Nhìn thấy Dương Vinh như vậy, Tần Thiên sửng sốt một chút, không khỏi nói: "Sao vậy?"
"Có ẩn tình gì sao? Có phải Tinh Đồ đang uy hiếp chị không?"
Dương Vinh thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Bởi vì, trong tay Tinh Đồ cũng có tin tức bẩn."
"Họ vu khống Như Ngọc, chỉ có thể buộc tội sai sự thật. Nhưng thông tin bẩn thỉu của tôi là có thật."
"Nếu như lộ ra Như Ngọc sẽ bị kéo xuống vực sâu."
Tần Thiên há hốc miệng.
Giới giải trí phức tạp đến vậy sao?
Một quản lý mà cũng có thông tin bẩn?
"Thông tin gì mà nghiêm trọng như vậy?" Hắn nhịn không được hỏi.
Dương Vinh nhìn hắn nói: "Clip của tôi và bạn trai, cậu có muốn xem không?"
Cái quái gì vậy...
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.
"Sao cậu không nói gì? Có phải cậu cho rằng tôi là người xấu, đã làm hỏng Như Ngọc không?"
"Không sao. Chỉ cần lần này tôi giúp chuyện của Như Ngọc lắng xuống, tôi có thể rời đi."
Tần Thiên cười khổ nói: "Mỗi người đều có cách sống của riêng mình."
“Miễn là không vi phạm pháp luật hoặc vi phạm các tiêu chuẩn đạo đức, những người khác không có quyền đưa ra lời buộc tội tùy tiện hay chỉ trích khi họ không hiểu rõ tình hình cụ thể.”
“Ít nhất có một điều tôi tin là chị sẽ không làm hại Như Ngọc.”
Trong mắt Dương Vinh hiện lên sự cảm động, cô ta không ngờ người đàn ông này lại có thể thông cảm cho mình như vậy.
Cô ta cười và nói: “Coi như cậu có lương tâm.”
"Đúng là công uổng công tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm trung gian cho đại minh tinh."
Sắc mặt Tần Thiên lập tức tối sầm lại, hắn tức giận nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa!”
Máy bay hạ cánh.
Tần Thiên do dự một chút, nói: "Liễu Như Ngọc ở đâu?"
Dương Vinh thấp giọng nói: "Cậu muốn gặp cô ấy sao?"
"Hay là đợi chuyện này giải quyết xong đã, tôi nghĩ hiện tại cô ấy không muốn gặp ai, đặc biệt là cậu."
Tần Thiên chỉ có thể gật đầu.
"Tôi sẽ đưa cậu đến Tinh Đồ!"
"Hy vọng có thể thuyết phục tên khốn Vương Cường này tìm lại lương tâm và làm sáng tỏ cho Như Ngọc!"
Dương Vinh chửi một câu rồi lên taxi cùng Tần Thiên đi về phía công ty Tinh Đồ.
Vương Cường là ông chủ lớn của Tinh Đồ.
Trước đây anh ta từng tham gia các chương trình tạp kỹ, tích lũy một số mối quan hệ, tìm được đối tác và mở Tinh Đồ Media.
Lúc đầu, dựa vào những mối liên hệ tích lũy đã ký hợp đồng với một vài ngôi sao nhỏ và thực tập sinh.
Kiếm tiền bằng cách quay một số quảng cáo nhỏ hoặc video ngắn, không chết đói nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền. Phải đến khi ký hợp đồng với Liễu Như Ngọc, anh ta mới lên như diều gặp gió.
Bây giờ Tinh Đồ Media của anh ta cũng khá nổi tiếng trong giới.
Công ty được trang trí rất đẹp, sau khi Tần Thiên và Dương Vinh tới nơi, họ thấy rất nhiều cô gái đang tụ tập lại cắn hạt dưa và trò chuyện.
Không ai làm việc.
Nhìn thấy Dương Vinh, trên mặt bọn họ đều có vẻ mặt kỳ quái.
Sau đó, chú ý tới Tần Thiên ở bên cạnh, nhiều người bắt đầu cười nhạo.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ nóng bỏng đứng lên, cười lạnh nói: "Ôi, đây không phải là người đại diện kim bài, chị Vinh của chúng ta sao?"
“Chị Vinh, mới mấy ngày không gặp, đã có bạn trai mới rồi à?”
"Anh chàng đẹp trai này cũng được đó, thực tập sinh đào ở đâu ra vậy?"
Cô ta là thư kí của Vương Cường, tên là Lý Diễm. Khi mới vào công ty, chỉ là một người mẫu nhỏ. Ở trong văn phòng thì là một nhân viên văn thư.
Nhưng Lý Diễm này rất mưu mô, lén lút nịnh bợ Vương Cường nên cô ta đã đảm nhận chức vụ thư kí.
Về việc cô ta nịnh bợ Vương Cường như thế nào thì toàn bộ công ty Tinh Đồ đều biết. Chỉ là mọi người không chỉ ra mà thôi.
Cô ta có thù với chị Vinh. Một mặt, chị Dung dựa vào địa vị của Liễu Như Ngọc coi thường một thư kí như cô ta.
Ngoài ra, có một lần, chị Vinh vào văn phòng của Vương Cường mà không gõ cửa, tình cờ bắt gặp cô ta và Vương Cường đang ở cùng nhau.
Bây giờ, Liễu Như Ngọc đã rớt đài, chị Vinh không còn chỗ dựa thì đương nhiên Lý Diễm sẽ không bỏ lỡ cơ hội chế giễu và đàn áp.
Chị Vinh khịt mũi, lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa!"
"Tôi tới tìm Vương Cường!"
Nói xong, cô ta đi thẳng về phía phòng làm việc bên trong.
“Đứng lại!” Lý Diễm vội vàng chặn trước mặt, cười lạnh: “Dương Vinh, sao cô không tự nhìn lại mình xem?”
"Chủ tử của cô đã thất thủ, không có Liễu Như Ngọc, cô chẳng là gì cả."
"Vương tổng là người cô nói là có thể gặp sao? Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"
“Hỏi cả công ty xem, ai muốn gặp Vương tổng mà không thông qua tôi?”
Trong giai đoạn quan trọng, Dương Vinh không muốn gây thêm rắc rối.
Cô ta cố gắng kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Thư ký Lý, tôi có chuyện quan trọng cần gặp Vương tổng."
“Xin hãy chuyển lời.”
Lý Diễm đắc ý nói: "Thế còn tạm được."
"Chỉ là tôi đột nhiên khát nước, cô đi rót cho ta một ly trà."
"Đừng có quá đáng!" Dương Vinh khó chịu.
"Sao vậy, cô định cắn tôi à?"
"Đến đây, Liễu Như Ngọc đã bốc mùi rồi, bây giờ để tôi cho mọi người xem quản lý của cô ta là người như thế nào."
"Chẳng trách Liễu Như Ngọc trở nên khó ngửi, có quản lý như cô, muốn không bốc mùi cũng khó." Lý Diễm được đằng chân lân đằng đầu, không chịu nhượng bộ.
Dương Vinh nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi đến bình nước bên cạnh lấy một cốc nước.
Cô ta bưng nước tới cho Lý Diễm, nói: "Bây giờ đã được chưa?"
Lý Diễm đắc ý, cô ta không nhận nước mà cười khẩy: "Tôi đột nhiên không khát nữa."
"Dương Vinh, thật xin lỗi, Vương tông không có ở công ty, cô đến vô ích tồi."
Vừa nói cô ta vừa cười lớn.
Dương Vinh tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, đổ hết nước trong tay lên mặt Lý Diễm.
"Ối!" Lý Diễm giật mình kêu lên.
Lớp trang điểm của cô ta bị lem, quần áo ướt sũng.
Bên cạnh có mấy cô gái vội chạy tới dùng khăn giấy lau người cho cô ta.
"Chị Diễm, chị không sao chứ? Có bị bỏng không?"
"Chị Diễm, chị mau vào trong thay quần áo đi."
"Chị Diễm, đừng tức giận, tức giận sẽ chỉ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bản thân"
"Tránh hết ra!"
"Dương Vinh, hôm nay tôi liều với cô!"
Lý Diễm thô bạo đẩy mấy cô gái đang nịnh nọt mình ra, đưa tay cầm lấy cốc nước bên cạnh, định đánh nhau với chị Vinh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Chó cùng rứt giậu sẽ cắn người."
"Chị Diễm, chị có thân phận gì chứ? Tại sao lại phải tính toán với một con chó không nhà?"
Mọi người vội vàng quay lại nhìn, từ bên ngoài, một người phụ nữ bước vào.
Khắp người đều đeo trang sức, toát lên vẻ quý phái.
Dương Vinh trầm giọng nói: "Cô là cái thá gì mà dám ở đây ăn nói bừa bãi?"
Người phụ nữ hừ một tiếng, bước tới và ngồi xuống ghế.
Cô ta bắt chéo chân, cười lạnh: "Chị Diễm, hãy nói cho cô ta biết tôi là ai."
Lý Diễm lớn tiếng nói: "Mọi người, bây giờ hãy nghe tôi tuyên bố."
"Đây là ngôi sao mới được đàm phán của công ty chúng ta, tiếp theo, Vương tổng sẽ hỗ trợ tích cực."
“Mọi người có thể nghĩ rằng cô ấy hơi lạ, nhưng đó là vì cô ấy đã tập trung trau dồi kỹ năng ca hát và diễn xuất trong nhiều năm qua.”
"Thật ra cô ấy rất có thực lực."
“Trong show ca hát năm đó, nếu không phải ai đó dùng thủ đoạn mờ ám thì quán quân đã là Bạch Hiểu Thiến.”
Bạch Hiểu Thiến?
Mọi người đều phản ứng lại.
Hóa ra đó là người phụ nữ hồi đã tham gia cùng một show với Liễu Như Ngọc.
"Có ẩn tình gì sao? Có phải Tinh Đồ đang uy hiếp chị không?"
Dương Vinh thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Bởi vì, trong tay Tinh Đồ cũng có tin tức bẩn."
"Họ vu khống Như Ngọc, chỉ có thể buộc tội sai sự thật. Nhưng thông tin bẩn thỉu của tôi là có thật."
"Nếu như lộ ra Như Ngọc sẽ bị kéo xuống vực sâu."
Tần Thiên há hốc miệng.
Giới giải trí phức tạp đến vậy sao?
Một quản lý mà cũng có thông tin bẩn?
"Thông tin gì mà nghiêm trọng như vậy?" Hắn nhịn không được hỏi.
Dương Vinh nhìn hắn nói: "Clip của tôi và bạn trai, cậu có muốn xem không?"
Cái quái gì vậy...
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.
"Sao cậu không nói gì? Có phải cậu cho rằng tôi là người xấu, đã làm hỏng Như Ngọc không?"
"Không sao. Chỉ cần lần này tôi giúp chuyện của Như Ngọc lắng xuống, tôi có thể rời đi."
Tần Thiên cười khổ nói: "Mỗi người đều có cách sống của riêng mình."
“Miễn là không vi phạm pháp luật hoặc vi phạm các tiêu chuẩn đạo đức, những người khác không có quyền đưa ra lời buộc tội tùy tiện hay chỉ trích khi họ không hiểu rõ tình hình cụ thể.”
“Ít nhất có một điều tôi tin là chị sẽ không làm hại Như Ngọc.”
Trong mắt Dương Vinh hiện lên sự cảm động, cô ta không ngờ người đàn ông này lại có thể thông cảm cho mình như vậy.
Cô ta cười và nói: “Coi như cậu có lương tâm.”
"Đúng là công uổng công tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm trung gian cho đại minh tinh."
Sắc mặt Tần Thiên lập tức tối sầm lại, hắn tức giận nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa!”
Máy bay hạ cánh.
Tần Thiên do dự một chút, nói: "Liễu Như Ngọc ở đâu?"
Dương Vinh thấp giọng nói: "Cậu muốn gặp cô ấy sao?"
"Hay là đợi chuyện này giải quyết xong đã, tôi nghĩ hiện tại cô ấy không muốn gặp ai, đặc biệt là cậu."
Tần Thiên chỉ có thể gật đầu.
"Tôi sẽ đưa cậu đến Tinh Đồ!"
"Hy vọng có thể thuyết phục tên khốn Vương Cường này tìm lại lương tâm và làm sáng tỏ cho Như Ngọc!"
Dương Vinh chửi một câu rồi lên taxi cùng Tần Thiên đi về phía công ty Tinh Đồ.
Vương Cường là ông chủ lớn của Tinh Đồ.
Trước đây anh ta từng tham gia các chương trình tạp kỹ, tích lũy một số mối quan hệ, tìm được đối tác và mở Tinh Đồ Media.
Lúc đầu, dựa vào những mối liên hệ tích lũy đã ký hợp đồng với một vài ngôi sao nhỏ và thực tập sinh.
Kiếm tiền bằng cách quay một số quảng cáo nhỏ hoặc video ngắn, không chết đói nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền. Phải đến khi ký hợp đồng với Liễu Như Ngọc, anh ta mới lên như diều gặp gió.
Bây giờ Tinh Đồ Media của anh ta cũng khá nổi tiếng trong giới.
Công ty được trang trí rất đẹp, sau khi Tần Thiên và Dương Vinh tới nơi, họ thấy rất nhiều cô gái đang tụ tập lại cắn hạt dưa và trò chuyện.
Không ai làm việc.
Nhìn thấy Dương Vinh, trên mặt bọn họ đều có vẻ mặt kỳ quái.
Sau đó, chú ý tới Tần Thiên ở bên cạnh, nhiều người bắt đầu cười nhạo.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ nóng bỏng đứng lên, cười lạnh nói: "Ôi, đây không phải là người đại diện kim bài, chị Vinh của chúng ta sao?"
“Chị Vinh, mới mấy ngày không gặp, đã có bạn trai mới rồi à?”
"Anh chàng đẹp trai này cũng được đó, thực tập sinh đào ở đâu ra vậy?"
Cô ta là thư kí của Vương Cường, tên là Lý Diễm. Khi mới vào công ty, chỉ là một người mẫu nhỏ. Ở trong văn phòng thì là một nhân viên văn thư.
Nhưng Lý Diễm này rất mưu mô, lén lút nịnh bợ Vương Cường nên cô ta đã đảm nhận chức vụ thư kí.
Về việc cô ta nịnh bợ Vương Cường như thế nào thì toàn bộ công ty Tinh Đồ đều biết. Chỉ là mọi người không chỉ ra mà thôi.
Cô ta có thù với chị Vinh. Một mặt, chị Dung dựa vào địa vị của Liễu Như Ngọc coi thường một thư kí như cô ta.
Ngoài ra, có một lần, chị Vinh vào văn phòng của Vương Cường mà không gõ cửa, tình cờ bắt gặp cô ta và Vương Cường đang ở cùng nhau.
Bây giờ, Liễu Như Ngọc đã rớt đài, chị Vinh không còn chỗ dựa thì đương nhiên Lý Diễm sẽ không bỏ lỡ cơ hội chế giễu và đàn áp.
Chị Vinh khịt mũi, lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa!"
"Tôi tới tìm Vương Cường!"
Nói xong, cô ta đi thẳng về phía phòng làm việc bên trong.
“Đứng lại!” Lý Diễm vội vàng chặn trước mặt, cười lạnh: “Dương Vinh, sao cô không tự nhìn lại mình xem?”
"Chủ tử của cô đã thất thủ, không có Liễu Như Ngọc, cô chẳng là gì cả."
"Vương tổng là người cô nói là có thể gặp sao? Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"
“Hỏi cả công ty xem, ai muốn gặp Vương tổng mà không thông qua tôi?”
Trong giai đoạn quan trọng, Dương Vinh không muốn gây thêm rắc rối.
Cô ta cố gắng kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Thư ký Lý, tôi có chuyện quan trọng cần gặp Vương tổng."
“Xin hãy chuyển lời.”
Lý Diễm đắc ý nói: "Thế còn tạm được."
"Chỉ là tôi đột nhiên khát nước, cô đi rót cho ta một ly trà."
"Đừng có quá đáng!" Dương Vinh khó chịu.
"Sao vậy, cô định cắn tôi à?"
"Đến đây, Liễu Như Ngọc đã bốc mùi rồi, bây giờ để tôi cho mọi người xem quản lý của cô ta là người như thế nào."
"Chẳng trách Liễu Như Ngọc trở nên khó ngửi, có quản lý như cô, muốn không bốc mùi cũng khó." Lý Diễm được đằng chân lân đằng đầu, không chịu nhượng bộ.
Dương Vinh nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi đến bình nước bên cạnh lấy một cốc nước.
Cô ta bưng nước tới cho Lý Diễm, nói: "Bây giờ đã được chưa?"
Lý Diễm đắc ý, cô ta không nhận nước mà cười khẩy: "Tôi đột nhiên không khát nữa."
"Dương Vinh, thật xin lỗi, Vương tông không có ở công ty, cô đến vô ích tồi."
Vừa nói cô ta vừa cười lớn.
Dương Vinh tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, đổ hết nước trong tay lên mặt Lý Diễm.
"Ối!" Lý Diễm giật mình kêu lên.
Lớp trang điểm của cô ta bị lem, quần áo ướt sũng.
Bên cạnh có mấy cô gái vội chạy tới dùng khăn giấy lau người cho cô ta.
"Chị Diễm, chị không sao chứ? Có bị bỏng không?"
"Chị Diễm, chị mau vào trong thay quần áo đi."
"Chị Diễm, đừng tức giận, tức giận sẽ chỉ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bản thân"
"Tránh hết ra!"
"Dương Vinh, hôm nay tôi liều với cô!"
Lý Diễm thô bạo đẩy mấy cô gái đang nịnh nọt mình ra, đưa tay cầm lấy cốc nước bên cạnh, định đánh nhau với chị Vinh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Chó cùng rứt giậu sẽ cắn người."
"Chị Diễm, chị có thân phận gì chứ? Tại sao lại phải tính toán với một con chó không nhà?"
Mọi người vội vàng quay lại nhìn, từ bên ngoài, một người phụ nữ bước vào.
Khắp người đều đeo trang sức, toát lên vẻ quý phái.
Dương Vinh trầm giọng nói: "Cô là cái thá gì mà dám ở đây ăn nói bừa bãi?"
Người phụ nữ hừ một tiếng, bước tới và ngồi xuống ghế.
Cô ta bắt chéo chân, cười lạnh: "Chị Diễm, hãy nói cho cô ta biết tôi là ai."
Lý Diễm lớn tiếng nói: "Mọi người, bây giờ hãy nghe tôi tuyên bố."
"Đây là ngôi sao mới được đàm phán của công ty chúng ta, tiếp theo, Vương tổng sẽ hỗ trợ tích cực."
“Mọi người có thể nghĩ rằng cô ấy hơi lạ, nhưng đó là vì cô ấy đã tập trung trau dồi kỹ năng ca hát và diễn xuất trong nhiều năm qua.”
"Thật ra cô ấy rất có thực lực."
“Trong show ca hát năm đó, nếu không phải ai đó dùng thủ đoạn mờ ám thì quán quân đã là Bạch Hiểu Thiến.”
Bạch Hiểu Thiến?
Mọi người đều phản ứng lại.
Hóa ra đó là người phụ nữ hồi đã tham gia cùng một show với Liễu Như Ngọc.