Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

''Đồng Xuyên, anh cũng thật ngông cuồng!''

''Xem chiêu đây!''

Ba người trẻ tuổi chiến thắng kia cũng đều là người nổi bật cùng thế hệ. Nghe Đồng Xuyên nói vậy, bọn họ vô cùng tức giận.

Ba người đồng thời ra tay, nắm đấm như chùy, đá chân như gió.

Đồng Xuyên tinh thần phấn chấn, lấy một đánh ba. Anh ta không những không rơi vào thế yếu mà còn càng đánh càng hăng.

Dưới đài là tiếng hò reo khen ngợi, tất cả đều ủng hộ Đồng Xuyên.

Dương Lâm nắm lấy bả vai Tần Thiên, kích động nói: ''Cậu biết không? Tôi là bạn thân của Đồng Xuyên đấy.''

''Hồi trước bố mẹ cậu ấy không may qua đời, cậu ấy mượn tôi mấy trăm tệ, một mình đi Thiếu Lâm tự.''

''Năm đó cậu ấy mới tám tuổi.''

''Mãi đến năm ngoái mới quay về. Mười sáu năm nay cậu ấy luôn lăn lộn ở Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, đủ các loại môn phái lớn.''

''Còn chạy đến khắp các nước thỉnh giáo các sư phụ có kinh nghiệm.''

''Thậm chí còn đánh cả hắc quyền.''

''Bây giờ mới thấy, đúng là thời gian không phụ người có lòng!''

Tần Thiên cũng tán dương gật đầu. Hắn có thể nhìn ra được tấm lòng chân thành tu võ của Đồng Xuyên.

Có thể nói nếu tiến hành bồi dưỡng thì tương lai có thể thành người tài.

''Ầm!''

Một tiếng hô vang lên, Đồng Xuyên ra tay bất ngờ, một đấm hạ gục đối thủ trước mặt.

Sau đó không đợi hai người còn lại phản ứng, anh ta quét chân một cái, tiếp đó là chiêu lên gối, đánh bại hai người khác.

Ba người biết rõ mình không phải đối thủ nên cúi đầu nhận thua.

Bầu không khí cũng tăng cao.

Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu ném hoa tươi lên lôi đài.

Giờ phút này, trong suy nghĩ của người dân Sở Châu, Đồng Xuyên chính là thiếu niên anh hùng chiến thắng.

Hoa tươi bên người khiến anh ta càng thêm nổi bật.

''Tốt!''

''Đồng thiếu hiệp quả nhiên là thân thủ tốt!''

''Bây giờ tôi tuyên bố, quán quân của đại hội Kim Cúc năm nay là... Đồng Xuyên!''

''Mời Đồng thiếu hiệp tiến lên nhận kim cúc.''

Kim Vinh đứng lên tự mình tuyên bố.

Sở Minh có người kế thừa, ông ấy cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Đồng Xuyên kích động đi qua, cung kích cúi đầu để Kim Vinh cài đóa hoa cúc vàng óng ánh kia ở vạt áo trước ngực.

Mọi người lại lần nữa vỗ tay như sấm.

Kim Vinh lại cười nói: ''Theo như lệ cũ, tuyển thủ quán quân sẽ được ưu tiên nhận vào Sở Minh.''

''Bây giờ tôi hỏi cậu, Đồng Xuyên, cậu nguyện ý gia nhập Sở Minh không?''

Cái này thật ra chỉ là một trình tự. Ai lại không muốn gia nhập Sở Minh chứ?

Tham gia đại hội Kim Cúc chính là vì muốn gia nhập Sở Minh. Nhưng trong trình tự thì vẫn phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.

Đồng Xuyên kích động muốn nói đồng ý.



Đúng lúc này ở đỉnh núi gần đó vang lên tiếng ầm ầm ầm!

Liên tục ba tiếng pháo rung trời.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người hoảng sợ quay đầu lại nhìn.

Lúc đầu chỉ thấy một làn khói, sau đó là tiếng nhạc ma quỷ vang lên.

Tiếp đó là hai người nhìn rất kì lạ đeo mặt nạ quỷ.

Ở giữa là bốn tiểu quỷ đang nâng một cỗ kiệu. Trên kiệu là một người cao lớn, trên mặt hắn ta đeo mặt nạ Diêm Vương.

Diêm Vương Điện!

Mấy người Kim Vinh trên đài và Tần Thiên dưới đài thấy cảnh này thì lòng run lên.

Tần Thiên cười lạnh, cảm giác vừa rồi của hắn không tệ. Đám người kia đúng là ẩn nấp trên đỉnh núi này.

''Làm cái gì vậy.''

''Nhà ai tế tổ thế, đâu cần phải làm to như vậy chứ.''

''Còn thổi sáo đánh trống, làm ma làm quỷ. Muốn thu hút sự chú ý của người khác sao?''

Dương Lâm nhịn không được mà mắng.

Có rất nhiều người khác có cùng suy nghĩ với Dương Lâm.

Mấy người Kim Vinh trên đài lại không nghĩ vậy. Ánh mắt họ nhìn đội ngũ kì quái này như nhìn đại dịch.

Theo tiếng nhạc ma quỷ đến gần, tiểu quỷ càng vui mừng hơn. Bọn họ nâng cỗ kiệu lên, trực tiếp đi lên đài.

Người đeo mặt nạ Diêm Vương ngồi trên kiệu nhìn Kim Vinh cười lạnh: ''Kim lão quỷ, Diêm Vương đến lấy mạng.''

''Bây giờ, dẫn đầu tất cả mọi người của Sở Minh, quỳ xuống trước mặt tao, tự chặt một tay.''

''Cút khỏi Sở Châu, vĩnh viễn không quay lại. Vậy thì bản vương sẽ tha cho nhà ngươi một mạng.''

''Đừng có mơ mộng hão huyền!''

Kim Vinh phẫn nộ kêu to: ''Giả thần giả quỷ, rốt cuộc ông là ai?''

''Dám lấy mặt nạ xuống cho tôi xem sao?''

Diêm Vương cười lạnh nói: ''Như mấy người mong muốn.''

Giây phút lão ta tháo mặt nạ xuống, mấy người Kim Vinh ngây ra một lúc, sau đó đùng đùng nổi giận.

''Hoàng Bá Thiên, hóa ra lại là ông!''

''Trước kia ông bắt nạt người khác, bây giờ còn dám quay về?''

Hoàng Bá Thiên?

Người bên dưới đài đều vô cùng hoảng sợ.

Dương Lâm run giọng nói: ''Sao lão ta còn chưa chết?"

''Nguy rồi, mấy năm trước Hoàng Bá Thiên bị mấy người Kim minh chủ đuổi khỏi Sở Châu, bây giờ lão ta quay lại báo thù!''

Mà Tần Thiên càng cảm thấy bất ngờ hơn.

Vì Hoàng Bá Thiên này không phải là ai khác mà là Trấn Thiên Nam, người hắn đã nhìn thấy khi mới bước chân đến Sở Châu, tại bến tàu Song Sơn và trong rừng.

Nhà Tần ở Tây Bắc, vị tướng thứ năm trong tám tướng.

Không ngờ sau khi Hoàng Bá Thiên bị đuổi ra khỏi Sở Châu đã gia nhập nhà họ Tần, đồng thời làm một trong tám tướng, tướng Trấn Thiên Nam.

Khó trách ngày đó trong núi, Trấn Thiên Nam nói chờ lão ta xử lí xong chuyện xưa sẽ đến bắt hắn về.

Hóa ra là chuyện xưa này, tìm Sở Minh để báo thù.



Không cần nói cũng biết người làm giả Diêm Vương Lệnh rồi chỉ định Sở Minh chính là lão ta.

Giả thần giả quỷ, nhưng hôm nay gặp hắn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ánh mắt Tần Thiên hiện lên sát khí.

Hoàng Bá Thiên cười ha ha nói: ''Kim lão quỷ, bớt nhiều lời đi!''

''Tôi biết ông tụ tập một bang gọi là cao thủ, muốn dựa vào đó để phản kháng sao?''

''Ông cũng gan lắm, còn giết mười thuộc hạ của tôi!''

''Thù mới nợ cũ, hôm nay tính hết một lượt đi!''

Lão ta vừa dứt lời, phía sau đã có một gã to con hung tàn nhảy ra.

Gã ta trừng đôi mắt hung ác như chuông đồng lên, ồm ồm nói: ''Người giết anh em của tao là ai? Ra chịu chết đi!''

Đồng Xuyên lớn tiếng nói: ''Kim minh chủ!''

"Ông vừa mới hỏi tôi có đồng ý gia nhập Sở Minh không. Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết.''

''Tôi sẽ đánh bại gã to con này để làm quà gia nhập Sở Minh!''

''Tôi sẽ đối phó hắn ta!''

Nói rồi anh ta quay đầu lao về phía gã to con kia.

Trấn Thiên Nam cười ha ha: ''Nhóc con cũng dám khiêu khích thuộc hạ là đại tướng Cự Hồn của tao sao!''

''Cự Hồn, giết hắn!''

Gã to con kia tên Cự Hồn. Hắn nhìn Đồng Xuyên đang lao đến, trong mắt là sự tàn bạo.

Hắn ta quát to một tiếng rồi đứng yên không nhúc nhích. Mặc cho nắm đấm như sắt của Đồng Xuyên nện xuống ngực mình cũng không quan tâm.

Vậy mà hắn ta lại không nhúc nhích chút nào.

Đồng Xuyên kinh ngạc. Nắm đấm của anh ta có thể làm cho đá nát vụn.

Cơ thể của Cự Hồn này vậy mà lại cứng hơn đá.

Lúc anh ta đang ngây người, Cự Hồn hét to một tiếng rồi đột nhiên duỗi bàn tay to như quạt hương bồ ra túm lấy Đồng Xuyên.

Giống như túm một con gà con, hắn ta quay anh ta trên không trung vài vòng, sau đó, bộp!

Anh ta bị văng ra, bị đập vào một tảng đá cứng trên lôi đài.

Miệng và mũi của Đồng Xuyên lập tức trào máu, xương cốt toàn thân dường như đã bị gãy.

Anh ta hoảng sợ nhìn gã to con kia, trong mắt là sự không tin nổi.

Người vây quanh lôi đài cũng hoàn toàn kinh ngạc.

Đây chính là Đồng Xuyên đó!

Là người vừa mới lấy một chọi ba, là người được vòng nguyệt quế kim cúc, là người vô cùng mạnh mẽ!

Không ngờ chỉ trong nháy mắt lại bị Cự Hồn quăng ra như một con gà!

''Hay lắm Cự Hồn, không hổ là đại tướng của Hoàng Bá Thiên ta!''

''Ha ha ha ha!''

''Hôm nay Hoàng Bá Thiên ta tuyên bố sẽ trở lại Sở Châu!''

''Tất cả những người không phục tùng, muốn sánh vai với Sở Minh sẽ bị Cự Hồn tiễn lên trời!''

''Cự Hồn, không được dừng lại!''

''Tiếp tục đi!''

Hoàng Bá Thiên vô cùng đắc chí, tiếng cười phách lối của lão ta quanh quẩn trong núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK