Tuy Rắn Hổ Mang hung dữ mạnh mẽ, nhưng dù sao hắn ta cũng đã bị thương và mất máu quá nhiều trước khi trận chiến bắt đầu.
Đối mặt với Tàn Kiếm giàu kinh nghiệm, tốc độ của hắn ta rõ ràng chậm lại.
Thôi Minh bất ngờ xuất hiện, ném phi đao vào bắp chân hắn ta.
Rắn Hổ Mang run rẩy, bất giác quỳ xuống một gối.
Hắn ta vẫn muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh nhạt, Tàn Kiếm kề thanh kiếm dài khiếm khuyết vào cổ hắn ta.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Rắn Hổ Mang lộ ra nụ cười. Hắn ta chậm rãi hạ vũ khí xuống, giơ tay lên.
Tần Thiên mở đèn xe.
Đèn xe chói mắt, khiến cho Rắn Hổ Mang nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng, rất nhanh hắn ta đã mở mắt ra. Đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đèn.
“Rốt cuộc mày là ai? Làm sao biết được hành tung của bọn tao?”
Cái chết đang cận kề mà trên mặt của tên này lại không hề có chút sợ hãi.
Từ trên xe bước xuống, Tần Thiên đưa tấm lệnh bài ra trước mặt Rắn Hổ Mang.
Tấm thẻ đen thui, phía trên là ba chữ Diêm Vương Lệnh bằng máu!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường và Thôi Minh đều nghẹn ngào. Đây từng là tín ngưỡng của họ!
Là niềm kiêu hãnh của họ!
Trong những năm này, họ đã may mắn sống sót giống như cô hồn dã quỷ. Bây giờ, cuối cùng lại nhìn thấy Diêm Vương Lệnh xuất thế, thay trời hành đạo.
Cuối cùng sắc mặt của Rắn Hổ Mang đã thay đổi.
“Diêm Vương Lệnh?”
“Mày chính là chủ nhân mới của Diêm Vương Lệnh, mày là Tần Thiên?” Hắn ta hoảng sợ nói.
Trước đó, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Thiên ở phương diện này. Còn tưởng rằng hành tung bại lộ, đội đặc chiến bên nước Rồng được cử đến để tiêu diệt chúng.
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Muốn sống rời khỏi đây không?”
“Nói cho tao biết, Độc Sư ở đâu.”
“Đôi mắt thiên sứ mới phát triển của hắn ta, ngoại trừ bọn mày còn có những sức mạnh giấu kín nào.”
“Nói rồi, mày có thể sống.”
“Tao hiểu rồi!”
“Cuối cùng tao đã hiểu!” Đột nhiên Rắn Hổ Mang bật cười ha ha.
“Độc Sư sắp xếp cho bọn tao đến điều tra nội tình của mày. Mày cũng muốn biết nội tình của Độc Sư.”
“Nói cho cùng, đây cũng là sự trả thù của Diêm Vương Điện ngày trước và Hắc Ám Chi Hoa nhỉ.”
“Được, tao đây sẽ nói cho mày biết nơi Độc Sư ẩn náu.”
Nói xong, Rắn Hổ Mang bỗng xé áo ra. Ngay hông hắn ta bất ngờ quấn một vòng bom nổ mạnh.
Nắm chặt điều khiển trong tay, nói: “Chỉ cần tao ấn nút thì trong vòng bán kính một trăm mét, sẽ không ai có thể sống sót.”
“Tần Thiên, mày thua rồi.”
Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người đều sửng sốt.
“Mọi người đừng nhúc nhích.” Tần Thiên dặn dò, nhìn Rắn Hổ Mang cười lạnh lùng nói: “Mày có tin, mày hoàn toàn không có cơ hội kích nổ trước mặt tao không.”
Rắn Hổ Mang thoáng sửng sốt, nghiến răng nói: “Tao không tin!”
“Vả lại, cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ thì mày vẫn thua.”
Hửm?
Nhìn thấy trong mắt Rắn Hổ Mang dường như có thâm ý khác, Tần Thiên không khỏi nhíu mày.
Linh cảm không lành đó lại lần nữa hiện lên trong lòng.
“Chúng ta cùng nhau chết đi!” Nhân lúc Tần Thiên phân tâm, Rắn Hổ Mang hét lên muốn ấn nút.
“Thiểu chủ cẩn thận!” Trong tiếng cảnh báo, Tàn Kiếm và những người khác định lao lên ôm lấy Rắn Hổ Mang.
Giờ phút này, không còn cách nào khác. Họ chỉ có thể dùng cơ thể của mình để ngăn lại một phần sức mạnh của vụ nổ thay cho Tần Thiên.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay.
Một luồng khí mạnh mẽ dâng trào.
Giải phóng nội lực ra ngoài, bậc thầy của sự thay đổi tình huống!
Rầm một tiếng, trực tiếp đánh bay Rắn Hổ Mang ra ngoài.
Quả bom phát nổ giữa không trung.
Thổi bay hắn ta thành từng mảnh.
Không gian rộng lớn ngay lập tức trở thành trạng thái chân không. Thiết Ngưng Sương và những người khác chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rất lâu sau mới trở lại bình thường.
Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, thực sự quá đáng sợ!
Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ uy vũ!”
“Xem ra thiếu chủ không những đã có được chân truyền của ông chủ cũ, mà còn trò giỏi hơn thầy!”
Tần Thiên gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi. Nhiệm vụ hoàn thành, có thể rút lui.”
Hắn trở về trong xe, quay phim trong điện thoại vẫn đang tiếp tục.
“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi, cô nhìn thấy cả rồi chứ?”
“Nói ra vẫn phải cảm ơn cô, nếu không tôi cũng không thể tiêu diệt toàn bộ nhóm của Rắn Hổ Mang.” Sau khi nói với ống kính, Tần Thiên tắt điện thoại.
“Đừng giả chết nữa, trở về đưa cái này cho Phan Mỹ Nhi xem.” Hắn vỗ vào A Phúc nằm sấp giả chết phía dưới ghế.
“Xin tha mạng!” A Phúc run lẩy bẩy cầu xin.
“Thật là một tên hèn nhát!”
“Bây giờ còn muốn lợi dụng bà sao?” Mai Hồng Tuyết lắc lắc cây kéo sáng loáng.
Nhặt lại được một cái mạng, A Phúc lái xe hoảng loạn bỏ chạy.
Mọi người bật cười ha ha.
Tàn Kiếm có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc, nhóm Rắn Hổ Mang còn thiếu một người không đến.”
“Nếu không đã thật sự tiêu diệt toàn bộ.”
“Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào mới có thể bắt được con cái lọt lưới này.”
Con cá lọt lưới…
Bỗng Tần Thiên giật mình!
Trong đầu hắn lại lần nữa xuất hiện lời Rắn Hổ Mang nói và ánh mắt của hắn ta trước khi chết.
Lúc đó, Rắn Hổ Mang biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ chết, tại sao lại nói mình thua?
“Cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ, mày vẫn thua.”
Đây là nguyên văn lời Rắn Hổ Mang nói.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng gọi máy bay trực thăng bay đến, không đợi hạ cánh đã nhảy lên.
“Mau, trở về Long Giang!” Hắn nói to.
Tàn Kiếm và những người khác đều kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy Tần Thiên cực kỳ sợ hãi, lòng dạ rối bời như thế này.
“Không hay rồi!”
“Chắc chắn thiếu chủ cho rằng, con cá lọt lưới kia của nhóm Rắn Hổ Mang sẽ từ nơi khác ẩn náu vào Long Giang.”
“Rất có thể đối phương sẽ ra tay với vợ thiếu chủ!”
“Mau!”
Còn lại một chiếc máy bay trực thăng, không ngồi được nhiều người. Chỉ có Tàn Kiếm, Thôi Minh và Thiết Ngưng Sương đi trước. Những người còn lại đến huyện lại tìm trở về.
Tần Thiên sốt ruột!
Bây giờ hắn gần như có thể khẳng định, nhóm Rắn Hổ Mang đã chia thành hai nhóm!
Người lọt lưới của chúng, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn sẽ nhập cảnh qua con đường khác.
Tính theo thời gian, có phải bây giờ đã đến Long Giang rồi không?
Ở Long Giang, thông tin hắn và mẹ con Tô Tô ở Long Viên hoàn toàn không phải bí mật gì. Kim đuôi Bọ cạp rất có thể dễ dàng tìm được.
Hơn nữa, Long Viên rộng lớn, mặc dù cũng có nhiều bảo vệ nhưng đó đều là bảo vệ bình thường.
Làm sao có thể ngăn chặn được một sát thủ tung hoành quốc tế như Kim đuôi Bọ cạp?
Một khi Kim đuôi Bọ cạp xâm nhập, vậy thì chẳng khác nào đặt mạng sống của Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở nơi đó, mặc Kim đuôi Bọ cạp lấy đi.
Làm sao mình có thể sơ ý đến vậy!
Nghĩ đến ngộ nhỡ thảm kịch xảy ra, quả thực hắn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.
Trong màn đêm, Long Viên rộng lớn yên tĩnh.
Một bóng đen trượt xuống từ bức tường. Nhìn từ dáng người là một người phụ nữ trẻ rất thướt tha.
Cô ta đến một căn nhà nhỏ ở giữa đồng thuốc, phát hiện vài bộ quần áo nông dân đang phơi trên dây thừng bên ngoài.
Cô ta lấy một bộ đồ nữ, mặc vào người. Cong lưng lên, trong màn đêm trông như một người phụ nữ nhà nông.
Chậm rãi đi về phía biệt thự ven hồ.
Tất cả đều rất suôn sẻ.
Cô ta không kinh động bất cứ ai, đã đến được bên ngoài căn biệt thự.
Dùng tay đẩy nhẹ, cửa nhà vậy mà lại khép hờ. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ đắc ý, nghiêng người, rất nhanh biến mất trong nhà.
Đối mặt với Tàn Kiếm giàu kinh nghiệm, tốc độ của hắn ta rõ ràng chậm lại.
Thôi Minh bất ngờ xuất hiện, ném phi đao vào bắp chân hắn ta.
Rắn Hổ Mang run rẩy, bất giác quỳ xuống một gối.
Hắn ta vẫn muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh nhạt, Tàn Kiếm kề thanh kiếm dài khiếm khuyết vào cổ hắn ta.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Rắn Hổ Mang lộ ra nụ cười. Hắn ta chậm rãi hạ vũ khí xuống, giơ tay lên.
Tần Thiên mở đèn xe.
Đèn xe chói mắt, khiến cho Rắn Hổ Mang nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng, rất nhanh hắn ta đã mở mắt ra. Đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đèn.
“Rốt cuộc mày là ai? Làm sao biết được hành tung của bọn tao?”
Cái chết đang cận kề mà trên mặt của tên này lại không hề có chút sợ hãi.
Từ trên xe bước xuống, Tần Thiên đưa tấm lệnh bài ra trước mặt Rắn Hổ Mang.
Tấm thẻ đen thui, phía trên là ba chữ Diêm Vương Lệnh bằng máu!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường và Thôi Minh đều nghẹn ngào. Đây từng là tín ngưỡng của họ!
Là niềm kiêu hãnh của họ!
Trong những năm này, họ đã may mắn sống sót giống như cô hồn dã quỷ. Bây giờ, cuối cùng lại nhìn thấy Diêm Vương Lệnh xuất thế, thay trời hành đạo.
Cuối cùng sắc mặt của Rắn Hổ Mang đã thay đổi.
“Diêm Vương Lệnh?”
“Mày chính là chủ nhân mới của Diêm Vương Lệnh, mày là Tần Thiên?” Hắn ta hoảng sợ nói.
Trước đó, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Thiên ở phương diện này. Còn tưởng rằng hành tung bại lộ, đội đặc chiến bên nước Rồng được cử đến để tiêu diệt chúng.
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Muốn sống rời khỏi đây không?”
“Nói cho tao biết, Độc Sư ở đâu.”
“Đôi mắt thiên sứ mới phát triển của hắn ta, ngoại trừ bọn mày còn có những sức mạnh giấu kín nào.”
“Nói rồi, mày có thể sống.”
“Tao hiểu rồi!”
“Cuối cùng tao đã hiểu!” Đột nhiên Rắn Hổ Mang bật cười ha ha.
“Độc Sư sắp xếp cho bọn tao đến điều tra nội tình của mày. Mày cũng muốn biết nội tình của Độc Sư.”
“Nói cho cùng, đây cũng là sự trả thù của Diêm Vương Điện ngày trước và Hắc Ám Chi Hoa nhỉ.”
“Được, tao đây sẽ nói cho mày biết nơi Độc Sư ẩn náu.”
Nói xong, Rắn Hổ Mang bỗng xé áo ra. Ngay hông hắn ta bất ngờ quấn một vòng bom nổ mạnh.
Nắm chặt điều khiển trong tay, nói: “Chỉ cần tao ấn nút thì trong vòng bán kính một trăm mét, sẽ không ai có thể sống sót.”
“Tần Thiên, mày thua rồi.”
Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người đều sửng sốt.
“Mọi người đừng nhúc nhích.” Tần Thiên dặn dò, nhìn Rắn Hổ Mang cười lạnh lùng nói: “Mày có tin, mày hoàn toàn không có cơ hội kích nổ trước mặt tao không.”
Rắn Hổ Mang thoáng sửng sốt, nghiến răng nói: “Tao không tin!”
“Vả lại, cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ thì mày vẫn thua.”
Hửm?
Nhìn thấy trong mắt Rắn Hổ Mang dường như có thâm ý khác, Tần Thiên không khỏi nhíu mày.
Linh cảm không lành đó lại lần nữa hiện lên trong lòng.
“Chúng ta cùng nhau chết đi!” Nhân lúc Tần Thiên phân tâm, Rắn Hổ Mang hét lên muốn ấn nút.
“Thiểu chủ cẩn thận!” Trong tiếng cảnh báo, Tàn Kiếm và những người khác định lao lên ôm lấy Rắn Hổ Mang.
Giờ phút này, không còn cách nào khác. Họ chỉ có thể dùng cơ thể của mình để ngăn lại một phần sức mạnh của vụ nổ thay cho Tần Thiên.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay.
Một luồng khí mạnh mẽ dâng trào.
Giải phóng nội lực ra ngoài, bậc thầy của sự thay đổi tình huống!
Rầm một tiếng, trực tiếp đánh bay Rắn Hổ Mang ra ngoài.
Quả bom phát nổ giữa không trung.
Thổi bay hắn ta thành từng mảnh.
Không gian rộng lớn ngay lập tức trở thành trạng thái chân không. Thiết Ngưng Sương và những người khác chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rất lâu sau mới trở lại bình thường.
Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, thực sự quá đáng sợ!
Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ uy vũ!”
“Xem ra thiếu chủ không những đã có được chân truyền của ông chủ cũ, mà còn trò giỏi hơn thầy!”
Tần Thiên gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi. Nhiệm vụ hoàn thành, có thể rút lui.”
Hắn trở về trong xe, quay phim trong điện thoại vẫn đang tiếp tục.
“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi, cô nhìn thấy cả rồi chứ?”
“Nói ra vẫn phải cảm ơn cô, nếu không tôi cũng không thể tiêu diệt toàn bộ nhóm của Rắn Hổ Mang.” Sau khi nói với ống kính, Tần Thiên tắt điện thoại.
“Đừng giả chết nữa, trở về đưa cái này cho Phan Mỹ Nhi xem.” Hắn vỗ vào A Phúc nằm sấp giả chết phía dưới ghế.
“Xin tha mạng!” A Phúc run lẩy bẩy cầu xin.
“Thật là một tên hèn nhát!”
“Bây giờ còn muốn lợi dụng bà sao?” Mai Hồng Tuyết lắc lắc cây kéo sáng loáng.
Nhặt lại được một cái mạng, A Phúc lái xe hoảng loạn bỏ chạy.
Mọi người bật cười ha ha.
Tàn Kiếm có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc, nhóm Rắn Hổ Mang còn thiếu một người không đến.”
“Nếu không đã thật sự tiêu diệt toàn bộ.”
“Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào mới có thể bắt được con cái lọt lưới này.”
Con cá lọt lưới…
Bỗng Tần Thiên giật mình!
Trong đầu hắn lại lần nữa xuất hiện lời Rắn Hổ Mang nói và ánh mắt của hắn ta trước khi chết.
Lúc đó, Rắn Hổ Mang biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ chết, tại sao lại nói mình thua?
“Cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ, mày vẫn thua.”
Đây là nguyên văn lời Rắn Hổ Mang nói.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng gọi máy bay trực thăng bay đến, không đợi hạ cánh đã nhảy lên.
“Mau, trở về Long Giang!” Hắn nói to.
Tàn Kiếm và những người khác đều kinh ngạc.
Họ chưa từng thấy Tần Thiên cực kỳ sợ hãi, lòng dạ rối bời như thế này.
“Không hay rồi!”
“Chắc chắn thiếu chủ cho rằng, con cá lọt lưới kia của nhóm Rắn Hổ Mang sẽ từ nơi khác ẩn náu vào Long Giang.”
“Rất có thể đối phương sẽ ra tay với vợ thiếu chủ!”
“Mau!”
Còn lại một chiếc máy bay trực thăng, không ngồi được nhiều người. Chỉ có Tàn Kiếm, Thôi Minh và Thiết Ngưng Sương đi trước. Những người còn lại đến huyện lại tìm trở về.
Tần Thiên sốt ruột!
Bây giờ hắn gần như có thể khẳng định, nhóm Rắn Hổ Mang đã chia thành hai nhóm!
Người lọt lưới của chúng, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn sẽ nhập cảnh qua con đường khác.
Tính theo thời gian, có phải bây giờ đã đến Long Giang rồi không?
Ở Long Giang, thông tin hắn và mẹ con Tô Tô ở Long Viên hoàn toàn không phải bí mật gì. Kim đuôi Bọ cạp rất có thể dễ dàng tìm được.
Hơn nữa, Long Viên rộng lớn, mặc dù cũng có nhiều bảo vệ nhưng đó đều là bảo vệ bình thường.
Làm sao có thể ngăn chặn được một sát thủ tung hoành quốc tế như Kim đuôi Bọ cạp?
Một khi Kim đuôi Bọ cạp xâm nhập, vậy thì chẳng khác nào đặt mạng sống của Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở nơi đó, mặc Kim đuôi Bọ cạp lấy đi.
Làm sao mình có thể sơ ý đến vậy!
Nghĩ đến ngộ nhỡ thảm kịch xảy ra, quả thực hắn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.
Trong màn đêm, Long Viên rộng lớn yên tĩnh.
Một bóng đen trượt xuống từ bức tường. Nhìn từ dáng người là một người phụ nữ trẻ rất thướt tha.
Cô ta đến một căn nhà nhỏ ở giữa đồng thuốc, phát hiện vài bộ quần áo nông dân đang phơi trên dây thừng bên ngoài.
Cô ta lấy một bộ đồ nữ, mặc vào người. Cong lưng lên, trong màn đêm trông như một người phụ nữ nhà nông.
Chậm rãi đi về phía biệt thự ven hồ.
Tất cả đều rất suôn sẻ.
Cô ta không kinh động bất cứ ai, đã đến được bên ngoài căn biệt thự.
Dùng tay đẩy nhẹ, cửa nhà vậy mà lại khép hờ. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ đắc ý, nghiêng người, rất nhanh biến mất trong nhà.