“Chị Dương đồng ý nói chuyện riêng, đó là may mắn của tên kia.”
Quách Thần đích thân đưa Dương Mi Nhi đến cửa phòng nghỉ. Nhìn dáng người xinh đẹp của người phụ nữ, ánh mắt anh ta trở nên khác thường.
Dương Mi Nhi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Quách Thần thì cười lạnh nói: “Sao vậy, còn muốn thử sao?”
Ngọn lửa trong mắt Quách Thần bùng lên, vừa nhìn thấy nụ cười ẩn ý của người phụ nữ thì lại lập tức vụt tắt.
Anh ta giống như chim sợ cành cong, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Khi gặp Dương Mi Nhi lần đầu tiên, anh ta vẫn còn là một sinh viên đại trẻ trung và mạnh mẽ, anh ta đã bị thu hút bởi sự quyến rũ trưởng thành của Dương Mi Nhi, nên đã liều mạng theo đuổi.
Sau đó, suýt chết trên giường. Sau khi uống thuốc đông y khoảng một tháng mới miễn cưỡng khôi phục lại.
Bởi vì sự liều mạng của anh ta, Dương Mi Nhi đã sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp anh ta có được một suất đến Cambridge với tư cách là một sinh viên trao đổi.
Nhưng trong một thời gian dài sau đó, Quách Thần đã giữ khoảng cách với phụ nữ.
Sau đó, người phụ nữ này quyền lực đến mức thậm chí còn quen với phó lãnh đạo của Sở Minh.
Phó lãnh đạo kia là một ông già, bản thân lực bất tòng tâm nên đã thả Dương Mi Nhi.
Kể từ đó, Dương Mi Nhi huênh hoang khắp Sở Châu và chỉ chọn những thanh niên trẻ tuổi để xuống tay.
Giống như chuyện hôm nay, cướp người ngay trước mặt bạn gái người ta không phải là lần đầu tiên.
Mọi người đều kính sợ thân phận của phó lãnh đạo Sở Minh, không ai dám nói ra.
“Chị Dương, chị nghỉ ngơi trước, em đi mang tiểu tử kia tới đây cho chị ngay đây.”
Quách Thần ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ đi theo, hùng hổ đi về phía cửa hàng trang sức.
Nhanh chóng làm cho xong việc này, anh ta còn có việc quan trọng cần phải làm. Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh, tim anh ta đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiên Quách Thần càng thêm hiểu rõ.
Khó trách Dương Mi Nhi lại nóng lòng như thế, người đàn ông trước mắt này, khiến cho anh ta tự nhận là đẹp trai cũng có chút tự ti xấu hổ.
“Anh bạn, anh đắc tội người khác rồi, đi theo tôi một chuyến đi.” Quách Thần cười lạnh một cái rồi đặt một tay lên vai Tần Thiên.
Hả?
Bị người khác mạo phạm ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Tần Thiên chợt trở nên cứng đờ.
Cũng may mà hắn biết đối phương chỉ là người bình thường, cho nên mới không tức giận.
“Còn cái nào to hơn không?” Hắn nhìn dãy nhẫn kim cương trong ngăn tủ trước mặt rồi nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng, hoàn toàn không để ý tới Quách Thần phía sau.
“Quản lý Quách.” Nhân viên phục vụ không trả lời Tần Thiên mà là nhìn sang Quách Thần, cung kính chào hỏi.
Quách Thần khua tay, mấy nhân viên phục vụ lùi lại, các nhân viên an ninh cũng vây quanh.
“Anh bạn, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”
“Anh gây ra chuyện rồi.” Quách Thần một lần nữa cười lạnh.
Anh ta cảm thấy hả hê khi thấy Tần Thiên sắp bước vào con đường cũ của mình, hơn nữa cũng có chút kinh thường.
Anh ta cảm thấy, những người có dáng người và diện mạo như Tần Thiên, trời sinh chính là đồ chơi của phụ nữ, là dựa vào phụ nữ để kiếm sống.
Mà anh ta bây giờ là một doanh nhân ưu tú du học trở về, tự lực cánh sinh.
Tần Thiên cuối cùng chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Thần.
“Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu không, anh có thể sẽ bị sa thải.”
“Anh nói cái gì?” Quách Thần bật cười.
“Tiểu tử, chưa leo lên cành cao đã tự cho mình là giỏi sao?”
“Thấy không, tôi là quản lý ở đây, anh bảo ai sa thải tôi?” Anh ta chỉ vào huy hiệu trên ngực với vẻ mặt đắc ý.
Mấy nhân viên bảo vệ cũng bật cười.
“Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa, không nghe thấy quản lý Quách nói sao? Bảo anh đi cùng một chuyến!”
“Đi mau, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Nhìn thấy Tần Thiên đứng yên tại chỗ, Quách Thần lại cười lạnh nói: “Vậy được thôi, tôi sẽ cho anh biết lý do.”
“Tôi vừa mới nhận được khiếu nại của một khách hàng nữ, anh bị nghi ngờ đã xâm hại cô ấy trong trung tâm mua sắm của chúng tôi.”
“Hơn nữa còn nhân cơ hội trộm đồ của cô ấy.”
“Quý cô đó đang chờ anh ở phòng chờ Vip.”
“Tiểu tử, bây giờ anh đã hiểu chưa?”
Tần Thiên cau mày, ngay lập tức nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi tự cho mình là giỏi, Dương Mi Nhi.
“Nói cho cô ta biết, tôi không phải người mà cô ta có thể trêu chọc.”
“Bảo cô ta bỏ ý nghĩ đó đi.”
Tần Thiên giữ sự kiên nhẫn, sau đó chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương lớn nhất trong quầy và nói: “Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Thưa anh, viên kim cương hình trái tim mười cara này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi.”
“Chỉ là vật trưng bày, không có giá niêm yết, cũng không bán ra bên ngoài.”
Quách Thần cười lớn, nói: “Anh bạn, anh thật sự làm tôi cười chết mất.”
“Anh biết rõ cái này không phải để bán nên cố ý nói vậy đúng không?”
“Anh có biết bảo vật này có giá bao nhiêu không? Theo như tôi biết, nó được ông chủ của Phantom mua trong một cuộc đấu giá với giá 30 triệu.”
Nghe thấy có nhẫn kim cương 30 triệu, mấy người phụ nữ ở xung quanh đều vây lấy anh.
“Wow, đẹp quá!”
“Nếu bạn trai tôi mà cầm cái này cầu hôn tôi thì tốt rồi, tôi sẽ lập tức gả cho anh ấy!”
“Không biết người phụ nữ nào, mới xứng với nhẫn kim cương cực phẩm như vậy.”
Tần Thiên nhìn thương hiệu trên quầy trang sức ghi chữ “Phantom”, nên hắn đã gọi một cuộc điện thoại.
“Giang tiểu thư, tôi nhìn trúng một chiếc nhẫn kim cương tại quầy trang sức ở trung tâm thương mại Ức Đạt của cô ở Sở Châu, nhưng nhân viên của cô nói là không phải để bán — ”
“Anh tới cửa hàng của chúng tôi rồi ư?” Tần Thiên còn chưa dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến giọng một người phụ nữ đang kích động.
“Anh Tần, anh chờ một chút!”
“Tôi lập tức thông báo cho người phụ trách quầy và đưa chiếc nhẫn kim cương đó cho anh!”
“Anh nhất định không được từ chối!”
“Không cần đâu.”
“Có người nói, chiếc nhẫn kim cương này là do cô dùng 30 triệu mua lại, tôi đưa cô 60 triệu. Phần còn lại xem như cảm ơn ân tình của cô.”
Ở đầu dây bên kia, một người phụ nữ với khí chất ngự tỷ, đang có vẻ mặt phiền muộn.
Nếu như có thể dùng một chiếc nhẫn kim cương trị giá 30 triệu tặng cho Tần Thiên, thì sẽ là chuyện vinh hạnh biết bao!
Đáng tiếc, Tần Thiên thà trả thêm 30 triệu cũng không muốn nhận ân tình này.
Cô ấy biết, muốn Tần Thiên nợ mình một ân tình quả thực rất khó.
“Đúng rồi, cô rất thân thiết với ông chủ của trung tâm thương mại Ức Đạt có đúng không?”
“Làm phiền cô nhắn gửi một câu, tôi muốn khiếu nại một quản lý tên là Quách Thần, cảm ơn.”
Sau khi nói xong, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhân viên phục vụ, Quách Thần, và mấy nhân viên bảo vệ kia sau khi nghe Tần Thiên nói xong, thì đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.
“Tôi nói này, đầu óc của anh bị lừa đá có phải không?” -
“Tôi cũng lười nói chuyện với anh, đưa anh ta đi!” Quách Thần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Bảo vệ cười lạnh muốn tới bắt Tần Thiên.
“Alo, Giang tổng!”
“Cái gì?”
“Được được được, tôi làm ngay đây!” Quản lý quầy nhận điện thoại xong liền nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Anh Tần, thứ lỗi cho chúng tôi đã mạo phạm.”
“Giang tổng của chúng tôi đã đích thân dặn dò, viên kim cương hình trái tim này bây giờ là của anh, còn về phần bao nhiêu tiền, anh đưa bao nhiêu cũng được.”
Tần Thiên lấy ra một tấm thẻ hắc long màu đen, tùy ý nói: “Quẹt 60 triệu.”
Thẻ Hắc Long!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Quách Thần vốn định nói gì đó, suýt chút nữa ngã xuống.
Với anh ta, đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ta nói rằng trên thế giới không có quá mười có thể nắm giữ nó.
Hóa ra trên đời này thật sự có Thẻ Hắc Long!
60 triệu, quẹt trong tích tắc!
Quách Thần đích thân đưa Dương Mi Nhi đến cửa phòng nghỉ. Nhìn dáng người xinh đẹp của người phụ nữ, ánh mắt anh ta trở nên khác thường.
Dương Mi Nhi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Quách Thần thì cười lạnh nói: “Sao vậy, còn muốn thử sao?”
Ngọn lửa trong mắt Quách Thần bùng lên, vừa nhìn thấy nụ cười ẩn ý của người phụ nữ thì lại lập tức vụt tắt.
Anh ta giống như chim sợ cành cong, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Khi gặp Dương Mi Nhi lần đầu tiên, anh ta vẫn còn là một sinh viên đại trẻ trung và mạnh mẽ, anh ta đã bị thu hút bởi sự quyến rũ trưởng thành của Dương Mi Nhi, nên đã liều mạng theo đuổi.
Sau đó, suýt chết trên giường. Sau khi uống thuốc đông y khoảng một tháng mới miễn cưỡng khôi phục lại.
Bởi vì sự liều mạng của anh ta, Dương Mi Nhi đã sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp anh ta có được một suất đến Cambridge với tư cách là một sinh viên trao đổi.
Nhưng trong một thời gian dài sau đó, Quách Thần đã giữ khoảng cách với phụ nữ.
Sau đó, người phụ nữ này quyền lực đến mức thậm chí còn quen với phó lãnh đạo của Sở Minh.
Phó lãnh đạo kia là một ông già, bản thân lực bất tòng tâm nên đã thả Dương Mi Nhi.
Kể từ đó, Dương Mi Nhi huênh hoang khắp Sở Châu và chỉ chọn những thanh niên trẻ tuổi để xuống tay.
Giống như chuyện hôm nay, cướp người ngay trước mặt bạn gái người ta không phải là lần đầu tiên.
Mọi người đều kính sợ thân phận của phó lãnh đạo Sở Minh, không ai dám nói ra.
“Chị Dương, chị nghỉ ngơi trước, em đi mang tiểu tử kia tới đây cho chị ngay đây.”
Quách Thần ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ đi theo, hùng hổ đi về phía cửa hàng trang sức.
Nhanh chóng làm cho xong việc này, anh ta còn có việc quan trọng cần phải làm. Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh, tim anh ta đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiên Quách Thần càng thêm hiểu rõ.
Khó trách Dương Mi Nhi lại nóng lòng như thế, người đàn ông trước mắt này, khiến cho anh ta tự nhận là đẹp trai cũng có chút tự ti xấu hổ.
“Anh bạn, anh đắc tội người khác rồi, đi theo tôi một chuyến đi.” Quách Thần cười lạnh một cái rồi đặt một tay lên vai Tần Thiên.
Hả?
Bị người khác mạo phạm ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Tần Thiên chợt trở nên cứng đờ.
Cũng may mà hắn biết đối phương chỉ là người bình thường, cho nên mới không tức giận.
“Còn cái nào to hơn không?” Hắn nhìn dãy nhẫn kim cương trong ngăn tủ trước mặt rồi nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng, hoàn toàn không để ý tới Quách Thần phía sau.
“Quản lý Quách.” Nhân viên phục vụ không trả lời Tần Thiên mà là nhìn sang Quách Thần, cung kính chào hỏi.
Quách Thần khua tay, mấy nhân viên phục vụ lùi lại, các nhân viên an ninh cũng vây quanh.
“Anh bạn, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”
“Anh gây ra chuyện rồi.” Quách Thần một lần nữa cười lạnh.
Anh ta cảm thấy hả hê khi thấy Tần Thiên sắp bước vào con đường cũ của mình, hơn nữa cũng có chút kinh thường.
Anh ta cảm thấy, những người có dáng người và diện mạo như Tần Thiên, trời sinh chính là đồ chơi của phụ nữ, là dựa vào phụ nữ để kiếm sống.
Mà anh ta bây giờ là một doanh nhân ưu tú du học trở về, tự lực cánh sinh.
Tần Thiên cuối cùng chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Thần.
“Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu không, anh có thể sẽ bị sa thải.”
“Anh nói cái gì?” Quách Thần bật cười.
“Tiểu tử, chưa leo lên cành cao đã tự cho mình là giỏi sao?”
“Thấy không, tôi là quản lý ở đây, anh bảo ai sa thải tôi?” Anh ta chỉ vào huy hiệu trên ngực với vẻ mặt đắc ý.
Mấy nhân viên bảo vệ cũng bật cười.
“Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa, không nghe thấy quản lý Quách nói sao? Bảo anh đi cùng một chuyến!”
“Đi mau, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Nhìn thấy Tần Thiên đứng yên tại chỗ, Quách Thần lại cười lạnh nói: “Vậy được thôi, tôi sẽ cho anh biết lý do.”
“Tôi vừa mới nhận được khiếu nại của một khách hàng nữ, anh bị nghi ngờ đã xâm hại cô ấy trong trung tâm mua sắm của chúng tôi.”
“Hơn nữa còn nhân cơ hội trộm đồ của cô ấy.”
“Quý cô đó đang chờ anh ở phòng chờ Vip.”
“Tiểu tử, bây giờ anh đã hiểu chưa?”
Tần Thiên cau mày, ngay lập tức nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi tự cho mình là giỏi, Dương Mi Nhi.
“Nói cho cô ta biết, tôi không phải người mà cô ta có thể trêu chọc.”
“Bảo cô ta bỏ ý nghĩ đó đi.”
Tần Thiên giữ sự kiên nhẫn, sau đó chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương lớn nhất trong quầy và nói: “Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Thưa anh, viên kim cương hình trái tim mười cara này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi.”
“Chỉ là vật trưng bày, không có giá niêm yết, cũng không bán ra bên ngoài.”
Quách Thần cười lớn, nói: “Anh bạn, anh thật sự làm tôi cười chết mất.”
“Anh biết rõ cái này không phải để bán nên cố ý nói vậy đúng không?”
“Anh có biết bảo vật này có giá bao nhiêu không? Theo như tôi biết, nó được ông chủ của Phantom mua trong một cuộc đấu giá với giá 30 triệu.”
Nghe thấy có nhẫn kim cương 30 triệu, mấy người phụ nữ ở xung quanh đều vây lấy anh.
“Wow, đẹp quá!”
“Nếu bạn trai tôi mà cầm cái này cầu hôn tôi thì tốt rồi, tôi sẽ lập tức gả cho anh ấy!”
“Không biết người phụ nữ nào, mới xứng với nhẫn kim cương cực phẩm như vậy.”
Tần Thiên nhìn thương hiệu trên quầy trang sức ghi chữ “Phantom”, nên hắn đã gọi một cuộc điện thoại.
“Giang tiểu thư, tôi nhìn trúng một chiếc nhẫn kim cương tại quầy trang sức ở trung tâm thương mại Ức Đạt của cô ở Sở Châu, nhưng nhân viên của cô nói là không phải để bán — ”
“Anh tới cửa hàng của chúng tôi rồi ư?” Tần Thiên còn chưa dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến giọng một người phụ nữ đang kích động.
“Anh Tần, anh chờ một chút!”
“Tôi lập tức thông báo cho người phụ trách quầy và đưa chiếc nhẫn kim cương đó cho anh!”
“Anh nhất định không được từ chối!”
“Không cần đâu.”
“Có người nói, chiếc nhẫn kim cương này là do cô dùng 30 triệu mua lại, tôi đưa cô 60 triệu. Phần còn lại xem như cảm ơn ân tình của cô.”
Ở đầu dây bên kia, một người phụ nữ với khí chất ngự tỷ, đang có vẻ mặt phiền muộn.
Nếu như có thể dùng một chiếc nhẫn kim cương trị giá 30 triệu tặng cho Tần Thiên, thì sẽ là chuyện vinh hạnh biết bao!
Đáng tiếc, Tần Thiên thà trả thêm 30 triệu cũng không muốn nhận ân tình này.
Cô ấy biết, muốn Tần Thiên nợ mình một ân tình quả thực rất khó.
“Đúng rồi, cô rất thân thiết với ông chủ của trung tâm thương mại Ức Đạt có đúng không?”
“Làm phiền cô nhắn gửi một câu, tôi muốn khiếu nại một quản lý tên là Quách Thần, cảm ơn.”
Sau khi nói xong, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhân viên phục vụ, Quách Thần, và mấy nhân viên bảo vệ kia sau khi nghe Tần Thiên nói xong, thì đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.
“Tôi nói này, đầu óc của anh bị lừa đá có phải không?” -
“Tôi cũng lười nói chuyện với anh, đưa anh ta đi!” Quách Thần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Bảo vệ cười lạnh muốn tới bắt Tần Thiên.
“Alo, Giang tổng!”
“Cái gì?”
“Được được được, tôi làm ngay đây!” Quản lý quầy nhận điện thoại xong liền nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Anh Tần, thứ lỗi cho chúng tôi đã mạo phạm.”
“Giang tổng của chúng tôi đã đích thân dặn dò, viên kim cương hình trái tim này bây giờ là của anh, còn về phần bao nhiêu tiền, anh đưa bao nhiêu cũng được.”
Tần Thiên lấy ra một tấm thẻ hắc long màu đen, tùy ý nói: “Quẹt 60 triệu.”
Thẻ Hắc Long!
Nhìn thấy tấm thẻ này, Quách Thần vốn định nói gì đó, suýt chút nữa ngã xuống.
Với anh ta, đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ta nói rằng trên thế giới không có quá mười có thể nắm giữ nó.
Hóa ra trên đời này thật sự có Thẻ Hắc Long!
60 triệu, quẹt trong tích tắc!