Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc chạm trán bất ngờ, khiến cả bốn người đều sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, sắc mặt bốn người đều rất đặc sắc.

Cái gọi là cùng ngành là kẻ thù, thì hai người quản lý như chị Vinh và Vương Nghênh Xuân đã nhiều lần đụng độ, không ai chịu thua ai.

Chị Vinh nhận ra Tần Thiên chính là người đàn ông đã ở cùng với Liễu Như Ngọc ở thành phố Lan. Lúc đó chị ta đã cảnh cáo Tần Thiên tránh xa Liễu Như Ngọc.

Nói Tần Thiên muốn nhân cơ hội theo đuổi ngôi sao lớn, nên bỏ cuộc đi.

Chị ta còn khuyên Liễu Như Ngọc nhất định phải cảnh giác với loại người như Tần Thiên.

Vì lý do này, Liễu Như Ngọc còn cãi nhau với chị Vinh. Nói Tần tiên sinh không phải là người như thế.

Bảo chị Vinh đừng có định kiến.

Bây giờ, Tần Thiên lại ở cùng với Vương Nghênh Xuân. Hơn nữa, tay trái là kẹo hồ lô, tay phải là mực nướng. Trên cổ còn treo mấy con heo Peppa.

Đây là nịnh bợ Vương Nghênh Xuân ư? Hay là muốn thông qua Vương Nghênh Xuân, để lấy lòng Mục Phi Phi phía sau cô ta?

Quả thực là một tên đàn ông cặn bã.

Mặc dù Liễu Như Ngọc đang che mặt, nhưng khoảnh khắc này có thể cảm nhận ra được cô ta cực kỳ thất vọng.

Vương Nghênh Xuân không biết chuyện giữa Tần Thiên và Liễu Như Ngọc, cô ta cố ý ôm cánh tay Tần Thiên, lạnh lùng cười nói: “Không ngờ người quản lý kim bài danh tiếng lẫy lừng trong giới lại dẫn kim chủ của mình đến dạo đạo quán.”

“Không biết là đến cầu sự nghiệp hay là cầu nhân duyên đấy.”

“Chắc sẽ không phải là cầu con đấy chứ.”

“Cô nói cái gì?” Chị Vinh không quen cô ta, thấy Vương Nghênh Xuân bôi nhọ Liễu Như Ngọc, chị ta đi lên tát cô ta một bạt tay.

“Con khốn, quản lý tốt cái miệng của cô đi!”

“Còn muốn so đo với Liễu Như Ngọc của chúng tôi khắp nơi thì cũng phải tự lượng sức mình, các người có xứng không?”

Vương Nghênh Xuân che mặt, tức giận đến mức không nói nên lời.

Địa vị ngôi sao quyết định địa vị giang hồ, ở trong giới Mục Phi Phi thật sự không thể nào sánh được với Liễu Như Ngọc dù là về dư luận hay độ nổi tiếng.

Cho nên, cô ta cũng không dám phách lối với chị Vinh.

Trog cơn tức giận, cô ta đẩy Tần Thiên nói: “Cậu là người chết à?”

“Tôi cũng đã bị đánh rồi, cậu còn không nhanh ra tay.”

“Mau trả thù cho tôi đi!”

Tần Thiên nhíu mày. Liễu Như Ngọc luôn nhìn chằm chằm hắn, bất đắc dĩ hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.

“Nói cho tôi biết, anh có quan hệ gì với cô ta?” Liễu Như Ngọc mở miệng, giọng nói có chút kích động.

Tần Thiên muốn nói gì đó nhưng Vương Nghênh Xuân vội nói: “Cậu ta có quan hệ gì với tôi, lẽ nào cô còn không nhìn ra được sao?”

“Thế nào, chẳng lẽ một thiên hậu ngọc nữ như cô muốn giành bạn trai với tôi sao?”

“Nếu cô nhìn trúng cậu ta thì tôi nhường cho cô cũng không sao. Chỉ là tin tức này, cũng đủ nóng đấy.”



Chị Vinh tức giận nói: “Con khốn, cô muốn chết à?”

“Nói nhảm thêm một câu nữa, có tin bà đây xé rách miệng của cô không hả!”

“Như Ngọc nhà chúng tôi, làm sao có thể nhìn trúng loại đàn ông thối tha này. Cũng chỉ có cô mới xem là bảo bối thôi.”

Trong mắt Vương Nghênh Xuân bùng lên lửa giận “Sớm muộn cũng có một ngày, bà đây sẽ để cho cô đẹp mặt!”

Chị Vinh lạnh lùng cười nói: “Tôi chờ đây. Chỉ sợ cô không sống được đến ngày đó ấy chứ.”

“Như Ngọc, chúng ta đi!”

她拉着柳如玉便走。路过秦天身边,还呸的一口,“渣男!”

Chị ta kéo Liễu Như Ngọc rời đi. Khi đi ngang qua bên cạnh Tần Thiên còn hừ một tiếng, “Đồ cặn bã!”

“Quản lý tốt cái miệng của cậu, đừng nói mình biết Liễu Như Ngọc. Danh tiếng của chúng tôi không phải là thứ mà loại cặn bã như cậu có thể làm tổn hại.”

Tần Thiên im lặng cười khổ. Tình huống này, cho dù hắn có hàng trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Không đúng, tại sao hắn phải giải thích? Giữa hắn và Liễu Như Ngọc cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, dường cũng không cần thiết phải giải thích.

Không ngờ, hôm nay lại có thể chiếm được hào quang của Liễu Như Ngọc, Vương Nghênh Xuân kích động giống như một con gà mái vừa biết đẻ trứng, ríu ra rít rít, vô cùng phấn khởi.

“Hôm nay nhất định là xăm thượng thương, đi mau!”

Sự kiên nhẫn của Tần Thiên tiêu hao gần hết, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó Vương Nghênh Xuân, kết thúc sớm trở về sớm.

Bởi vì nếu không ngoài dự đoán thì buổi tiệc đêm nay, sẽ là phần quan trọng nhất.

Mục Phi Phi và Phan Long đều sẽ xuất hiện.

Tùy tiện bốc một quẻ xăm, khi định rời đi thì lời nói của một đạo sĩ bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Tần Thiên.

“Ở cùng với rồng, bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song… Rốt cuộc là ý gì?”

“Haizz, con người bây giờ thật là ăn no rửng mỡ.”

Hả?

Tần Thiên sửng sốt, nói: “Đạo sĩ, ngươi đang nói gì vậy?”

“Cái gì bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song.”

Đạo sĩ cười nói: “Vừa rồi có một cô gái, kiên trì hỏi sư phụ của chúng tôi nơi này có rồng hay không.”

“Có biết Tần Vương bàn tay ma quỷ thiên hạ vô song hay không, ngài nói đây không phải nực cười sao.”

“Cô gái kia trông như thế nào, ngươi còn nhớ không?”

“Nhớ chứ. Chắc cô ta là con nhà giàu. Bảo vệ mình rất kín kẽ, đeo khẩu trang, kính đen, đội mũ.”

Vương Nghênh Xuân không nhịn được nói: “Vậy không phải là Liễu Như Ngọc sao? Không ngờ cô ta cũng mê tín như vậy.”

“Chắc chắn cô ta mắc bệnh gì đó, nên đến nơi này cầu phương thuốc dân gian.”

“Đây là một tin tức lớn, tôi sẽ lập tức tung tin để đè ép sự kiêu ngạo của cô ta!”

Đôi mắt Tần Thiên lạnh lẽo, nói: “Nếu cô dám tiết lộ tin tức này, tôi sẽ giết cô đấy.”



“Cậu nói cái gì?” Vương Nghênh Xuân sững sờ, nhìn vào ánh mắt Tần Thiên cô ta lập tức sợ mất vía.

Cô ta không ngờ, một người đàn ông trông đep trai thế kia lại sẽ có ánh mắt đáng sợ đến vậy.

Bất giác, cô ta buông tay đang kéo cánh tay Tần Thiên ra.

“Thời gian không còn sớm nữa, về thôi.” Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, cảm thấy trò hề nên kết thúc. Sải bước đi ra ngoài.

Trước đây Liễu Như Ngọc gọi điện thoại nói với hắn sắp đến tỉnh thành, tổ chức sinh nhật cho một người rất quan trọng với cô ta, còn hẹn hắn gặp mặt.

Tại sao, cô ta lại đích thân đến Thần Long Quán, tìm cái gì Thần Long, bàn tay ma quỷ của Tần Vương.

Bàn tay ma quỷ của Tần Vương, không phải đang nói chính mình sao?

Đủ loại nghi ngờ khiến cho Tần Thiên trong chốc lát cũng lười phải điều tra.

Bởi vì, buổi tiệc buổi tối quá quan trọng với hắn.

Vội vàng trở về khách sạn, Tô Tô vội nói: “Thế nào rồi? Anh không đắc tội với chị Xuân đấy chứ?”

Tần Thiên nhìn thấy Tô Tô đã thay lễ phục, tóc búi cao vô cùng xinh đẹp.

Hắn mở cờ trong bụng, nhưng lại cố ý sầm mặt xuống nói: “Em còn mặt mũi để hỏi!”

“Sau này đừng tìm anh vì chuyện này nữa. Lẽ nào em không biết trong lòng anh chỉ có em.”

“Vậy mà em lại bảo anh đi cùng một kẻ tâm thần.”

Tô Tô cười nói: “Được rồi được rồi, em biết rồi. Đây không phải là vì đại cuộc hay sao.”

“Em cảm ơn anh, được rồi chứ?”

Tần Thiên nhoẻn miệng cười nói: “Cảm ơn thế nào?”

“Phần thưởng đã hứa với anh, bây giờ cũng nên thực hiện rồi nhỉ.”

Tô Tô hơi đỏ mặt, nói: “Em không nhớ phần thưởng gì cả.”

Tần Thiên nghiến răng nói: “Nếu em dám dở trò, anh sẽ phá hỏng buổi tiệc này ngay lập tức đấy.”

“Anh dám!” Tô Tô nghiến răng nói: “Anh muốn làm gì?”

Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: “Cho anh hôn một cái.”

Nhìn người vợ quyến rũ trước mặt, hắn cảm thấy nếu có thể hôn một cái thì những đau đớn khi bị Vương Nghênh Xuân dày vò vào buổi chiều cũng đáng.

Tô Tô đỏ mặt nói: “Anh nhanh chút. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Tần Thiên bình tĩnh lại, chậm rãi hôn cô.

Tô Tô theo bản năng ngửa ra sau.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Thanh gấp gáp đi vào “Chủ tịch, cô xong chưa? Sắp bắt đầu rồi.”

Nhìn thấy cảnh trước mặt, cô ta cũng đứng hình.

“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì cả. Mọi người tiếp tục.” Cô ta phản ứng kịp, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK