Cảm nhận được sát khí trên người Tần Thiên, các nhân viên an ninh hoảng sợ lùi ra sau.
''Liễu tổng, cô thấy rồi chứ?''
''Chính là đôi cẩu nam nữ này.''
''Đầu tiên bọn họ sẽ dựa vào khuôn mặt của người phụ nữ kia để đi lừa gạt. Nếu như lừa không được sẽ để nam đi giương oai, dùng vũ lực để uy hiếp.''
''Đúng là một đôi vợ chồng trộm cướp!'' Tô Văn Thành ác nhân cáo trạng trước.
Liễu Thanh vốn đã có ấn tượng không tốt với Tần Thiên, cứ như vậy mà càng thêm chán ghét.
Cô ta trừng mắt nhìn Tần Thiên, giọng nói lạnh lùng: ''Tôi khuyên anh thông minh lên một chút, nhìn cho rõ nơi này là chỗ nào!''
''Đây là công ty Thiên Phú tư bản của chúng tôi, nơi này còn chưa đến lượt anh giương oai!''
''Có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi cũng đủ để anh khốn đốn không?''
Lần này ngay cả Thiết Lâm Phong cũng luống cuống.
Ông ấy biết thân phận của Tần Thiên không tầm thường, nhưng chắc không phải đối thủ của Thiên Phú tư bản.
Đây chính là tư bản lớn có tên tuổi trên toàn cầu.
Muốn nghiền ép một người như Tần Thiên cũng không tốn chút sức lực nào.
''Hiểu lầm, tôi nghĩ là hiểu lầm!'' Ông ấy vội đứng ra hòa giải.
''Thật sao? Xem ra cô rất có tự tin với cái công ty Thiên Phú tư bản này của mình nha.''
Tần Thiên nhìn Liễu Thanh, cười lạnh nói: ''Vậy nể mặt Thiên Phú, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa.''
''Yên ổn nghe vợ tôi nói, sau đó, động cái não của cô, phân biệt cho rõ ràng một chút, rốt cuộc ai mới là người ăn trộm.''
''Vợ, đừng sợ. Em cứ nói đi.''
Tô Tô đang vô cùng hoảng loạn, khi nhìn thấy nụ cười ấm áp này của Tần Thiên đã bình tĩnh lại một cách kì diệu.
Đột nhiên cô cảm nhận được, cho dù trời có sập, chỉ cần có người đàn ông này ở đây thì sẽ an toàn.
Mà Liễu Thanh cũng bị Tần Thiên làm ngẩn người.
Lúc Tần Thiên nhìn về phía cô ta, cô ta vậy mà lại cảm nhận được áp lực như núi từ ánh mắt Tần Thiên.
Chuyện này sao có thể được?
Thiết Lâm Phong lại lần nữa hòa giải: ''Liễu tổng, lời cô Tô nói vẫn chưa xong.''
''Chúng ta đợi cô ấy nói xong rồi lại quyết định đi.''
Liễu Thanh đành gật nhẹ một cái.
Tô Tô thở một hơi, nhìn Tô Văn Thành, cắn răng nói: ''Tôi muốn biết anh lấy phương pháp điều chế ở đâu?''
Tô Văn Thành liên tục nói đây chính là phương pháp mà anh ta tự mình nghiên cứu. Cậu ta cắn ngược lại một cái, nói phương pháp của Tô Tô mới là trộm của cậu ta.
Tô Bắc Sơn ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn nói: ''Đồ nghiệp chướng này!''
''Xem ra tao trục xuất mày ra khỏi gia tộc là đúng!''
''Không ngờ trước khi mày đi còn trộm bảo vật trấn gia của chúng ta!"
''Loại phụ nữ như mày sao có thể phối được phương thuốc tốt như vậy chứ!''
Tô Nam nói: ''Tô Tô, cô chết tâm đi!''
''Bây giờ ra ngoài còn tránh được kiếp đi tù đấy.''
Tô Tô cắn răng nói: ''Liễu tổng, tôi muốn nghiệm chứng hai phương thuốc này!''
''Nghiệm chứng thì nghiệm chứng, ai sợ ai chứ!'' Tô Văn Thành lấy ra một tờ giấy vàng cổ xưa giao cho Liễu Thanh.
Nhìn thấy tờ giấy vàng kia, Tô Tô rõ ràng ngẩn ra một lúc.
Liễu Thanh gật đầu: ''Phương thuốc này của anh Tô đúng là đã có từ lâu.''
Cô ta nhìn Tô Tô: ''Của cô đâu?''
Tô Tô lấy ra một phương thuốc được viết trên giấy A4. Nhìn đấy đây, người trong hội trường ồn ào cười lớn.
Ai là đồ giả đã sáng tỏ.
Có người cười lạnh nói: ''Chép cũng không biết đường chép giống.''
''Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại làm ra việc buồn nôn như vậy!''
''Đúng là làm bẩn hội trường này, mau đuổi cô ta ra đi!''
''Mau cút đi!''
Liễu Thanh đã chịu đựng đủ. Cô ta không thể nhịn được nữa mà nói: "Đúng hay sai giờ đã rõ, không cần nói nữa!''
''Bây giờ tôi tuyên bố...''
Cô ta đứng lên, muốn lần nữa tuyên bố Tô Văn Thành chiến thắng, quyết định Tô Tô là người không biết xấu hổ mà sao chép lại.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi riêng của cô ta vang lên.
Người như Liễu Thanh đương nhiên không chỉ có một chiếc điện thoại. Chiếc dùng để liên lạc công việc bình thường kia cô ta rất ít khi tự mình cầm.
Trường hợp này đều sớm đưa cho thư kí giữ.
Nhưng điện thoại di động này cô ta luôn mang theo bên cạnh, mở máy 24/24. Vì đây là đường dây riêng để lãnh đạo bên trên liên lạc với cô ta.
Tại Thiên Phú tư bản, đã từng có một người phân tích đầu tư như cô ta, vì nửa đêm lãnh đạo không liên lạc được mà ngày hôm sau trực tiếp bị sa thải.
''Michelle!'' Cô ta nhìn tên trên màn hình, vội vàng nhận điện thoại nói: ''Chuyện ở Long Giang đã có kết quả.''
''Tôi lập tức về báo cáo cho anh.''
Trong điện thoại vang lên giọng của một người ngoại quốc.
Anh ta dùng tiếng Trung không quá thành thạo của mình nói: ''Liễu Thanh, cô gặp rắc rối lớn rồi.''
''Bây giờ, lập tức tuyên bố cô Tô chiến thắng. Đồng thời nói xin lỗi anh Tần, nhanh chóng cầu xin sự tha thứ của anh ấy.''
''Anh nói cái gì?'' Liễu Thanh ngẩn người, vẻ mặt không tin nổi.
''Michelle, anh nghe tôi nói!'' Cô ta kịp thời phản ứng lại, nổi giận đùng đùng muốn cãi lại.
''Không cần nói. Nhìn màn hình lớn.''
Liễu Thanh vội vàng ngẩng đầu nhìn, màn hình lớn sau lưng lóe một cái rồi sáng lên.
Trong video, một người đàn ông ngoại quốc cầm điện thoại chạy đến một hải đảo trên bãi cát.
''Michelle, anh ở đâu?''
''Rốt cuộc anh muốn làm gì?'' Ngữ khí của Liễu Thanh không tốt.
Mặc dù Michelle là cấp trên trực tiếp của cô ta, nhưng cũng không thể ngang ngược nhúng tay vào công việc của cô ta như vậy được.
Chọc giận cô ta, cô ta dám đoạn tuyệt với Michelle.
Gió biển thổi ào ào, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm về người đàn ông nước ngoài đang chạy trên hải đảo.
''Michelle, chính là CEO của Thiên Phú tư bản sao? Không ngờ dự án này của tôi lại khiến anh ấy chú ý!'' Tô Văn Thành kích động.
''Michelle! Michelle!''
Biết được thân phận của Michelle, những người lập nghiệp điên cuồng hô to với màn hình.
Trên màn hình, Michelle chạy đến bờ biển, đi đến một mỏm đá.
Có thể thấy trên tảng đá gần bờ biển có một người đàn ông mập mạp đang ngồi câu cá.
"Liễu Thanh, Chu tổng của tổng bộ muốn gặp cô!"
"Chu tổng!" Michelle vô cùng cung kính đưa điện thoại cho người đàn ông đang ngồi trên mỏm đá gần biển thả câu.
Người đàn ông vừa trắng lại vừa béo, nhìn rất giống Phật Di Lặc.
Lúc cười lên hai mắt gần như chỉ còn một đường nhỏ.
Nhưng ánh mắt lại chứa ánh sáng khiến người ta sợ hãi.
Đây mới là khí thế của người thực sự cầm quyền.
"Chu tổng!" Liễu Thanh run lên một cái, cô ta vội vàng đứng lên, cung kính cúi đầu chào hỏi.
Chu tổng híp mắt cười: "Liễu Thanh, tôi đã từng nghe Michelle nhắc về cô, biết cô không tệ."
"Lần này phái cô đi Long Giang cũng là một khảo nghiệm mà tổng bộ giao cho cô."
"Không ngờ cô lại khiến tổng bộ thất vọng."
"Chu tổng!" Đầu Liễu Thanh càng cúi thấp hơn, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Nhưng cô ta cắn răng nói: "Liễu Thanh không hiểu. Mời Chu tổng chỉ rõ!"
Chu tổng cười lạnh nói: "Đồ của Tô Văn Thành chính là giả. Mặc dù phương thuốc của anh ta là thật nhưng đó là đánh cắp thành quả lao động của cô Tô."
"Liễu Thanh, cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ tổng bộ quyết định chuyển cô xuống Long Giang."
"Giúp đỡ cô Tô, đưa Tô Ngọc Cao vào sản xuất cho tốt đi. Đầu tư một tỷ sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản công ty cô Tô."
"Nếu như không đủ, lúc nào cô cũng có thể yêu cầu tổng bộ. Tôi chỉ có một câu, đối với việc đầu tư cho cô Tô, bên trên của chúng ta nói không có giới hạn."
"Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu như làm không tốt thì vĩnh viễn không cần quay về."
Liễu Thanh chấn kinh ngẩng đầu, kinh ngạc không nói ra lời.
Cô ta uất ức, khuôn mặt đầy nước mắt, muốn thay mình biện hộ thì thấy Chu tổng dường như buồn ngủ, ông ấy đột nhiên cúi đầu.
Giống như một pho tượng Phật Di Lặc trên bờ biển.
Sau đó video kết thúc.
Không ai chú ý đến, cái cúi đầu của Chu tổng đang hướng về một người đàn trong hội trường, Tần Thiên.
Cái này chính là sự ân cần cung kính hỏi thăm của ông ấy đối với chủ nhân cách xa vạn dặm của mình.
''Liễu tổng, cô thấy rồi chứ?''
''Chính là đôi cẩu nam nữ này.''
''Đầu tiên bọn họ sẽ dựa vào khuôn mặt của người phụ nữ kia để đi lừa gạt. Nếu như lừa không được sẽ để nam đi giương oai, dùng vũ lực để uy hiếp.''
''Đúng là một đôi vợ chồng trộm cướp!'' Tô Văn Thành ác nhân cáo trạng trước.
Liễu Thanh vốn đã có ấn tượng không tốt với Tần Thiên, cứ như vậy mà càng thêm chán ghét.
Cô ta trừng mắt nhìn Tần Thiên, giọng nói lạnh lùng: ''Tôi khuyên anh thông minh lên một chút, nhìn cho rõ nơi này là chỗ nào!''
''Đây là công ty Thiên Phú tư bản của chúng tôi, nơi này còn chưa đến lượt anh giương oai!''
''Có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi cũng đủ để anh khốn đốn không?''
Lần này ngay cả Thiết Lâm Phong cũng luống cuống.
Ông ấy biết thân phận của Tần Thiên không tầm thường, nhưng chắc không phải đối thủ của Thiên Phú tư bản.
Đây chính là tư bản lớn có tên tuổi trên toàn cầu.
Muốn nghiền ép một người như Tần Thiên cũng không tốn chút sức lực nào.
''Hiểu lầm, tôi nghĩ là hiểu lầm!'' Ông ấy vội đứng ra hòa giải.
''Thật sao? Xem ra cô rất có tự tin với cái công ty Thiên Phú tư bản này của mình nha.''
Tần Thiên nhìn Liễu Thanh, cười lạnh nói: ''Vậy nể mặt Thiên Phú, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa.''
''Yên ổn nghe vợ tôi nói, sau đó, động cái não của cô, phân biệt cho rõ ràng một chút, rốt cuộc ai mới là người ăn trộm.''
''Vợ, đừng sợ. Em cứ nói đi.''
Tô Tô đang vô cùng hoảng loạn, khi nhìn thấy nụ cười ấm áp này của Tần Thiên đã bình tĩnh lại một cách kì diệu.
Đột nhiên cô cảm nhận được, cho dù trời có sập, chỉ cần có người đàn ông này ở đây thì sẽ an toàn.
Mà Liễu Thanh cũng bị Tần Thiên làm ngẩn người.
Lúc Tần Thiên nhìn về phía cô ta, cô ta vậy mà lại cảm nhận được áp lực như núi từ ánh mắt Tần Thiên.
Chuyện này sao có thể được?
Thiết Lâm Phong lại lần nữa hòa giải: ''Liễu tổng, lời cô Tô nói vẫn chưa xong.''
''Chúng ta đợi cô ấy nói xong rồi lại quyết định đi.''
Liễu Thanh đành gật nhẹ một cái.
Tô Tô thở một hơi, nhìn Tô Văn Thành, cắn răng nói: ''Tôi muốn biết anh lấy phương pháp điều chế ở đâu?''
Tô Văn Thành liên tục nói đây chính là phương pháp mà anh ta tự mình nghiên cứu. Cậu ta cắn ngược lại một cái, nói phương pháp của Tô Tô mới là trộm của cậu ta.
Tô Bắc Sơn ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn nói: ''Đồ nghiệp chướng này!''
''Xem ra tao trục xuất mày ra khỏi gia tộc là đúng!''
''Không ngờ trước khi mày đi còn trộm bảo vật trấn gia của chúng ta!"
''Loại phụ nữ như mày sao có thể phối được phương thuốc tốt như vậy chứ!''
Tô Nam nói: ''Tô Tô, cô chết tâm đi!''
''Bây giờ ra ngoài còn tránh được kiếp đi tù đấy.''
Tô Tô cắn răng nói: ''Liễu tổng, tôi muốn nghiệm chứng hai phương thuốc này!''
''Nghiệm chứng thì nghiệm chứng, ai sợ ai chứ!'' Tô Văn Thành lấy ra một tờ giấy vàng cổ xưa giao cho Liễu Thanh.
Nhìn thấy tờ giấy vàng kia, Tô Tô rõ ràng ngẩn ra một lúc.
Liễu Thanh gật đầu: ''Phương thuốc này của anh Tô đúng là đã có từ lâu.''
Cô ta nhìn Tô Tô: ''Của cô đâu?''
Tô Tô lấy ra một phương thuốc được viết trên giấy A4. Nhìn đấy đây, người trong hội trường ồn ào cười lớn.
Ai là đồ giả đã sáng tỏ.
Có người cười lạnh nói: ''Chép cũng không biết đường chép giống.''
''Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại làm ra việc buồn nôn như vậy!''
''Đúng là làm bẩn hội trường này, mau đuổi cô ta ra đi!''
''Mau cút đi!''
Liễu Thanh đã chịu đựng đủ. Cô ta không thể nhịn được nữa mà nói: "Đúng hay sai giờ đã rõ, không cần nói nữa!''
''Bây giờ tôi tuyên bố...''
Cô ta đứng lên, muốn lần nữa tuyên bố Tô Văn Thành chiến thắng, quyết định Tô Tô là người không biết xấu hổ mà sao chép lại.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi riêng của cô ta vang lên.
Người như Liễu Thanh đương nhiên không chỉ có một chiếc điện thoại. Chiếc dùng để liên lạc công việc bình thường kia cô ta rất ít khi tự mình cầm.
Trường hợp này đều sớm đưa cho thư kí giữ.
Nhưng điện thoại di động này cô ta luôn mang theo bên cạnh, mở máy 24/24. Vì đây là đường dây riêng để lãnh đạo bên trên liên lạc với cô ta.
Tại Thiên Phú tư bản, đã từng có một người phân tích đầu tư như cô ta, vì nửa đêm lãnh đạo không liên lạc được mà ngày hôm sau trực tiếp bị sa thải.
''Michelle!'' Cô ta nhìn tên trên màn hình, vội vàng nhận điện thoại nói: ''Chuyện ở Long Giang đã có kết quả.''
''Tôi lập tức về báo cáo cho anh.''
Trong điện thoại vang lên giọng của một người ngoại quốc.
Anh ta dùng tiếng Trung không quá thành thạo của mình nói: ''Liễu Thanh, cô gặp rắc rối lớn rồi.''
''Bây giờ, lập tức tuyên bố cô Tô chiến thắng. Đồng thời nói xin lỗi anh Tần, nhanh chóng cầu xin sự tha thứ của anh ấy.''
''Anh nói cái gì?'' Liễu Thanh ngẩn người, vẻ mặt không tin nổi.
''Michelle, anh nghe tôi nói!'' Cô ta kịp thời phản ứng lại, nổi giận đùng đùng muốn cãi lại.
''Không cần nói. Nhìn màn hình lớn.''
Liễu Thanh vội vàng ngẩng đầu nhìn, màn hình lớn sau lưng lóe một cái rồi sáng lên.
Trong video, một người đàn ông ngoại quốc cầm điện thoại chạy đến một hải đảo trên bãi cát.
''Michelle, anh ở đâu?''
''Rốt cuộc anh muốn làm gì?'' Ngữ khí của Liễu Thanh không tốt.
Mặc dù Michelle là cấp trên trực tiếp của cô ta, nhưng cũng không thể ngang ngược nhúng tay vào công việc của cô ta như vậy được.
Chọc giận cô ta, cô ta dám đoạn tuyệt với Michelle.
Gió biển thổi ào ào, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm về người đàn ông nước ngoài đang chạy trên hải đảo.
''Michelle, chính là CEO của Thiên Phú tư bản sao? Không ngờ dự án này của tôi lại khiến anh ấy chú ý!'' Tô Văn Thành kích động.
''Michelle! Michelle!''
Biết được thân phận của Michelle, những người lập nghiệp điên cuồng hô to với màn hình.
Trên màn hình, Michelle chạy đến bờ biển, đi đến một mỏm đá.
Có thể thấy trên tảng đá gần bờ biển có một người đàn ông mập mạp đang ngồi câu cá.
"Liễu Thanh, Chu tổng của tổng bộ muốn gặp cô!"
"Chu tổng!" Michelle vô cùng cung kính đưa điện thoại cho người đàn ông đang ngồi trên mỏm đá gần biển thả câu.
Người đàn ông vừa trắng lại vừa béo, nhìn rất giống Phật Di Lặc.
Lúc cười lên hai mắt gần như chỉ còn một đường nhỏ.
Nhưng ánh mắt lại chứa ánh sáng khiến người ta sợ hãi.
Đây mới là khí thế của người thực sự cầm quyền.
"Chu tổng!" Liễu Thanh run lên một cái, cô ta vội vàng đứng lên, cung kính cúi đầu chào hỏi.
Chu tổng híp mắt cười: "Liễu Thanh, tôi đã từng nghe Michelle nhắc về cô, biết cô không tệ."
"Lần này phái cô đi Long Giang cũng là một khảo nghiệm mà tổng bộ giao cho cô."
"Không ngờ cô lại khiến tổng bộ thất vọng."
"Chu tổng!" Đầu Liễu Thanh càng cúi thấp hơn, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Nhưng cô ta cắn răng nói: "Liễu Thanh không hiểu. Mời Chu tổng chỉ rõ!"
Chu tổng cười lạnh nói: "Đồ của Tô Văn Thành chính là giả. Mặc dù phương thuốc của anh ta là thật nhưng đó là đánh cắp thành quả lao động của cô Tô."
"Liễu Thanh, cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ tổng bộ quyết định chuyển cô xuống Long Giang."
"Giúp đỡ cô Tô, đưa Tô Ngọc Cao vào sản xuất cho tốt đi. Đầu tư một tỷ sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản công ty cô Tô."
"Nếu như không đủ, lúc nào cô cũng có thể yêu cầu tổng bộ. Tôi chỉ có một câu, đối với việc đầu tư cho cô Tô, bên trên của chúng ta nói không có giới hạn."
"Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu như làm không tốt thì vĩnh viễn không cần quay về."
Liễu Thanh chấn kinh ngẩng đầu, kinh ngạc không nói ra lời.
Cô ta uất ức, khuôn mặt đầy nước mắt, muốn thay mình biện hộ thì thấy Chu tổng dường như buồn ngủ, ông ấy đột nhiên cúi đầu.
Giống như một pho tượng Phật Di Lặc trên bờ biển.
Sau đó video kết thúc.
Không ai chú ý đến, cái cúi đầu của Chu tổng đang hướng về một người đàn trong hội trường, Tần Thiên.
Cái này chính là sự ân cần cung kính hỏi thăm của ông ấy đối với chủ nhân cách xa vạn dặm của mình.