Khi Tần Thiên bị Mạc Thông sỉ nhục, Liễu Như Ngọc và chị Vinh ở đằng xa cũng không lên tiếng.
Ở hiện trường không ai biết rõ tính khí và năng lực của Tần Thiên hơn bọn họ. Bọn họ biết Tần Thiên làm như vậy nhất định có nguyên nhân của mình.Nhưng chính xác hắn muốn làm gì thì họ không rõ.
Hiện tại đột nhiên nghe được Tần Thiên nói hắn đã mua một công ty, tâm trí Dương Vinh đột nhiên như bị sét đánh.
Cô ta đã phát hiện ra rằng trong một dịp quan trọng như vậy, ngay cả Mạc Thông của Hoàng triều cũng đến rồi nhưng Vương Cường với tư cách là người chủ trì vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào--
Nghĩ đến điều gì đó, trong mắt cô ta lộ ra vẻ phấn khích.
"Như Ngọc, đừng sợ!"
"Có lẽ chúng ta được cứu rồi!"
"Cách làm của Tần tiên sinh chưa bao giờ khiến người ta thất vọng!"
Liễu Như Ngọc bất an gật đầu.
“Anh đã mua công ty?” Mạc Thông cau mày nói: “Không nhìn ra được, Tần tiên sinh còn là phú nhị đại.”
"Không trách may mắn quen được cô Mục Phi Phi."
"Chỉ là anh mua công thì có liên quan gì tới việc anh đến đây?"
"Đây là địa bàn của Hoàng Triều và Tinh Đồ."
Tần Thiên cười nói: "Mạc tổng, anh có chắc Tinh Đồ là địa bàn của mình không?"
Mạc Thông sửng sốt một chút, cười lạnh nói: "Anh có ý gì?"
Tần Thiên cười lạnh: "Ý tôi là Tinh Đồ không có liên quan gì tới anh, anh có thể đi rồi."
"Anh nói cái gì?" Mạc Thông tức giận.
Anh ta đứng dậy, tức giận nói: “Bây giờ tôi không cần thiết phải giấu nữa.”
"Các vị, vừa rồi mọi người hỏi Hoàng Triều chúng tôi hợp tác với Tinh Đồ như thế nào? Hiện tại, tôi có thể nói cho mọi người biết!"
"Hoàng Triều đại, 100%, đã hoàn toàn thu mua Tinh Đồ!"
Ồ!
Ngoại trừ Lý Diễm và Bạch Hiểu Thiến, tất cả những người có mặt đều lần đầu tiên biết được tin tức này.
Liễu Như Ngọc và Dương Vinh đều lộ ra vẻ thất vọng. Điều họ không muốn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra.
"Anh Mặc, anh có thể giới thiệu chi tiết một chút được không?"
"Tại sao Hoàng Triều lại đột nhiên muốn mua lại Tinh Đồ?"
"Anh có thể tiết lộ số tiền mua lại cụ thể không?"
"Mạc tổng, sau khi mua lại, có phải sẽ không có Tinh Đồ nữa? Toàn bộ Tinh Đồ sẽ sáp nhập vào Hoàng Triều sao?"
Các phóng viên tràn vào và đặt câu hỏi một cách hào hứng.
Lý Diễm, các nhân viên của công ty Tinh Đồ và các nghệ sĩ theo hợp đồng đều vây quanh Mạc Thông nịnh nọt anh ta.
Mạc Thông xua tay nói: "Mọi người đừng kích động."
"Đợi một chút, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của các bạn."
"Bây giờ, trong một dịp quan trọng như vậy, tôi nghĩ người ngoài không thích hợp có mặt."
Anh ta nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Hiện tại, tôi có thể nói Tinh Đồ là địa bàn của tôi rồi chứ?"
"Anh cố ý gây sự, tôi có nên mời anh cút ra ngoài không?"
Mọi người đều nhìn Tần Thiên với ánh mắt giễu cợt.
Tên ít người biết đến này dám khiêu chiến với Mạc Thông, thật sự không biết điều.
Lý Diễm cười nói: "Mạc tổng, anh không biết đấy thôi, vừa rồi tên này còn nói muốn sa thải tôi."
"Thực sự quá buồn cười."
“Anh ta đến đây để diễn vai hề sao?”
Cô ta nhìn Tần Thiên, đắc ý nói: "Bây giờ đã biết ai mới là chủ nhân của nơi này rồi chứ?"
"Họ Tần kia, anh Mạc đã đích thân mở lời, còn không ra ngoài, đừng trách tôi gọi bảo vệ!"
Chuyện đã đến nước này, Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không thể im lặng được nữa, họ đứng dậy, vẻ mặt bất an.
Vừa rồi Dương Vinh còn tưởng rằng Tần Thiên nói mua công ty, chính là mua Tinh Đồ.
Nếu thực sự như vậy thì là chuyện vui. Đến bây giờ cô ta mới nhận ra mình đã nghĩ quá xa, Tinh Đồ đã sớm là miếng thịt trong miệng Hoàng Triều, sao Tần Thiên có thể cướp đi?
Nhìn thấy mấy tên bảo vệ lao về phía Tần Thiên, Liễu Như Ngọc thấp giọng nói: "Không được làm vậy!"
Bởi vì mấy ngày nay quá căng thẳng và mệt mỏi, cô ta loạng choạng suýt ngã xuống.
“Như Ngọc!” Tần Thiên lao tới đỡ lấy cô ta.
Liễu Như Ngọc nói trong nước mắt: "Mau đi đi!"
"Mặc kệ tôi!"
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, kéo cô ta lên sân khấu.
"Rốt cuộc anh định làm gì? Thả tôi ra!"
Xuất hiện trên các phương tiện truyền thông một lần nữa, Liễu Như Ngọc tỏ ra hoảng hốt.
Thấy vậy, giới truyền thông mới nhớ tới còn có một tin tức lớn khác về Liễu Như Ngọc.
"Mạc tổng, sau khi thu mua Tinh Đồ, còn ký hợp đồng với Liễu Như Ngọc không?"
"Anh nghĩ gì về vụ bê bối của Liễu Như Ngọc?"
Mạc Thông chưa kịp mở miệng, Lý Diễm đã lớn tiếng nói: “Loại người này không xứng đáng ở lại Hoàng Triều.”
"Mạc tổng, cầu xin anh hãy đuổi Tần Thiên và người phụ nữ vô liêm sỉ này ra ngoài!"
Mạc Thông cười lạnh nhìn Liễu Như Ngọc, nói: "Thiên Hậu, cô biết tôi muốn cái gì."
"Bây giờ, trước mặt mọi người, hãy phát biểu đi."
"Cô có đồng ý quy thuận Hoàng Triều không?"
Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, im lặng.
Cảm nhận được thân thể cô ta đang run rẩy, Tần Thiên trầm giọng an ủi nói: "Yên tâm, tôi sẽ cô xem một thứ."
Nói rồi, hắn vừa ra hiệu cho người ngồi ở hàng cuối cùng của địa điểm, người này luôn cúi đầu và dường như đang tập trung thao tác máy tính.
Người đàn ông gật đầu và gõ ngón tay lên bàn phím.
Ngay lập tức, màn hình lớn phía sau buổi họp báo sáng lên.
"Chuyện gì thế này? Đây không phải là Vương Cường ông chủ của Tinh Đồ sao?"
"Anh Vương đang câu cá ở bãi biển à? Sự kiện hôm nay quan trọng như vậy, anh không đến đây để tham dự sao?"
Có người cười nói: “Anh Vương là người thắng trong cuộc sống.”
"Bán công ty và rút lui khỏi công việc kinh doanh, bây giờ có thể tận hưởng cuộc sống của mình."
Khi Mạc Thông nhìn thấy Vương Cường, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Vương Cường, anh chạy đi đâu vậy?"
"Còn không mau quay về!"
"Chúng ta đã thoả thuận hôm nay cùng nhau công bố tin tức này cho giới truyền thông!"
Vương Cường nhìn Mạc Thông, cười lạnh: "Mạc tổng, công bố tin tức gì cơ?"
Mạc Thông sửng sốt, trầm giọng nói: “Vương Cường, trước đó khi tôi đồng ý mua lại, Tinh Đồ vẫn có thể tự do hoạt động.”
"Anh vẫn là người phụ trách."
"Tôi đã mất rất nhiều công sức mới có thể có được điều này từ ban giám đốc."
"Bây giờ xem ra anh đang ép tôi thay đổi chủ ý?"
Vương Cường cười lớn: "Mạc tổng, cảm ơn ý tốt của anh nhưng không cần nữa."
"Bởi vì tôi đã bán công ty cho anh Tần rồi."
Anh ta nhìn Tần Thiên, hưng phấn nói: "Anh Tần, nơi anh giới thiệu cho tôi thật sự rất tuyệt!"
"Tôi rất hài lòng!"
"Có điều, bây giờ nên gọi anh là Tần tổng."
"Tần tổng, có cơ hội hãy đến đây chơi, tôi mời anh ăn cá."
Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Vương Cường đã bán công ty cho Tần Thiên?
Cho nên, Tần Thiên vừa mới nói hai ngày trước hắn đã mua một công ty, là đang ám chỉ Tinh Đồ?
Sắc mặt Mạc Thông tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Cường, anh dám giở trò này với tôi."
“Anh có biết hậu quả của việc này không?”
Vương Cường cười lạnh: "Mạc Thông, tôi biết anh và người đứng phía sau anh đang suy nghĩ gì."
"Muốn uy hiếp tôi à? Đến đây."
"Đây là quần đảo Marat, để tôi chỉ cho anh xem, bạn của tôi đây."
Anh ta quay camera điện thoại lại và nhìn thấy một hàng vệ sĩ người nước ngoài cao lớn với mái tóc vàng, đôi mắt xanh đang đứng trên tảng đá phía sau mình.
Tần Thiên thấy vậy liền bật cười.
Vương Cường này hay thật.
Dựa vào danh tiếng của mình để tỏ uy thế, câu cá gì mà lại để Đại Hồ Tử phái nhiều người bảo vệ như vậy chứ?
Ở hiện trường không ai biết rõ tính khí và năng lực của Tần Thiên hơn bọn họ. Bọn họ biết Tần Thiên làm như vậy nhất định có nguyên nhân của mình.Nhưng chính xác hắn muốn làm gì thì họ không rõ.
Hiện tại đột nhiên nghe được Tần Thiên nói hắn đã mua một công ty, tâm trí Dương Vinh đột nhiên như bị sét đánh.
Cô ta đã phát hiện ra rằng trong một dịp quan trọng như vậy, ngay cả Mạc Thông của Hoàng triều cũng đến rồi nhưng Vương Cường với tư cách là người chủ trì vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào--
Nghĩ đến điều gì đó, trong mắt cô ta lộ ra vẻ phấn khích.
"Như Ngọc, đừng sợ!"
"Có lẽ chúng ta được cứu rồi!"
"Cách làm của Tần tiên sinh chưa bao giờ khiến người ta thất vọng!"
Liễu Như Ngọc bất an gật đầu.
“Anh đã mua công ty?” Mạc Thông cau mày nói: “Không nhìn ra được, Tần tiên sinh còn là phú nhị đại.”
"Không trách may mắn quen được cô Mục Phi Phi."
"Chỉ là anh mua công thì có liên quan gì tới việc anh đến đây?"
"Đây là địa bàn của Hoàng Triều và Tinh Đồ."
Tần Thiên cười nói: "Mạc tổng, anh có chắc Tinh Đồ là địa bàn của mình không?"
Mạc Thông sửng sốt một chút, cười lạnh nói: "Anh có ý gì?"
Tần Thiên cười lạnh: "Ý tôi là Tinh Đồ không có liên quan gì tới anh, anh có thể đi rồi."
"Anh nói cái gì?" Mạc Thông tức giận.
Anh ta đứng dậy, tức giận nói: “Bây giờ tôi không cần thiết phải giấu nữa.”
"Các vị, vừa rồi mọi người hỏi Hoàng Triều chúng tôi hợp tác với Tinh Đồ như thế nào? Hiện tại, tôi có thể nói cho mọi người biết!"
"Hoàng Triều đại, 100%, đã hoàn toàn thu mua Tinh Đồ!"
Ồ!
Ngoại trừ Lý Diễm và Bạch Hiểu Thiến, tất cả những người có mặt đều lần đầu tiên biết được tin tức này.
Liễu Như Ngọc và Dương Vinh đều lộ ra vẻ thất vọng. Điều họ không muốn thấy nhất cuối cùng cũng xảy ra.
"Anh Mặc, anh có thể giới thiệu chi tiết một chút được không?"
"Tại sao Hoàng Triều lại đột nhiên muốn mua lại Tinh Đồ?"
"Anh có thể tiết lộ số tiền mua lại cụ thể không?"
"Mạc tổng, sau khi mua lại, có phải sẽ không có Tinh Đồ nữa? Toàn bộ Tinh Đồ sẽ sáp nhập vào Hoàng Triều sao?"
Các phóng viên tràn vào và đặt câu hỏi một cách hào hứng.
Lý Diễm, các nhân viên của công ty Tinh Đồ và các nghệ sĩ theo hợp đồng đều vây quanh Mạc Thông nịnh nọt anh ta.
Mạc Thông xua tay nói: "Mọi người đừng kích động."
"Đợi một chút, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của các bạn."
"Bây giờ, trong một dịp quan trọng như vậy, tôi nghĩ người ngoài không thích hợp có mặt."
Anh ta nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Hiện tại, tôi có thể nói Tinh Đồ là địa bàn của tôi rồi chứ?"
"Anh cố ý gây sự, tôi có nên mời anh cút ra ngoài không?"
Mọi người đều nhìn Tần Thiên với ánh mắt giễu cợt.
Tên ít người biết đến này dám khiêu chiến với Mạc Thông, thật sự không biết điều.
Lý Diễm cười nói: "Mạc tổng, anh không biết đấy thôi, vừa rồi tên này còn nói muốn sa thải tôi."
"Thực sự quá buồn cười."
“Anh ta đến đây để diễn vai hề sao?”
Cô ta nhìn Tần Thiên, đắc ý nói: "Bây giờ đã biết ai mới là chủ nhân của nơi này rồi chứ?"
"Họ Tần kia, anh Mạc đã đích thân mở lời, còn không ra ngoài, đừng trách tôi gọi bảo vệ!"
Chuyện đã đến nước này, Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không thể im lặng được nữa, họ đứng dậy, vẻ mặt bất an.
Vừa rồi Dương Vinh còn tưởng rằng Tần Thiên nói mua công ty, chính là mua Tinh Đồ.
Nếu thực sự như vậy thì là chuyện vui. Đến bây giờ cô ta mới nhận ra mình đã nghĩ quá xa, Tinh Đồ đã sớm là miếng thịt trong miệng Hoàng Triều, sao Tần Thiên có thể cướp đi?
Nhìn thấy mấy tên bảo vệ lao về phía Tần Thiên, Liễu Như Ngọc thấp giọng nói: "Không được làm vậy!"
Bởi vì mấy ngày nay quá căng thẳng và mệt mỏi, cô ta loạng choạng suýt ngã xuống.
“Như Ngọc!” Tần Thiên lao tới đỡ lấy cô ta.
Liễu Như Ngọc nói trong nước mắt: "Mau đi đi!"
"Mặc kệ tôi!"
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, kéo cô ta lên sân khấu.
"Rốt cuộc anh định làm gì? Thả tôi ra!"
Xuất hiện trên các phương tiện truyền thông một lần nữa, Liễu Như Ngọc tỏ ra hoảng hốt.
Thấy vậy, giới truyền thông mới nhớ tới còn có một tin tức lớn khác về Liễu Như Ngọc.
"Mạc tổng, sau khi thu mua Tinh Đồ, còn ký hợp đồng với Liễu Như Ngọc không?"
"Anh nghĩ gì về vụ bê bối của Liễu Như Ngọc?"
Mạc Thông chưa kịp mở miệng, Lý Diễm đã lớn tiếng nói: “Loại người này không xứng đáng ở lại Hoàng Triều.”
"Mạc tổng, cầu xin anh hãy đuổi Tần Thiên và người phụ nữ vô liêm sỉ này ra ngoài!"
Mạc Thông cười lạnh nhìn Liễu Như Ngọc, nói: "Thiên Hậu, cô biết tôi muốn cái gì."
"Bây giờ, trước mặt mọi người, hãy phát biểu đi."
"Cô có đồng ý quy thuận Hoàng Triều không?"
Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, im lặng.
Cảm nhận được thân thể cô ta đang run rẩy, Tần Thiên trầm giọng an ủi nói: "Yên tâm, tôi sẽ cô xem một thứ."
Nói rồi, hắn vừa ra hiệu cho người ngồi ở hàng cuối cùng của địa điểm, người này luôn cúi đầu và dường như đang tập trung thao tác máy tính.
Người đàn ông gật đầu và gõ ngón tay lên bàn phím.
Ngay lập tức, màn hình lớn phía sau buổi họp báo sáng lên.
"Chuyện gì thế này? Đây không phải là Vương Cường ông chủ của Tinh Đồ sao?"
"Anh Vương đang câu cá ở bãi biển à? Sự kiện hôm nay quan trọng như vậy, anh không đến đây để tham dự sao?"
Có người cười nói: “Anh Vương là người thắng trong cuộc sống.”
"Bán công ty và rút lui khỏi công việc kinh doanh, bây giờ có thể tận hưởng cuộc sống của mình."
Khi Mạc Thông nhìn thấy Vương Cường, sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Vương Cường, anh chạy đi đâu vậy?"
"Còn không mau quay về!"
"Chúng ta đã thoả thuận hôm nay cùng nhau công bố tin tức này cho giới truyền thông!"
Vương Cường nhìn Mạc Thông, cười lạnh: "Mạc tổng, công bố tin tức gì cơ?"
Mạc Thông sửng sốt, trầm giọng nói: “Vương Cường, trước đó khi tôi đồng ý mua lại, Tinh Đồ vẫn có thể tự do hoạt động.”
"Anh vẫn là người phụ trách."
"Tôi đã mất rất nhiều công sức mới có thể có được điều này từ ban giám đốc."
"Bây giờ xem ra anh đang ép tôi thay đổi chủ ý?"
Vương Cường cười lớn: "Mạc tổng, cảm ơn ý tốt của anh nhưng không cần nữa."
"Bởi vì tôi đã bán công ty cho anh Tần rồi."
Anh ta nhìn Tần Thiên, hưng phấn nói: "Anh Tần, nơi anh giới thiệu cho tôi thật sự rất tuyệt!"
"Tôi rất hài lòng!"
"Có điều, bây giờ nên gọi anh là Tần tổng."
"Tần tổng, có cơ hội hãy đến đây chơi, tôi mời anh ăn cá."
Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Vương Cường đã bán công ty cho Tần Thiên?
Cho nên, Tần Thiên vừa mới nói hai ngày trước hắn đã mua một công ty, là đang ám chỉ Tinh Đồ?
Sắc mặt Mạc Thông tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Cường, anh dám giở trò này với tôi."
“Anh có biết hậu quả của việc này không?”
Vương Cường cười lạnh: "Mạc Thông, tôi biết anh và người đứng phía sau anh đang suy nghĩ gì."
"Muốn uy hiếp tôi à? Đến đây."
"Đây là quần đảo Marat, để tôi chỉ cho anh xem, bạn của tôi đây."
Anh ta quay camera điện thoại lại và nhìn thấy một hàng vệ sĩ người nước ngoài cao lớn với mái tóc vàng, đôi mắt xanh đang đứng trên tảng đá phía sau mình.
Tần Thiên thấy vậy liền bật cười.
Vương Cường này hay thật.
Dựa vào danh tiếng của mình để tỏ uy thế, câu cá gì mà lại để Đại Hồ Tử phái nhiều người bảo vệ như vậy chứ?