Chạng vạng, Tô Tô ngồi trên xích đu bên cạnh cánh đồng thảo dược đông y, vẫn còn có chút khó tin.
"Tần Thiên, em thật sự không thể tưởng tượng được, anh lại sẽ mua toàn bộ tiểu khu Long Hồ."
"Cảm giác giống như nằm mơ vậy."
"Chỗ ở lớn như vậy chỉ có mấy người chúng ta, anh nói xem có phải quá lãng phí hay không?"
Tần Thiên cười nói: "Không phải còn có bảo vệ, bảo mẫu và nhân viên công tác sao.”
Tô Tô cười nói: "Không tính bọn họ.”
Tần Thiên nhìn dưới ánh hoàng hôn, cô cười rộ lên giống như nữ thần trong mộng ảo, nhịn không được có chút si mê.
"Vợ à em thật đẹp." Hắn nói lời từ đáy lòng.
“A, tên háo sắc này!” Tô Tô bĩu môi, đỏ mặt quay đầu đi.
Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: "Thật ra anh mua khu vườn lớn như vậy, cũng không phải tất cả đều vì em.”
"Ừm, còn có một người phụ nữ khác, cô ấy nhất định cũng sẽ giống như em, sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."
"Chẳng qua hiện tại cô ấy vẫn chưa xuất hiện."
Tô Tô vừa nghe đã nóng nảy, cô cố ý làm bộ như không để ý, cắn răng cười lạnh nói: "Cái đuôi hồ ly lộ ra rồi đúng không?”
"Họ Tần, anh muốn mở hậu cung ở đây đúng không?“
"Được rồi, mẹ và tôi chuyển ra ngoài ngay bây giờ, đỡ phải chướng mắt!”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
Tần Thiên thấy mắt cô đỏ hoe, vội vàng giữ chặt tay cô lại, khẽ nói: "Em nghĩ cái gì vậy.”
"Anh nói là con gái của chúng ta."
"Em nghĩ xem, chờ chúng ta có con gái, con bé có thể ở chỗ này chơi đùa thoải mái, thật tuyệt"
Tô Tô ngẩn người, nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Tần Thiên ở cự ly gần, cảm nhận được hơi mãnh liệt trên người người đàn ông này.
Trong nháy mắt cô đỏ mặt tim đập, cảm giác cả người đều không còn hơi thở.
Tần Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu hướng về đôi môi đỏ mọng tha thiết ước mơ kia.
Tô Tô hoảng hốt, theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy.
“Mẹ nói nè, các con đừng chỉ lo chơi, nên ăn cơm rồi!”
“Mau đến xem, hôm nay mẹ đã làm món gì!”
Xa xa trong biệt thự, truyền đến giọng nói hưng phấn của Dương Ngọc Lan.
Tô Tô khẽ run, vội vàng đẩy Tần Thiên ra rồi chạy đi.
Vẻ mặt Tần Thiền đầy hắc tuyến, trong lòng thầm nói ‘mẹ, mẹ mà cứ như này thì năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu ngoại chứ’.
Ngày hôm sau, người đại diện Mục Phi Phi và Tô Tô xác định hành trình, cô và Liễu Thanh vì cuộc đàm phán quan trọng sắp tới này mà tiếp tục bận rộn.
Tần Thiên đi đến sơn trang Mãnh Thú, giám sát tiến độ huấn luyện của tiểu tiểu đội Thiên Phạt.
Hiện tại, bọn họ đã vận dụng Tam Hồn Thất Phách Trận rất thuần thục, tuỳ tiện ra vào khu thú mà không hề bị thương.
Buổi chiều, Tần Thiên nhận được báo cáo bí mật của Thử Vương.
Đã được xác định rằng tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang, sẽ nhập cảnh bí mật thông qua biên giới phía nam vào đêm nay.
Có những khu rừng rậm rạp rất dễ dàng ẩn nấu.
Sau khi nhập cảnh, bọn họ sẽ đi xe chuyên dụng chở hàng của Phan Mỹ Nhi, dự kiến khoảng ba giờ sáng sẽ đến Long Giang.
Sau khi hoàn thành ám sát, ngay lập tức trở về, tranh thủ rời khỏi biên giới trước khi bình minh.
Mọi thứ được sắp xếp liền mạch, xứng đáng là một tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế.
Chẳng qua lúc này, đối thủ của bọn họ là Tần Thiên.
"Người nhập cảnh sẽ chết."
Tần Thiên hừ lạnh, sau đó bắt đầu sắp xếp.
Tỉnh Long Giang, nằm ở miền nam, cách biên giới phía nam cũng chỉ cách vài trăm kilomet.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang chọn nhập cảnh từ đây.
Tần Thiên ra lệnh cho Vũ Sơn thuê hai máy bay trực thăng dân sự.
Đợi đến khi bóng đêm buông xuống, chỏ theo tiểu đội Thiên Phạt lặng lẽ cất cánh từ sơn trang Mãnh Thú, nhanh chóng biến mất trên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự sang trọng được canh phòng nghiêm ngặt ở tỉnh Thành.
Phan Mỹ Nhi mặc áo ngủ, có vẻ lòng dạ có chút rối bời. Cô ta mở một chai rượu vang đỏ hàng đầu, rót nửa ly rồi uống cạn kiệt.
Còn muốn rót thêm rượu nữa, đột nhiên điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, nhìn thấy số người gọi, cô ta vội vàng bắt máy.
"A Phúc, thế nào rồi?"
A Phúc là người bên cạnh cô ta, ngoại trừ quản gia Tiêu Nghĩa đã chết ra, đây là người thứ hai cô ta tín nhiệm.
Lần này, Phan Mỹ Nhi phái hắn ta đi tới biên giới phía nam, phụ trách tiếp ứng tiểu đội Rắn Hổ Mang.
"Tiểu thư, tôi đã đến địa điểm được chỉ định."
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, khi nào đối phương tới?"
Phan Mỹ Nhi nhìn đồng hồ, khẽ nói: "Còn có mấy tiếng nữa, ngươi kiên nhẫn chờ đợi chút.”
"Đối phương chắc sẽ rất cẩn thận. A Phúc, anh nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được để lộ.”
“Yên tâm đi, tiểu thư, cứ để tôi lo!”
Cúp điện thoại, Phan Mỹ Nhi lại rót nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Tần Thiên, hôm nay, tôi muốn anh chết không có chỗ chôn!”
“Tôi muốn anh biết, đắc tội Phan Mỹ Nhi tôi, đắc tội nhà họ Phan, sẽ có kết cục gì!”
“Ha ha ha ha!” Cô ta cười đắc ý.
Bên ngoài một huyện thành nhỏ phụ cận biên giới, ven đường trong màn đêm có một chiếc xe tải đậu.
Chiếc xe này nhìn bề ngoài, không khác gì những chiếc xe tải khác, nhưng trên thực tế nó đã được sửa đổi cẩn thận.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng ngồi trong buồng lái, nhàn nhã hút thuốc.
“Không thể ngờ được A Phúc mình lại sắp phát tài ở tuổi trung niên!”
"Tiêu Nghĩa đã chết, bên cạnh tiểu thư thiếu người, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này mình chính là tâm phúc của cô ta.”
"Thăng chức tăng lương nằm trong tầm tay."
Hắn ta lẩm bẩm với chính mình với vẻ rất đắc ý.
Theo hắn ta thấy, không phải chỉ là lái xe đưa đón vài người thôi sao, đúng là quá dễ dàng.
Xa xa là những ngọn núi rộng lớn và rừng rậm.
Đối diện chính là nước ngoài.
Ở giữa mặc dù có dây thép gai, nhưng không thể ngăn cản được dân làng gần đó qua lại, đây thực sự là một nơi tốt nhất để nhập cảnh bí mật.
A Phúc nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, đối phương chắc sắp tới rồi, hắn ta có chút nóng nảy.
Cẩn thận gửi một tin nhắn dựa theo phương thức liên lạc Phan Mỹ Nhi đưa.
Bất lực như đá chìm xuống biển, phía bên kia không trả lời.
Hắn ta cố gắng gọi điện thoại, nhưng lời nhắc ý nói đã tắt máy.
“Mẹ kiếp, đừng cho ông đây leo cây đấy."
"Hay là ở trong rừng rậm bị sói cắn chết rồi?” A Phúc do dự một chút, cuối cùng quyết định vào địa điểm được chỉ định trước thời hạn.
Hắn ta vừa bật lửa, đột nhiên có người gõ cửa sổ bên cạnh.
Hắn ta hoảng sợ, vội vàng nói: “Ai?”
Ngoài cửa sổ xe, truyền đến tiếng cười quyến rũ của một người phụ nữ: “Anh trai, tôi có chút việc gấp phải đến huyện kế bên.”
"Xin hỏi anh là xe be* à?"
*Xe be (xe vận chuyển gỗ trong rừng)
"Nếu là như vậy, phiền cho tôi đi một chuyến, bao nhiêu tiền tôi thanh toán."
A Phúc thấy chỉ là một người phụ nữ, cho nên yên tâm, hắn ta thấp giọng nói: “Đi đi!””
"Tôi không phải là xe be."
Người phụ nữ thất vọng nói: "Vậy sao.”
"Đại ca, có thể phiền anh được hay không, anh đưa tôi đi qua, người đàn ông của tôi đang ở huyện bên cạnh, tôi cần phải vội vã đến đó để chăm sóc anh ấy.”
"Van xin anh."
"Chỉ cần anh đồng ý thì bao nhiêu tiền cũng được."
Giọng nói này thật sự là làm cho người khác không có cách nào từ chối.
A Phúc mở cửa sổ xe xuống, nhìn thấy bên ngoài có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.
Mặc đồ màu hồng, bím tóc đen nhánh, làn da trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ.
Càng làm cho người khác không cách nào kiềm chế chính là một đôi mắt ngập nước cầu khẩn, tràn ngập vẻ quyến rũ mê hoặc người.
Hắn ta động lòng, hung hăng nuốt nước miếng rồi cắn răng nói: “Lên xe!”
"Tần Thiên, em thật sự không thể tưởng tượng được, anh lại sẽ mua toàn bộ tiểu khu Long Hồ."
"Cảm giác giống như nằm mơ vậy."
"Chỗ ở lớn như vậy chỉ có mấy người chúng ta, anh nói xem có phải quá lãng phí hay không?"
Tần Thiên cười nói: "Không phải còn có bảo vệ, bảo mẫu và nhân viên công tác sao.”
Tô Tô cười nói: "Không tính bọn họ.”
Tần Thiên nhìn dưới ánh hoàng hôn, cô cười rộ lên giống như nữ thần trong mộng ảo, nhịn không được có chút si mê.
"Vợ à em thật đẹp." Hắn nói lời từ đáy lòng.
“A, tên háo sắc này!” Tô Tô bĩu môi, đỏ mặt quay đầu đi.
Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: "Thật ra anh mua khu vườn lớn như vậy, cũng không phải tất cả đều vì em.”
"Ừm, còn có một người phụ nữ khác, cô ấy nhất định cũng sẽ giống như em, sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."
"Chẳng qua hiện tại cô ấy vẫn chưa xuất hiện."
Tô Tô vừa nghe đã nóng nảy, cô cố ý làm bộ như không để ý, cắn răng cười lạnh nói: "Cái đuôi hồ ly lộ ra rồi đúng không?”
"Họ Tần, anh muốn mở hậu cung ở đây đúng không?“
"Được rồi, mẹ và tôi chuyển ra ngoài ngay bây giờ, đỡ phải chướng mắt!”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
Tần Thiên thấy mắt cô đỏ hoe, vội vàng giữ chặt tay cô lại, khẽ nói: "Em nghĩ cái gì vậy.”
"Anh nói là con gái của chúng ta."
"Em nghĩ xem, chờ chúng ta có con gái, con bé có thể ở chỗ này chơi đùa thoải mái, thật tuyệt"
Tô Tô ngẩn người, nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Tần Thiên ở cự ly gần, cảm nhận được hơi mãnh liệt trên người người đàn ông này.
Trong nháy mắt cô đỏ mặt tim đập, cảm giác cả người đều không còn hơi thở.
Tần Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu hướng về đôi môi đỏ mọng tha thiết ước mơ kia.
Tô Tô hoảng hốt, theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy.
“Mẹ nói nè, các con đừng chỉ lo chơi, nên ăn cơm rồi!”
“Mau đến xem, hôm nay mẹ đã làm món gì!”
Xa xa trong biệt thự, truyền đến giọng nói hưng phấn của Dương Ngọc Lan.
Tô Tô khẽ run, vội vàng đẩy Tần Thiên ra rồi chạy đi.
Vẻ mặt Tần Thiền đầy hắc tuyến, trong lòng thầm nói ‘mẹ, mẹ mà cứ như này thì năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu ngoại chứ’.
Ngày hôm sau, người đại diện Mục Phi Phi và Tô Tô xác định hành trình, cô và Liễu Thanh vì cuộc đàm phán quan trọng sắp tới này mà tiếp tục bận rộn.
Tần Thiên đi đến sơn trang Mãnh Thú, giám sát tiến độ huấn luyện của tiểu tiểu đội Thiên Phạt.
Hiện tại, bọn họ đã vận dụng Tam Hồn Thất Phách Trận rất thuần thục, tuỳ tiện ra vào khu thú mà không hề bị thương.
Buổi chiều, Tần Thiên nhận được báo cáo bí mật của Thử Vương.
Đã được xác định rằng tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang, sẽ nhập cảnh bí mật thông qua biên giới phía nam vào đêm nay.
Có những khu rừng rậm rạp rất dễ dàng ẩn nấu.
Sau khi nhập cảnh, bọn họ sẽ đi xe chuyên dụng chở hàng của Phan Mỹ Nhi, dự kiến khoảng ba giờ sáng sẽ đến Long Giang.
Sau khi hoàn thành ám sát, ngay lập tức trở về, tranh thủ rời khỏi biên giới trước khi bình minh.
Mọi thứ được sắp xếp liền mạch, xứng đáng là một tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế.
Chẳng qua lúc này, đối thủ của bọn họ là Tần Thiên.
"Người nhập cảnh sẽ chết."
Tần Thiên hừ lạnh, sau đó bắt đầu sắp xếp.
Tỉnh Long Giang, nằm ở miền nam, cách biên giới phía nam cũng chỉ cách vài trăm kilomet.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang chọn nhập cảnh từ đây.
Tần Thiên ra lệnh cho Vũ Sơn thuê hai máy bay trực thăng dân sự.
Đợi đến khi bóng đêm buông xuống, chỏ theo tiểu đội Thiên Phạt lặng lẽ cất cánh từ sơn trang Mãnh Thú, nhanh chóng biến mất trên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự sang trọng được canh phòng nghiêm ngặt ở tỉnh Thành.
Phan Mỹ Nhi mặc áo ngủ, có vẻ lòng dạ có chút rối bời. Cô ta mở một chai rượu vang đỏ hàng đầu, rót nửa ly rồi uống cạn kiệt.
Còn muốn rót thêm rượu nữa, đột nhiên điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, nhìn thấy số người gọi, cô ta vội vàng bắt máy.
"A Phúc, thế nào rồi?"
A Phúc là người bên cạnh cô ta, ngoại trừ quản gia Tiêu Nghĩa đã chết ra, đây là người thứ hai cô ta tín nhiệm.
Lần này, Phan Mỹ Nhi phái hắn ta đi tới biên giới phía nam, phụ trách tiếp ứng tiểu đội Rắn Hổ Mang.
"Tiểu thư, tôi đã đến địa điểm được chỉ định."
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, khi nào đối phương tới?"
Phan Mỹ Nhi nhìn đồng hồ, khẽ nói: "Còn có mấy tiếng nữa, ngươi kiên nhẫn chờ đợi chút.”
"Đối phương chắc sẽ rất cẩn thận. A Phúc, anh nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được để lộ.”
“Yên tâm đi, tiểu thư, cứ để tôi lo!”
Cúp điện thoại, Phan Mỹ Nhi lại rót nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Tần Thiên, hôm nay, tôi muốn anh chết không có chỗ chôn!”
“Tôi muốn anh biết, đắc tội Phan Mỹ Nhi tôi, đắc tội nhà họ Phan, sẽ có kết cục gì!”
“Ha ha ha ha!” Cô ta cười đắc ý.
Bên ngoài một huyện thành nhỏ phụ cận biên giới, ven đường trong màn đêm có một chiếc xe tải đậu.
Chiếc xe này nhìn bề ngoài, không khác gì những chiếc xe tải khác, nhưng trên thực tế nó đã được sửa đổi cẩn thận.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng ngồi trong buồng lái, nhàn nhã hút thuốc.
“Không thể ngờ được A Phúc mình lại sắp phát tài ở tuổi trung niên!”
"Tiêu Nghĩa đã chết, bên cạnh tiểu thư thiếu người, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này mình chính là tâm phúc của cô ta.”
"Thăng chức tăng lương nằm trong tầm tay."
Hắn ta lẩm bẩm với chính mình với vẻ rất đắc ý.
Theo hắn ta thấy, không phải chỉ là lái xe đưa đón vài người thôi sao, đúng là quá dễ dàng.
Xa xa là những ngọn núi rộng lớn và rừng rậm.
Đối diện chính là nước ngoài.
Ở giữa mặc dù có dây thép gai, nhưng không thể ngăn cản được dân làng gần đó qua lại, đây thực sự là một nơi tốt nhất để nhập cảnh bí mật.
A Phúc nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, đối phương chắc sắp tới rồi, hắn ta có chút nóng nảy.
Cẩn thận gửi một tin nhắn dựa theo phương thức liên lạc Phan Mỹ Nhi đưa.
Bất lực như đá chìm xuống biển, phía bên kia không trả lời.
Hắn ta cố gắng gọi điện thoại, nhưng lời nhắc ý nói đã tắt máy.
“Mẹ kiếp, đừng cho ông đây leo cây đấy."
"Hay là ở trong rừng rậm bị sói cắn chết rồi?” A Phúc do dự một chút, cuối cùng quyết định vào địa điểm được chỉ định trước thời hạn.
Hắn ta vừa bật lửa, đột nhiên có người gõ cửa sổ bên cạnh.
Hắn ta hoảng sợ, vội vàng nói: “Ai?”
Ngoài cửa sổ xe, truyền đến tiếng cười quyến rũ của một người phụ nữ: “Anh trai, tôi có chút việc gấp phải đến huyện kế bên.”
"Xin hỏi anh là xe be* à?"
*Xe be (xe vận chuyển gỗ trong rừng)
"Nếu là như vậy, phiền cho tôi đi một chuyến, bao nhiêu tiền tôi thanh toán."
A Phúc thấy chỉ là một người phụ nữ, cho nên yên tâm, hắn ta thấp giọng nói: “Đi đi!””
"Tôi không phải là xe be."
Người phụ nữ thất vọng nói: "Vậy sao.”
"Đại ca, có thể phiền anh được hay không, anh đưa tôi đi qua, người đàn ông của tôi đang ở huyện bên cạnh, tôi cần phải vội vã đến đó để chăm sóc anh ấy.”
"Van xin anh."
"Chỉ cần anh đồng ý thì bao nhiêu tiền cũng được."
Giọng nói này thật sự là làm cho người khác không có cách nào từ chối.
A Phúc mở cửa sổ xe xuống, nhìn thấy bên ngoài có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.
Mặc đồ màu hồng, bím tóc đen nhánh, làn da trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ.
Càng làm cho người khác không cách nào kiềm chế chính là một đôi mắt ngập nước cầu khẩn, tràn ngập vẻ quyến rũ mê hoặc người.
Hắn ta động lòng, hung hăng nuốt nước miếng rồi cắn răng nói: “Lên xe!”