"Theo tin tức đáng tin cậy, Thiên Phú Tư Bản đầu tư vốn một tỷ vào công ty Tô Ngọc.”
"Ngân hàng thương mại lớn nhất địa phương Long Giang, Ngân hàng Kiến Long ngay lập tức tuyên bố, sẵn sàng phát hành một tỷ cổ phiếu cho vay không lãi suất cho công ty Tô Ngọc."
"Chính quyền thành phố tổ chức họp khẩn, đặc biệt phê duyệt ngàn mẫu đất công nghiệp cho công ty Tô Ngọc xây dựng khu công nghiệp."
"Công ty Kiến trúc Ngô thị ký hợp đồng với Công ty Tô Ngọc, toàn quyền phụ trách xây dựng khu công nghiệp."
"Thiết bị Y tế Thiên Kiện công ty con của Thiên Phú Tư Bản, cho biết đã nhận được đơn đặt hàng của công ty Tô Ngọc, bọn họ sẽ toàn lực sản xuất thiết bị tinh chế thuốc Đông y tiên tiến nhất, đảm bảo giao hàng đúng hạn."
"Liễu Thanh đích thân phục trách, bắt đầu đặt chuỗi tiêu thụ."
"Cung Lệ đại diện Tô Tô, ký kết thỏa thuận hợp tác toàn diện với đông đảo người trồng thuốc Đông y."
"Công ty Tô Ngọc còn đang chuẩn bị kế hoạch ký hợp đồng hàng chục mẫu đất, bồi dưỡng cơ sở trồng trọt của riêng mình, để đảm ảo chất lượng và nguồn cung cấp nguyên liệu thô.”
"Công ty Tô Ngọc mua cả một tòa nhà văn phòng, đổi tên thành tòa nhà Tô Ngọc, làm văn phòng làm việc."
"Công ty Ngọc Quyết định đa dạng hóa, hoạt động theo nhóm. Chính thức niêm yết tập đoàn Ngọc Bích. ”
......
Từng tin tức liên tiếp ập đến, giống như từng quả bom, Tô Bắc Sơn đầu óc choáng váng, nhếch nhát không chịu nổi.
Chuyện cho tới bây giờ không thể vãn hồi.
Ông ta quả thực hối hận muốn chết!
Nếu như trước đây ông ta chịu tiếp nhận ý tốt của Tô Tô, gia nhập công ty Tô Tô, vậy thì phú quý hiện tại này, có phải cũng có một phần của ông ta hay không?
Trái lại, bây giờ trải qua scandal của đại hội đầu tư, Tô gia quả thực trở thành một con chuột qua đường, người người cũng khinh bỉ.
Những khách hàng trước kia có hợp tác với Tô gia, tất cả đều phân rõ giới hạn với bọn họ, rồi sau đó đầu nhập vào công ty Tô Ngọc.
Một bên là công ty Tô Ngọc phồn hoa rực cháy bừng bừng. Một bên là Tô gia, yên lặng như chết.
"Người khác cũng thôi đi, không nghĩ tới Ngô gia cũng đã ngã về phía bọn họ nhanh như vậy."
“Chị, chuyện này, chị phải thương lượng thật tốt với anh rể!” Mặt Tô Văn Thành đầy vẻ phẫn nộ.
Tô Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị lập tức gọi cho anh rể em!”
"Tập đoàn Cẩm Tú của Ngô gia bọn họ, là nhà xây dựng bất động sản lớn nhất Long Giang. Chỉ cần họ không hỗ trợ, khu công nghiệp Tô Tô sẽ không thể xây dựng được.”
“Đến lúc đó xem bọn họ sản xuất như thế nào!”
Tô Nam gọi điện thoại cho Ngô Phi.
"Anh đang nói cái gì vậy? Chồng, anh đùa em đấy à?”
"Chuyện này đã tới lúc nào rồi, đừng chọc em nữa."
“Khốn khiếp ai nói giỡn với cô!” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Phi: "Con điếm tâm cơ, ông đây đã chịu đựng cô đủ rồi.”
"Hiện tại tôi chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi rồi!”
“Lại dám hãm hại Tô Tô, ông đây cho cô trắng tay ra khỏi nhà!”
Tô Nam ngây ngốc đứng đó.
Ngô gia là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, không nghĩ tới vào thời khắc quan trọng, lại vô tình vứt bỏ bọn họ.
Ngô Phi vì nịnh bợ lấy lòng Tô Tô, nên mới phân rõ giới hạn với Tô Nam.
Không hổ là Tô Bắc Sơn, ông ta lại bĩnh tĩnh vào thời khắc mấu chốt này. Bởi vì ông ta biết điểm quan trọng của vấn đề vẫn là ở Tô Tô.
Chỉ cần hoà giải với Tô Tô, vậy thì tất cả vấn đề mà Tô gia gặp phải sẽ được giải quyết dễ dàng.
"Tô Ngọc Khôn, Tô gia có thể có ngày hôm nay, đều là tai hoạ của hai đứa con trai con gái không chịu thua kém của tụi mày."
“Bây giờ, tao ra lệnh cho vợ chồng tụi mày, dẫn theo Tô Văn Thành và Tô Nam, đi quỳ xuống xin tội với Tô Tô!”
“Chúng ta dù sao cũng họ hàng của Tô Tô, tao không tin nó sẽ ngồi yên không để ý!
"Nó bây giờ cũng coi như là nhân vật có tiếng, không gánh nổi cái danh vứt bỏ họ hàng đâu."
“Đúng vậy!”
"Ba, xin ba yên tâm, dù thế nào bọn con cũng nhất định phải cầu xin Tô Tô tha thứ!”
Vợ chồng Tô Ngọc Khôn, dẫn theo hai đứa con của bọn họ một thời làm cho bọn họ phải tự hào, sợ hãi giống như chó nhà có tang, đi tới biệt thự ven hồ.
Không ngờ, cửa lớn bị khóa.
"Chắc bọn họ đang làm việc, chúng ta đi đến công ty!"
Bọn họ đi tới tòa nhà Tô Ngọc, bị bảo vệ chặn lại ở cửa, không có hẹn hoàn toàn không vào được.
Tô Ngọc Khôn đích thân gọi điện thoại cho Tô Tô, lại phát hiện đã tắt máy, điện thoại của Dương Ngọc Lan cũng không thể kết nối.
Cuối cùng bọn họ đi đến nhà máy dưới chân núi Nam Sơn, nhiều lần cầu xin Tô Bắc Tề.
Cuối cùng nhận được câu trả lời là Dương Ngọc Lan dẫn theo Tô Tô và Tần Thiên, đã khởi hành đi Sở Châu.
Sở Châu, là nhà mẹ đẻ của Dương Ngọc Lan. Sắp tới tết Trùng Dương nên họ đi thăm họ hàng.
"Ba, mẹ, chúng ta canh giữ cửa nhà, chờ bọn họ trở về!"
Một nhà bốn người, vì bán thảm (tỏ vẻ khốn khổ), làm mấy cái lều trại ở trước cửa nhà Tô Tô.
……
Gió sông nhẹ nhàng, một mình Tô Tô đứng trên mũi thuyền.
Trăm cánh buồm đua nhau, ngàn thuyền tranh dòng chảy, mòng biển bay lượn thấp, cá nhảy lên đầu sông. Giống như một bức tranh thủy mặc đặc sắc.
Còn cô, mái tóc đen tung bay bồng bềnh, váy dài phất phơ. Phong thái tuyệt mỹ, dáng vẻ yêu kiều, dường như đã trở thành một phần của bức tranh thủy mặc này.
Cô đứng ở mũi tàu để ngắm cảnh.
Người ngắm phong cảnh, người ở sau nhìn ngắm cô.
Tần Thiên đã có chút si mê, nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp như thế lại là vợ của mình, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thật.
"Tần Thiên, con vào đây, mẹ có vài câu muốn nói với con."
"Tô Tô, bên ngoài gió lớn, con bệnh vừa khoẻ, đừng đứng mãi ở đó.” Trong khoang thuyền, truyền đến giọng nói của Dương Ngọc Lan.
"Mẹ, còn nhớ khi còn bé, có một chuyện con mong mỏi nhất mỗi năm chính là cùng mẹ đến nhà bà ngoại đón Tết Trùng Dương. Bởi vì như thế thì con có thể đi thuyền.”
"Thật hoài niệm khoảng thời gian này, mẹ để cho con đứng đây thêm một chút đi." Giọng nói ngọt ngào của Tô Tô phảng phất trong gió sông.
Cô lấy bánh mì thừa cho đàn cá bơi theo thuyền.
"Mẹ, hiếm khi cô ấy vui vẻ như vậy, để cho cô ấy chơi thêm chút đi.”
"Mẹ yên tâm, có con ở đây, sẽ không để cho cô ấy bị thương."
"Mẹ, mẹ vừa gọi con có chuyện gì sao?" Tần Thiên trở lại khoang thuyền, cười nói.
Dương Ngọc Lan khó xử, nói nhỏ: "Tần Thiên, đây là lần đầu tiên con theo mẹ về nhà mẹ đẻ. Có một điều cần phải nói với con ngay bây giờ.”
"Hôn sự của con và Tô Tô, mẹ vẫn luôn giấu ba mẹ của mẹ, cũng chính là ông bà ngoại của Tô Tô."
"Bọn họ đã lớn tuổi rồi, mẹ sợ bọn họ không chịu nổi."
"Lần này đến, mẹ chỉ nói cho anh của mẹ, cũng chính là cậu con."
"Chắc bây giờ anh ấy đã nói cho ông bà cụ biết rồi."
Sắc mặt Tần Thiên khẽ thay đổi, cười nói: "Mẹ, mẹ đang lo lắng cho cậu và ông bà ngoại, không đồng ý Tô Tô gả cho con sao?”
Dương Ngọc Lan gật đầu, nói: "Tần Thiên, mẹ chưa từng hỏi con, bằng tốt nghiệp của con là gì?”
"Đã học đại học chưa?"
Tần Thiên biết, ba mẹ Dương Ngọc Lan đều là những trí thức cao cấp. Nghe nói trước khi nghỉ hưu, còn là giáo sư của một trường đại học nào đó.
Người như vậy, ở phương diện lựa chọn vợ chồng cho con cháu, tất nhiên cũng vô cùng coi trọng trình độ học vấn.
Nhớ tới tuổi thơ không chịu nổi của mình, trong mắt Tần Thiên hiện ra vẻ đau thương và thù hận.
Hắn buồn bã nói: "Mẹ, con lên cao trung, nhưng không tốt nghiệp.”
"Vậy thì..." Trên mặt Dương Ngọc Lan, rõ ràng có chút thất vọng.
Nhưng bà sợ Tần Thiên suy nghĩ nhiều, vội vàng cười nói: "Cái này cũng không sao.”
"Xã hội ngày nay, mọi người đều nhìn vào thực lực chứ không phải bằng cấp."
"Hơn nữa ông bà ngoại của con đều là người hiểu lý lẽ. Chỉ cần con là một người đáng tin cậy, họ sẽ không có ý kiến gì.”
Tần Thiên thấy Dương Ngọc Lan vẫn lo lắng như cũ, nhịn không được hỏi: "Mẹ, còn có chuyện gì khác không?”
Dương Ngọc Lan do dự một chút rồi nói: "Tần Thiên, con từng nghe nói về Sở Minh chưa?”
"Ngân hàng thương mại lớn nhất địa phương Long Giang, Ngân hàng Kiến Long ngay lập tức tuyên bố, sẵn sàng phát hành một tỷ cổ phiếu cho vay không lãi suất cho công ty Tô Ngọc."
"Chính quyền thành phố tổ chức họp khẩn, đặc biệt phê duyệt ngàn mẫu đất công nghiệp cho công ty Tô Ngọc xây dựng khu công nghiệp."
"Công ty Kiến trúc Ngô thị ký hợp đồng với Công ty Tô Ngọc, toàn quyền phụ trách xây dựng khu công nghiệp."
"Thiết bị Y tế Thiên Kiện công ty con của Thiên Phú Tư Bản, cho biết đã nhận được đơn đặt hàng của công ty Tô Ngọc, bọn họ sẽ toàn lực sản xuất thiết bị tinh chế thuốc Đông y tiên tiến nhất, đảm bảo giao hàng đúng hạn."
"Liễu Thanh đích thân phục trách, bắt đầu đặt chuỗi tiêu thụ."
"Cung Lệ đại diện Tô Tô, ký kết thỏa thuận hợp tác toàn diện với đông đảo người trồng thuốc Đông y."
"Công ty Tô Ngọc còn đang chuẩn bị kế hoạch ký hợp đồng hàng chục mẫu đất, bồi dưỡng cơ sở trồng trọt của riêng mình, để đảm ảo chất lượng và nguồn cung cấp nguyên liệu thô.”
"Công ty Tô Ngọc mua cả một tòa nhà văn phòng, đổi tên thành tòa nhà Tô Ngọc, làm văn phòng làm việc."
"Công ty Ngọc Quyết định đa dạng hóa, hoạt động theo nhóm. Chính thức niêm yết tập đoàn Ngọc Bích. ”
......
Từng tin tức liên tiếp ập đến, giống như từng quả bom, Tô Bắc Sơn đầu óc choáng váng, nhếch nhát không chịu nổi.
Chuyện cho tới bây giờ không thể vãn hồi.
Ông ta quả thực hối hận muốn chết!
Nếu như trước đây ông ta chịu tiếp nhận ý tốt của Tô Tô, gia nhập công ty Tô Tô, vậy thì phú quý hiện tại này, có phải cũng có một phần của ông ta hay không?
Trái lại, bây giờ trải qua scandal của đại hội đầu tư, Tô gia quả thực trở thành một con chuột qua đường, người người cũng khinh bỉ.
Những khách hàng trước kia có hợp tác với Tô gia, tất cả đều phân rõ giới hạn với bọn họ, rồi sau đó đầu nhập vào công ty Tô Ngọc.
Một bên là công ty Tô Ngọc phồn hoa rực cháy bừng bừng. Một bên là Tô gia, yên lặng như chết.
"Người khác cũng thôi đi, không nghĩ tới Ngô gia cũng đã ngã về phía bọn họ nhanh như vậy."
“Chị, chuyện này, chị phải thương lượng thật tốt với anh rể!” Mặt Tô Văn Thành đầy vẻ phẫn nộ.
Tô Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị lập tức gọi cho anh rể em!”
"Tập đoàn Cẩm Tú của Ngô gia bọn họ, là nhà xây dựng bất động sản lớn nhất Long Giang. Chỉ cần họ không hỗ trợ, khu công nghiệp Tô Tô sẽ không thể xây dựng được.”
“Đến lúc đó xem bọn họ sản xuất như thế nào!”
Tô Nam gọi điện thoại cho Ngô Phi.
"Anh đang nói cái gì vậy? Chồng, anh đùa em đấy à?”
"Chuyện này đã tới lúc nào rồi, đừng chọc em nữa."
“Khốn khiếp ai nói giỡn với cô!” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Phi: "Con điếm tâm cơ, ông đây đã chịu đựng cô đủ rồi.”
"Hiện tại tôi chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi rồi!”
“Lại dám hãm hại Tô Tô, ông đây cho cô trắng tay ra khỏi nhà!”
Tô Nam ngây ngốc đứng đó.
Ngô gia là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, không nghĩ tới vào thời khắc quan trọng, lại vô tình vứt bỏ bọn họ.
Ngô Phi vì nịnh bợ lấy lòng Tô Tô, nên mới phân rõ giới hạn với Tô Nam.
Không hổ là Tô Bắc Sơn, ông ta lại bĩnh tĩnh vào thời khắc mấu chốt này. Bởi vì ông ta biết điểm quan trọng của vấn đề vẫn là ở Tô Tô.
Chỉ cần hoà giải với Tô Tô, vậy thì tất cả vấn đề mà Tô gia gặp phải sẽ được giải quyết dễ dàng.
"Tô Ngọc Khôn, Tô gia có thể có ngày hôm nay, đều là tai hoạ của hai đứa con trai con gái không chịu thua kém của tụi mày."
“Bây giờ, tao ra lệnh cho vợ chồng tụi mày, dẫn theo Tô Văn Thành và Tô Nam, đi quỳ xuống xin tội với Tô Tô!”
“Chúng ta dù sao cũng họ hàng của Tô Tô, tao không tin nó sẽ ngồi yên không để ý!
"Nó bây giờ cũng coi như là nhân vật có tiếng, không gánh nổi cái danh vứt bỏ họ hàng đâu."
“Đúng vậy!”
"Ba, xin ba yên tâm, dù thế nào bọn con cũng nhất định phải cầu xin Tô Tô tha thứ!”
Vợ chồng Tô Ngọc Khôn, dẫn theo hai đứa con của bọn họ một thời làm cho bọn họ phải tự hào, sợ hãi giống như chó nhà có tang, đi tới biệt thự ven hồ.
Không ngờ, cửa lớn bị khóa.
"Chắc bọn họ đang làm việc, chúng ta đi đến công ty!"
Bọn họ đi tới tòa nhà Tô Ngọc, bị bảo vệ chặn lại ở cửa, không có hẹn hoàn toàn không vào được.
Tô Ngọc Khôn đích thân gọi điện thoại cho Tô Tô, lại phát hiện đã tắt máy, điện thoại của Dương Ngọc Lan cũng không thể kết nối.
Cuối cùng bọn họ đi đến nhà máy dưới chân núi Nam Sơn, nhiều lần cầu xin Tô Bắc Tề.
Cuối cùng nhận được câu trả lời là Dương Ngọc Lan dẫn theo Tô Tô và Tần Thiên, đã khởi hành đi Sở Châu.
Sở Châu, là nhà mẹ đẻ của Dương Ngọc Lan. Sắp tới tết Trùng Dương nên họ đi thăm họ hàng.
"Ba, mẹ, chúng ta canh giữ cửa nhà, chờ bọn họ trở về!"
Một nhà bốn người, vì bán thảm (tỏ vẻ khốn khổ), làm mấy cái lều trại ở trước cửa nhà Tô Tô.
……
Gió sông nhẹ nhàng, một mình Tô Tô đứng trên mũi thuyền.
Trăm cánh buồm đua nhau, ngàn thuyền tranh dòng chảy, mòng biển bay lượn thấp, cá nhảy lên đầu sông. Giống như một bức tranh thủy mặc đặc sắc.
Còn cô, mái tóc đen tung bay bồng bềnh, váy dài phất phơ. Phong thái tuyệt mỹ, dáng vẻ yêu kiều, dường như đã trở thành một phần của bức tranh thủy mặc này.
Cô đứng ở mũi tàu để ngắm cảnh.
Người ngắm phong cảnh, người ở sau nhìn ngắm cô.
Tần Thiên đã có chút si mê, nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp như thế lại là vợ của mình, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thật.
"Tần Thiên, con vào đây, mẹ có vài câu muốn nói với con."
"Tô Tô, bên ngoài gió lớn, con bệnh vừa khoẻ, đừng đứng mãi ở đó.” Trong khoang thuyền, truyền đến giọng nói của Dương Ngọc Lan.
"Mẹ, còn nhớ khi còn bé, có một chuyện con mong mỏi nhất mỗi năm chính là cùng mẹ đến nhà bà ngoại đón Tết Trùng Dương. Bởi vì như thế thì con có thể đi thuyền.”
"Thật hoài niệm khoảng thời gian này, mẹ để cho con đứng đây thêm một chút đi." Giọng nói ngọt ngào của Tô Tô phảng phất trong gió sông.
Cô lấy bánh mì thừa cho đàn cá bơi theo thuyền.
"Mẹ, hiếm khi cô ấy vui vẻ như vậy, để cho cô ấy chơi thêm chút đi.”
"Mẹ yên tâm, có con ở đây, sẽ không để cho cô ấy bị thương."
"Mẹ, mẹ vừa gọi con có chuyện gì sao?" Tần Thiên trở lại khoang thuyền, cười nói.
Dương Ngọc Lan khó xử, nói nhỏ: "Tần Thiên, đây là lần đầu tiên con theo mẹ về nhà mẹ đẻ. Có một điều cần phải nói với con ngay bây giờ.”
"Hôn sự của con và Tô Tô, mẹ vẫn luôn giấu ba mẹ của mẹ, cũng chính là ông bà ngoại của Tô Tô."
"Bọn họ đã lớn tuổi rồi, mẹ sợ bọn họ không chịu nổi."
"Lần này đến, mẹ chỉ nói cho anh của mẹ, cũng chính là cậu con."
"Chắc bây giờ anh ấy đã nói cho ông bà cụ biết rồi."
Sắc mặt Tần Thiên khẽ thay đổi, cười nói: "Mẹ, mẹ đang lo lắng cho cậu và ông bà ngoại, không đồng ý Tô Tô gả cho con sao?”
Dương Ngọc Lan gật đầu, nói: "Tần Thiên, mẹ chưa từng hỏi con, bằng tốt nghiệp của con là gì?”
"Đã học đại học chưa?"
Tần Thiên biết, ba mẹ Dương Ngọc Lan đều là những trí thức cao cấp. Nghe nói trước khi nghỉ hưu, còn là giáo sư của một trường đại học nào đó.
Người như vậy, ở phương diện lựa chọn vợ chồng cho con cháu, tất nhiên cũng vô cùng coi trọng trình độ học vấn.
Nhớ tới tuổi thơ không chịu nổi của mình, trong mắt Tần Thiên hiện ra vẻ đau thương và thù hận.
Hắn buồn bã nói: "Mẹ, con lên cao trung, nhưng không tốt nghiệp.”
"Vậy thì..." Trên mặt Dương Ngọc Lan, rõ ràng có chút thất vọng.
Nhưng bà sợ Tần Thiên suy nghĩ nhiều, vội vàng cười nói: "Cái này cũng không sao.”
"Xã hội ngày nay, mọi người đều nhìn vào thực lực chứ không phải bằng cấp."
"Hơn nữa ông bà ngoại của con đều là người hiểu lý lẽ. Chỉ cần con là một người đáng tin cậy, họ sẽ không có ý kiến gì.”
Tần Thiên thấy Dương Ngọc Lan vẫn lo lắng như cũ, nhịn không được hỏi: "Mẹ, còn có chuyện gì khác không?”
Dương Ngọc Lan do dự một chút rồi nói: "Tần Thiên, con từng nghe nói về Sở Minh chưa?”