“Cái gì?”
“Xưởng luyện dược bị bán đấu giá, Tô Tô trở thành chủ nhân mới?”
“Không thể nào!”
“Đây không thể là sự thật!" Tôn Trung Hoa khiếp sợ, khó có thể tin kêu to lên.
Vương Bân mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi tự mình đưa tới giấy chứng nhận, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"
“Tôn Trung Hoa, anh là cái thá gì mà dám nghi ngờ tôi!”
Tôn Trung Hoa ngây người tại chỗ.
Những nhân viên bị hắn gọi tới vây công Tần Thiên cũng không biết làm sao cho phải.
Có người trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, lặng lẽ ném gậy trong tay đi.
Tô Bắc Tề run rẩy đứng lên, kích động nói: "Ông trời mở mắt, để cho nhà xưởng Tô thị có thể tiếp tục tồn tại!"
“Tôi là một phần của nhà máy, chúc mừng Tô tổng gia nhập!”
"Hy vọng Tô tổng dẫn dắt chúng ta, đem nhà máy phát dương quang đại!"
Tô Bắc Tề nói xong, lại khom lưng cúi đầu thật sâu với Tô Tô.
Xưởng luyện dược là mấy chục năm trước dưới sự chỉ thị của Tô gia do ông chính tay thành lập nên.
Tô Bắc Tề đối với công xưởng này là tâm huyết một đời.
Đây cũng là lý do vì sao, ông bị đuổi khỏi vị trí xưởng trưởng cố nén giận làm một bảo vệ, cũng không chịu rời đi.
Trong tiềm thức, ông như một con chó trung thành đến chết cũng phải trấn giữ ở nơi này.
Mấy ngày nay, danh dự Tô gia mất sạch, nhà máy ngừng sản xuất, lâm vào bờ vực tan vỡ, tâm tình của ông khó chịu đến nhường nào có ai hiểu được.
Hiện tại nguy hiểm đã kết thúc, quả thực ông trời có mắt để ông trước khi nhắm mắt còn có thể một lần nữa nhìn thấy sự huy hoàng của nhà xưởng!
“Nhị gia gia, ngài quá khách khí rồi!”
“Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài!" Tô Tô vội vàng khuyên giải an ủi.
Bên cạnh, Vương Trung do dự một chút, nói: "Tô tiểu thư, tiền hàng nợ của chúng tôi ai tới giải quyết?"
Tô Tô thành khẩn nói: "Vương xã trưởng, xin ngài yên tâm.”
“Tuy rằng tôi dựa theo trình tự đấu giá mua được nhà máy này, cũng không bao gồm tiền nợ của Tô gia.”
“Nhưng mà, tôi sẽ không để cho mọi người chịu thiệt.”
“Tất cả tiền nợ, tính trên đầu tôi.”
“Về sau tôi còn trông cậy vào mọi người mở rộng hợp tác, vì để lộ rõ thành ý nếu mọi người vội dùng tiền, bây giờ tôi sẽ chuyển cho mọi người.”
“Thật sao? Vậy thật sự là quá tốt!" Vương Trung kích động nói:" Tô tiểu thư thật sự là tâm địa Bồ Tát.
“Cô chờ một chút, tôi đi thương nghị với các hương thân bên ngoài một chút.”
Sau khi ông ta chạy ra ngoài, Tô Bắc Tề trầm ngâm một chút, nói: "Tô tổng, những nhân viên này không làm gì sai.”
“Ông hi vọng cháu nể mặt ông, không nên so đo với bọn họ.”
"Nhà máy vẫn cần bọn họ."
Tôn Trung Hoa phản ứng lại, biết rõ đại cục đã định, anh ta vội vàng cười nịnh nọt nói: "Đúng vậy, Tô tổng!
“Có câu nói người không biết không có tội.”
"Lúc trước chúng tôi cũng là vì bảo vệ lợi ích của nhà máy không phải sao?"
“Xin Tô tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực quản lý tốt nhà máy cho cô!”
Tô Tô không để ý đến Tôn Trung Hoa, mà quay qua nhìn Tô Bắc Tề, thành khẩn nói: "Nhị gia gia, cháu gái muốn mời ông giúp một việc!"
“Nếu ngài không đồng ý, nhà máy này cháu không cần cũng được.”
Tô Bắc Tề vội vàng nói: "Cháu gái ngoan, chỉ cần có thể dùng đến ông. Cho dù có bỏ bộ xương già này, cũng nhất định sẽ hoàn thành cho cháu.”
Tô Tô cười nói: "Vậy là tốt rồi, bây giờ cháu mời ông đảm nhiệm xưởng trưởng, phụ trách mọi việc.”
"Cháu nói cái gì, để ông làm xưởng trưởng?" Tô Bắc Tề ngây ra, vội vàng nói: "Không được không được!"
"Ông đã già như vậy rồi hay là để cho ông trông cửa thì tốt hơn!"
Tô Bắc Tề còn muốn nói them nhưng đã bị Tô Tô cướp lời: "Nhị gia gia, nếu như ông không đồng ý cháu sẽ sa thải toàn bộ những nhân viên này."
“Hiện tại, chỉ có ông mới có thể giữ được bọn họ.”
Mấy nhân viên kia sợ hãi nói: "Tô lão đầu, ngài mau đồng ý đi!”
“Ngài vốn là xưởng trưởng, chẳng qua bị tiểu nhân hãm hại nên mới rơi vào cảnh này.”
"Thật sự, chúng tôi đều hoài niệm trước kia ngài làm xưởng trưởng, dẫn dắt chúng tôi chiến đấu hăng hái!"
Một người trong đó nhìn qua rất chất phác, lại thấp giọng nói: "Tôi tố cáo!”
“Chân của lão xưởng trưởng, là do Tôn Trung Hoa chỉ thị đánh gãy. Đêm đó nhà máy mất điện, ông ta thừa dịp ngài đi tuần, cố ý sắp xếp vài tên côn đồ vào trộm đồ.”
“Nhân cơ hội đánh gãy chân ngài.”
Cái gì?
Mọi người lại lắp bắp kinh hãi!
Những nhân viên còn lại, phát hiện Tôn Trung Hoa âm hiểm như vậy thì lòng đầy căm phẫn!
“Các ngươi phản rồi sao? Lại dám vu oan cho lão tử!”
"Đừng quên, lão tử là xưởng trưởng, có tin không lão tử khai trừ toàn bộ các ngươi!" Tôn Trung Hoa tức đến đầu óc hồ đồ còn tưởng rằng mình là xưởng trưởng của trước đây.
“Câm miệng!”
Tô Bắc Tề nhịn không được nữa cả giận nói: "Bây giờ tôi tuyên bố, tiếp quản nhà xưởng.”
“Làm xưởng trưởng, việc đầu tiên tôi phải làm, chính là khai trừ Tôn Trung Hoa!”
Tôn Trung Hoa còn muốn ngụy biện, lúc này có hai cảnh sát đi tới, nói: "Tôn Trung Hoa, theo chúng tôi một chuyến đi.”
"Chúng tôi đã nhận được đơn tố cáo ông đã lợi dụng công việc của mình để cấu kết với nhiều tội phạm kinh tế; chỉ đạo người ta giết hại đồng nghiệp."
“Đi thôi!”
Rắc một tiếng, còng tay số tám còng vào hai tay mập mạp của Tôn Trung Hoa.
Mặt Tôn Trung Hoa như tro tàn, tê liệt thành một đống thịt băm đứng không vững, phải làm phiền hai vị cảnh sát đỡ ra ngoài.
“Được!”
“Bắt hay lắm!”
“Khối u ác tính này, cuối cùng cũng được thanh trừ!”
"Chú cảnh sát, anh ta không chỉ ăn hoa hồng, bán thiết bị nhà máy lấy tiền, còn tống tiền nhân viên!"
“Đúng rồi, còn xâm hại nữ nhân viên!”
Trong sân, xen lẫn sự vui mừng là các lời lên án.
Theo tiếng còi cảnh sát xa xa, bọn họ lại bắt đầu hoan hô: "Chúc mừng lão xưởng trưởng trở về!"
“Xin lão xưởng trưởng dẫn chúng tôi trở về thời kỳ huy hoàng trước đây!”
Tô Bắc Tề kích động nước mắt lưng tròng.
Tô Tô cũng rất cảm động, cô quay đầu nhìn phía sau Tần Thiên một cái, cười nói: "Lại là anh giở trò quỷ sao?"
“Đủ tàn nhẫn!”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ có triệt để đánh bại khối u ác tính này, Tô gia gia mới có thể thuận lợi tiếp tục chấp chưởng công xưởng.”
Tô Tô gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy người này cũng không phải chỉ có tứ chi phát triển, vẫn rất có đầu óc mà.
“Tổng giám đốc Tô, Giám đốc Tô!”
Vương Trung bước nhanh vào.
Ông ta kích động nói: "Tôi đã thương lượng với bà con rồi. Cô vừa mới mua nhà máy, vốn không đủ.”
“Chúng tôi tin cô, tạm thời không cần tiền nợ nữa.”
“Khi nào thuận tiện thì đưa. Còn nữa, nguyên vật liệu có đủ hay không? Nếu không đủ, tôi sẽ gọi người đưa tới!”
Thật sự là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Tô Tô vội vàng cảm tạ, sau đó gọi điện thoại cho Dương Ngọc Lan, bảo bà chuyển trước năm trăm vạn tiền hàng cho các nông hộ.
Thật không nghĩ tới, chuyến đi này lại có thu hoạch lớn như vậy.
“Mẹ tôi nói, bên bà ấy cũng sắp xếp xong công việc rồi, chúng ta qua đó thương lượng một chút đi.”
“Đi thôi!”
Tô Tô mặt mày hớn hở, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã lâu không thấy.
Tần Thiên lại do dự một chút.
Hắn nhìn cái chân què của Tô Bắc Tề, bỗng nhiên nói: "Nhị gia gia, sau khi chân này của ngài bị thương, có đi chữa ở đâu chưa?"
"Bác sĩ nói sao?"
Hả?
Bỗng nhiên nghe được câu hỏi nhạy cảm này, Tô Bắc Tề và Tô Tô đều ngây ra.
Tô Tô trầm giọng nói: "Tần Thiên, anh hỏi cái này làm gì?”
Tần Thiên cười nói: "Không có gì, nhị gia gia nếu tin cháu, để cháu xem qua thử.”
“Nói không chừng, cháu có thể chữa khỏi.”
“Xưởng luyện dược bị bán đấu giá, Tô Tô trở thành chủ nhân mới?”
“Không thể nào!”
“Đây không thể là sự thật!" Tôn Trung Hoa khiếp sợ, khó có thể tin kêu to lên.
Vương Bân mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi tự mình đưa tới giấy chứng nhận, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"
“Tôn Trung Hoa, anh là cái thá gì mà dám nghi ngờ tôi!”
Tôn Trung Hoa ngây người tại chỗ.
Những nhân viên bị hắn gọi tới vây công Tần Thiên cũng không biết làm sao cho phải.
Có người trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, lặng lẽ ném gậy trong tay đi.
Tô Bắc Tề run rẩy đứng lên, kích động nói: "Ông trời mở mắt, để cho nhà xưởng Tô thị có thể tiếp tục tồn tại!"
“Tôi là một phần của nhà máy, chúc mừng Tô tổng gia nhập!”
"Hy vọng Tô tổng dẫn dắt chúng ta, đem nhà máy phát dương quang đại!"
Tô Bắc Tề nói xong, lại khom lưng cúi đầu thật sâu với Tô Tô.
Xưởng luyện dược là mấy chục năm trước dưới sự chỉ thị của Tô gia do ông chính tay thành lập nên.
Tô Bắc Tề đối với công xưởng này là tâm huyết một đời.
Đây cũng là lý do vì sao, ông bị đuổi khỏi vị trí xưởng trưởng cố nén giận làm một bảo vệ, cũng không chịu rời đi.
Trong tiềm thức, ông như một con chó trung thành đến chết cũng phải trấn giữ ở nơi này.
Mấy ngày nay, danh dự Tô gia mất sạch, nhà máy ngừng sản xuất, lâm vào bờ vực tan vỡ, tâm tình của ông khó chịu đến nhường nào có ai hiểu được.
Hiện tại nguy hiểm đã kết thúc, quả thực ông trời có mắt để ông trước khi nhắm mắt còn có thể một lần nữa nhìn thấy sự huy hoàng của nhà xưởng!
“Nhị gia gia, ngài quá khách khí rồi!”
“Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài!" Tô Tô vội vàng khuyên giải an ủi.
Bên cạnh, Vương Trung do dự một chút, nói: "Tô tiểu thư, tiền hàng nợ của chúng tôi ai tới giải quyết?"
Tô Tô thành khẩn nói: "Vương xã trưởng, xin ngài yên tâm.”
“Tuy rằng tôi dựa theo trình tự đấu giá mua được nhà máy này, cũng không bao gồm tiền nợ của Tô gia.”
“Nhưng mà, tôi sẽ không để cho mọi người chịu thiệt.”
“Tất cả tiền nợ, tính trên đầu tôi.”
“Về sau tôi còn trông cậy vào mọi người mở rộng hợp tác, vì để lộ rõ thành ý nếu mọi người vội dùng tiền, bây giờ tôi sẽ chuyển cho mọi người.”
“Thật sao? Vậy thật sự là quá tốt!" Vương Trung kích động nói:" Tô tiểu thư thật sự là tâm địa Bồ Tát.
“Cô chờ một chút, tôi đi thương nghị với các hương thân bên ngoài một chút.”
Sau khi ông ta chạy ra ngoài, Tô Bắc Tề trầm ngâm một chút, nói: "Tô tổng, những nhân viên này không làm gì sai.”
“Ông hi vọng cháu nể mặt ông, không nên so đo với bọn họ.”
"Nhà máy vẫn cần bọn họ."
Tôn Trung Hoa phản ứng lại, biết rõ đại cục đã định, anh ta vội vàng cười nịnh nọt nói: "Đúng vậy, Tô tổng!
“Có câu nói người không biết không có tội.”
"Lúc trước chúng tôi cũng là vì bảo vệ lợi ích của nhà máy không phải sao?"
“Xin Tô tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực quản lý tốt nhà máy cho cô!”
Tô Tô không để ý đến Tôn Trung Hoa, mà quay qua nhìn Tô Bắc Tề, thành khẩn nói: "Nhị gia gia, cháu gái muốn mời ông giúp một việc!"
“Nếu ngài không đồng ý, nhà máy này cháu không cần cũng được.”
Tô Bắc Tề vội vàng nói: "Cháu gái ngoan, chỉ cần có thể dùng đến ông. Cho dù có bỏ bộ xương già này, cũng nhất định sẽ hoàn thành cho cháu.”
Tô Tô cười nói: "Vậy là tốt rồi, bây giờ cháu mời ông đảm nhiệm xưởng trưởng, phụ trách mọi việc.”
"Cháu nói cái gì, để ông làm xưởng trưởng?" Tô Bắc Tề ngây ra, vội vàng nói: "Không được không được!"
"Ông đã già như vậy rồi hay là để cho ông trông cửa thì tốt hơn!"
Tô Bắc Tề còn muốn nói them nhưng đã bị Tô Tô cướp lời: "Nhị gia gia, nếu như ông không đồng ý cháu sẽ sa thải toàn bộ những nhân viên này."
“Hiện tại, chỉ có ông mới có thể giữ được bọn họ.”
Mấy nhân viên kia sợ hãi nói: "Tô lão đầu, ngài mau đồng ý đi!”
“Ngài vốn là xưởng trưởng, chẳng qua bị tiểu nhân hãm hại nên mới rơi vào cảnh này.”
"Thật sự, chúng tôi đều hoài niệm trước kia ngài làm xưởng trưởng, dẫn dắt chúng tôi chiến đấu hăng hái!"
Một người trong đó nhìn qua rất chất phác, lại thấp giọng nói: "Tôi tố cáo!”
“Chân của lão xưởng trưởng, là do Tôn Trung Hoa chỉ thị đánh gãy. Đêm đó nhà máy mất điện, ông ta thừa dịp ngài đi tuần, cố ý sắp xếp vài tên côn đồ vào trộm đồ.”
“Nhân cơ hội đánh gãy chân ngài.”
Cái gì?
Mọi người lại lắp bắp kinh hãi!
Những nhân viên còn lại, phát hiện Tôn Trung Hoa âm hiểm như vậy thì lòng đầy căm phẫn!
“Các ngươi phản rồi sao? Lại dám vu oan cho lão tử!”
"Đừng quên, lão tử là xưởng trưởng, có tin không lão tử khai trừ toàn bộ các ngươi!" Tôn Trung Hoa tức đến đầu óc hồ đồ còn tưởng rằng mình là xưởng trưởng của trước đây.
“Câm miệng!”
Tô Bắc Tề nhịn không được nữa cả giận nói: "Bây giờ tôi tuyên bố, tiếp quản nhà xưởng.”
“Làm xưởng trưởng, việc đầu tiên tôi phải làm, chính là khai trừ Tôn Trung Hoa!”
Tôn Trung Hoa còn muốn ngụy biện, lúc này có hai cảnh sát đi tới, nói: "Tôn Trung Hoa, theo chúng tôi một chuyến đi.”
"Chúng tôi đã nhận được đơn tố cáo ông đã lợi dụng công việc của mình để cấu kết với nhiều tội phạm kinh tế; chỉ đạo người ta giết hại đồng nghiệp."
“Đi thôi!”
Rắc một tiếng, còng tay số tám còng vào hai tay mập mạp của Tôn Trung Hoa.
Mặt Tôn Trung Hoa như tro tàn, tê liệt thành một đống thịt băm đứng không vững, phải làm phiền hai vị cảnh sát đỡ ra ngoài.
“Được!”
“Bắt hay lắm!”
“Khối u ác tính này, cuối cùng cũng được thanh trừ!”
"Chú cảnh sát, anh ta không chỉ ăn hoa hồng, bán thiết bị nhà máy lấy tiền, còn tống tiền nhân viên!"
“Đúng rồi, còn xâm hại nữ nhân viên!”
Trong sân, xen lẫn sự vui mừng là các lời lên án.
Theo tiếng còi cảnh sát xa xa, bọn họ lại bắt đầu hoan hô: "Chúc mừng lão xưởng trưởng trở về!"
“Xin lão xưởng trưởng dẫn chúng tôi trở về thời kỳ huy hoàng trước đây!”
Tô Bắc Tề kích động nước mắt lưng tròng.
Tô Tô cũng rất cảm động, cô quay đầu nhìn phía sau Tần Thiên một cái, cười nói: "Lại là anh giở trò quỷ sao?"
“Đủ tàn nhẫn!”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ có triệt để đánh bại khối u ác tính này, Tô gia gia mới có thể thuận lợi tiếp tục chấp chưởng công xưởng.”
Tô Tô gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy người này cũng không phải chỉ có tứ chi phát triển, vẫn rất có đầu óc mà.
“Tổng giám đốc Tô, Giám đốc Tô!”
Vương Trung bước nhanh vào.
Ông ta kích động nói: "Tôi đã thương lượng với bà con rồi. Cô vừa mới mua nhà máy, vốn không đủ.”
“Chúng tôi tin cô, tạm thời không cần tiền nợ nữa.”
“Khi nào thuận tiện thì đưa. Còn nữa, nguyên vật liệu có đủ hay không? Nếu không đủ, tôi sẽ gọi người đưa tới!”
Thật sự là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Tô Tô vội vàng cảm tạ, sau đó gọi điện thoại cho Dương Ngọc Lan, bảo bà chuyển trước năm trăm vạn tiền hàng cho các nông hộ.
Thật không nghĩ tới, chuyến đi này lại có thu hoạch lớn như vậy.
“Mẹ tôi nói, bên bà ấy cũng sắp xếp xong công việc rồi, chúng ta qua đó thương lượng một chút đi.”
“Đi thôi!”
Tô Tô mặt mày hớn hở, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã lâu không thấy.
Tần Thiên lại do dự một chút.
Hắn nhìn cái chân què của Tô Bắc Tề, bỗng nhiên nói: "Nhị gia gia, sau khi chân này của ngài bị thương, có đi chữa ở đâu chưa?"
"Bác sĩ nói sao?"
Hả?
Bỗng nhiên nghe được câu hỏi nhạy cảm này, Tô Bắc Tề và Tô Tô đều ngây ra.
Tô Tô trầm giọng nói: "Tần Thiên, anh hỏi cái này làm gì?”
Tần Thiên cười nói: "Không có gì, nhị gia gia nếu tin cháu, để cháu xem qua thử.”
“Nói không chừng, cháu có thể chữa khỏi.”