, con có thể cam đoan với mẹ, đời này kiếp này chỉ cần một mình Tô Tô.”
Dương Ngọc Lan cảm động rơi lệ: "Được được! Vậy là tốt rồi!”
“Tô Tô chúng ta mệnh khổ, hi vọng gặp được con là ông trời chiếu cố cho nó.”
“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con để hai đứa sớm ngày hòa thuận, trở thành vợ chồng chân chính.