Đối mặt với ánh mắt của Lưu Vân Đông, Tần Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng quyết định.
"Hợp tác cần có sự tin tưởng lẫn nhau. Tôi tin tưởng anh, nhưng anh cũng phải tin tưởng tôi."
"Tôi sẽ cho anh 20% cổ phần ban đầu không thay đổi, nhưng hai phiếu quyền phủ quyết, anh một phiếu và tôi một phiếu."
"Đó là sự thỏa hiệp lớn nhất của tôi."
Lưu Vân Đông nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Chốt!"
Tần Thiên nhướng mày: "Tôi sẽ lập tức bố trí người giúp anh hoàn thành các vấn đề liên quan đến đăng ký."
"Tuyển dụng nhân viên, trang thiết bị văn phòng, v.v. tôi đều có thể bảo người giúp anh."
“Tôi cho anh một trăm triệu để tiêu trước, nếu không đủ, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
"Tôi cho anh một tháng, tôi muốn thấy trang web mua sắm online sau cải tạo."
"Anh thấy sao?"
Lưu Vân Đông suy nghĩ một chút rồi nói: “Cấu trúc của trang web tôi đã làm xong từ lâu rồi.”
"Bây giờ, tôi cần nhân viên kỹ thuật giúp tôi cải thiện các chi tiết cũng như kiểm tra các hoạt động vận hành thử nghiệm và khắc phục lỗi."
"Còn nữa, thứ quan trọng nhất là thiết bị!"
"Máy chủ là quan trọng nhất, tốt nhất là ra nước ngoài mua."
Tần Thiên gật đầu nói: "Tất cả những thứ anh muốn chỉ cần lập một danh sách rồi giao cho tôi."
Lưu Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mỉm cười. Bởi vì anh ta cảm thấy cuối cùng mình cũng đã gặp được Bá Lạc rồi.
*Chú thích: Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)
Hoài bão, khát vọng lớn của anh ta cuối cùng cũng có thể thực hiện.
"Anh Tần, cảm ơn anh."
Tần Thiên còn muốn nói gì đó, có thư ký hoảng sợ chạy vào.
"Anh Tần, không hay rồi!"
"Liễu tổng và chủ tịch đang cãi nhau với những đại lý trong phòng họp, anh mau đi xem sao!"
Hả?
Sắc mặt Tần Thiên tối sầm lại, không ngờ những đại lý nhỏ này lại thật sự dám gây rắc rối.
"Lưu Vân Đông, bây giờ anh có thể lập danh sách, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đi mua sắm."
Nói xong, vẻ mặt hắn trầm xuống, tức giận cùng với thư kí đi lên lầu rồi đi đến phòng họp.
Lúc này, phòng họp đang rất ồn ào.
Ban đầu chỉ có một vài đại lý dao động, nhưng bây giờ là có rất nhiều, hơn ba mươi người.
Những người này cũng đều là đại lý của Tô Ngọc Cao trong nước.
Chính Liễu Thanh và Tô Tô đã lần lượt đàm phán với từng người một, trong số có vài người còn vẫn có mối quan hệ tốt. Không ngờ họ lại xông vào và yêu cầu rút tư cách đại lý.
Những hàng hóa đã được gửi đến kho của họ yêu cầu hoàn trả.
Tô Tô và Liễu Thanh vốn rất vui vẻ, chuẩn bị dùng hợp đồng mới để quản lý đại lý.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, cả hai người phụ nữ đều hoang mang.
"Chủ tịch Tô, Liễu tổng, đừng trách chúng tôi vô tình, chỉ là danh tiếng sản phẩm của các người không ổn định."
"Vừa mới có mặt trên thị trường một thời gian ngắn mà người đại diện đã xảy ra chuyện vậy."
"Mặc dù cuối cùng đã lắng xuống, nhưng có trời mới biết khi nào sẽ có lần sau."
"Tim tôi không được tốt, tôi không muốn chịu đựng đả kích của chuyến tàu lượn siêu tốc này nữa."
“Theo hợp đồng, phía sản phẩm của các cô có yếu tố không ổn định nên chúng tôi có thể từ chối tiếp tục làm đại lý”.
"Cho dù hôm nay các cô có đồng ý hay không, chuyện này cũng sẽ quyết định như vậy." Một đại lý lớn tuổi sau khi nói xong không khỏi ho khan.
Ông ta tên là Mã Thiên Minh, rất có thực lực và vốn là người giỏi nhất trong số những đại lý này. Không ngờ bây giờ ông ta lại dẫn đầu làm loạn.
"Mã tổng, ông nghe tôi nói..." Tô Tô vội vàng giải thích.
"Đừng nói nữa!"
"Chúng tôi từ chối làm đại lý, chuyện này không có gì để thương lượng nữa."
"Chủ tịch Tô, chúng tôi sẽ không làm khó cô, hàng hóa trong kho sẽ được trả lại nguyên vẹn, thanh toán khoản tạm ứng cho chúng tôi."
Mọi người đều kích động đến mức không cho Tô Tô và Liễu Thanh cơ hội nói gì.
Tô Tô lo lắng đến mức sắp bật khóc.
“Ồn ào gì chứ?”
"Các người cũng có thể coi là ông chủ mà chỉ có chút tố chất này thôi sao?" Tần Thiên hét lên, vẻ mặt tối sầm đi vào.
Bị áp chế bởi khí chất uy nghiêm của hắn, phòng họp lập tức im lặng.
“Tần Thiên!” Tô Tô vội vàng đi tới, lo lắng nói: “Anh đừng tức giận.”
“Có gì từ từ nói với mọi người.”
Liễu Thanh tim đập thình thịch nói: “Anh Tần, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.”
"Có lẽ những đại lí này đã bị người khác xúi giục. Có người đang nhắm vào chúng ta."
Tần Thiên lạnh lùng liếc nhìn, tất cả đám đại lý trong lòng có động cơ đều đồng loạt cúi đầu xuống.
“Nói đi, ai đứng sau chuyện này?” Hắn lạnh lùng nói.
Ánh mắt mọi người lóe lên, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, Mã Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Các người đã đắc tội với người không nên đắc tội."
“Người ta gây áp lực cho chúng tôi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Suy cho cùng, chúng tôi chỉ là những đại lý nhỏ, không đủ khả năng đấu đầu với những ông chủ lớn trị giá hàng tỷ như các người.”
"Xin hãy thông cảm và đồng ý cho chúng tôi huỷ bỏ tư cách làm đại lý."
Những người còn lại lần lượt nói: "Đúng vậy, chúng tôi có cha mẹ già và con nhỏ, không muốn dây dưa vào cuộc đấu tranh của các người."
"Đối phương đã nói, nếu chúng ta tiếp tục làm đại lý, bọn họ sẽ tiêu diệt chúng tôi!"
Tô Tô tức giận đến run rẩy: "Ai mà to gan như vậy?"
"Đây là gì chứ!"
"Có bản lĩnh thì cạnh tranh công bằng!"
Tần Thiên đã biết người này là ai.
Triệu Húc- nhà họ Triệu, tỉnh Vân Xuyên!
Không ngờ tên này sai người đến bắt cóc mình thất bại lại bày trò bẩn thỉu như vậy.
Lúc này, điện thoại di động của một trong những đại lý vang lên.
Sau khi bấm nghe, anh ta rụt rè nói: "Anh Tần, chủ tịch Tô, có người muốn nói chuyện với các người."
Tô Tô vội vàng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy người trong video, cô sửng sốt nói: "Anh là ai?"
“Anh là người đứng sau chuyện này ư?”
Hai mắt Triệu Húc sáng lên, nhướng mày nói: "Chủ tịch Tô, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy."
"Thế nào? Cô thích món quà tôi tặng cô chứ?"
“Nếu không có gì bất ngờ, công ty mới của các người sẽ mất hết đại lý, không trụ nổi trong vài ngày, sắp phải tuyên bố phá sản đúng không?”
Triệu Húc bật cười ha ha.
"Anh là ai?"
"Anh là ai? Tại sao anh lại làm như vậy!" Tô Tô tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Tại sao lại làm như vậy ư?" Triệu Húc bỗng nhiên trở nên hung hãn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỏi người đàn ông bên cạnh cô đi!"
"Hỏi xem hắn đã làm gì với người của tôi!"
Tần Thiên cầm điện thoại, nói: "Triệu Húc, người mày nên đáng ra phải là tao."
"Tần Thiên!"
Hai mắt Triệu Húc lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày làm ảnh hưởng đến công ty của tao còn đánh phế người của tao!"
"Tao và mày không đội trời chung!"
"Thế nào? Mày thích món quà lần này tao tặng mày chứ?"
"Để tao đoán nhé, bây giờ mày và vợ mày chắc hẳn đang cảm thấy tuyệt vọng phải không?"
"Cầu xin tao đi!"
"Chỉ cần cầu xin tao, tao sẽ tha cho chúng mày, thấy sao?"
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ngược lại tao còn phải cảm ơn mày."
“Chính mày là người đã giúp tao nhìn ra những sơ hở trong hoạt động của công ty và thúc đẩy tao phải cải tạo ngay lập tức.”
"Triệu Húc, tao tin Viên Lang đã chuyển lời của tao đến mày rồi, mày tự lo lấy thân mình đi."
"Mày có ý gì?" Sắc mặt Triệu Húc thay đổi, hắn ta nhìn thấy trong mắt Tần Thiên một tia khí tức nguy hiểm.
Tần Thiên không thèm nhiều lời nữa liền bấm tắt video call.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK