Như vậy mà cũng được sao? Quá thô bạo!
Biểu cảm của Tô Tô và Cung Lệ đều giống như nhìn thấy ma vậy.
Sau khi phản ứng lại, Tô Tô khó chịu nói: "Anh điên à? Như vậy không phải sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ sao!"
"Mau đi thôi!" Vừa nói cô vừa định kéo Tần Thiên đi.
Tần Thiên cau mày, cười khổ nói: "Hình như bên trong không có gì cả, ngay cả một con chó cũng không có."
Hắn đảo mắt qua một lượt, vẻ mặt có chút dao động.
Xung quanh sân, cỏ dại mọc um tùm, nhìn vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Tuy nhiên, những vết bánh xe hằn trên mặt đất và những dấu chân lộn xộn, hơn nữa dù thức ăn cho chó vẫn còn đó nhưng chuồng chó sát tường lại trống rỗng.
Chứng tỏ người ở đây đã được sơ tán khẩn cấp cách đây không lâu.Chẳng lẽ bọn họ nghe phong phanh biết được bọn mình hôm nay sẽ tới ư?
Khu vườn trống trơn và cánh cổng nhà máy đóng kín ở đằng xa mang lại cho hắn một cảm giác, đó là một cái bẫy.
Sắc mặt của hắn trở nên có chút nghiêm trọng.
“Không có một bóng người, chẳng lẽ là mình nhớ nhầm sao?” Cung Lệ bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Tô Tô hít sâu một hơi, nói: "Không thể sai được!"
“Mình ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc đến từ nhà xưởng đối diện.”
"Chúng ta đi xem xem!"
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không chùn chân được nữa, tức giận bước về phía trước.
Cung Lệ do dự một chút, nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: "Anh không qua đó sao?"
Tần Thiên nói: "Sau khi cô điều tra ra nơi này, còn có người nào khác biết không?"
Cung Lệ suy nghĩ một chút, mặt biến sắc.
"Tôi xác định được nơi này thông qua một người cung cấp thông tin. Thông tin người đó gửi cho tôi đều có trong điện thoại của tôi."
"Trịnh Cát!"
"Nếu anh ta nhìn xem điện thoại của tôi, có thể anh ta đã thấy tin nhắn đó!"
Dừng một chút, cô ấy đỏ mặt nói: “Anh nghĩ là do Trịnh Cát tiết lộ thông tin tức sao?”
Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Chuyện đó không còn quan trọng nữa."
"Chúng ta qua đó trước xem sao."
Lo lắng Tô Tô xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy tới chỗ cô.
Đến cửa lớn, Tô Tô dùng tay đẩy, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra. Điều đáng ngạc nhiên là nó không khóa.
Bên trong, một mùi nồng nặc của dược phẩm đông y phả vào mặt.
Dù bộ khung của nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng một số dây chuyền sản xuất vẫn còn mới. Có nhiều loại thuốc thảo dược được chất đống trên mặt đất. Đây đều là nguyên liệu thô.
"Chính là ở đây!"
"Đây là hang ổ của bọn chúng!" Tô Tô phấn khích xông vào.
Tần Thiên cảm giác được toàn bộ xưởng thực sự trống trơn, không một bóng người .
Tuy nhiên, hắn không dám lơ là, bám sát Tô Tô, sợ cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cung Lệ tìm được hộp đựng đồ bỏ đi trong góc, hưng phấn nói: "Chủ tịch, là Tô Vương Cao!"
Tô Tô gật đầu nói: "Nhà máy lớn như vậy, bọn chúng không thể nào dọn dẹp sạch sẽ."
"Nhanh lên, mau tìm kho của bọn chúng!"
"Mình tin rằng hàng hóa chưa gửi đi chắc chắn sẽ được cất giấu trong kho."
"Chỉ cần tìm được kho, đó là bằng chứng xác thực nhất. Khi đó chúng ta lập tức gọi điện cho cơ quan chức năng!"
Hai người phụ nữ kích động lao vào trong.
Họ tìm thấy một cánh cửa sắt lớn, cố gắng dùng lực đẩy nó ra, chạy vội vào, bật đèn, đồng thời kêu lên.
Cung Lệ kích động nói: "Tần Thiên, mau tới đây!"
"Tìm thấy rồi!"
Tần Thiên chạy tới, nhìn thấy trong kho khổng lồ chất đầy thành phẩm. Chỉ nhìn bao bì thôi đã thấy rất đẹp rồi.
So với những sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền đang lưu hành trên thị trường thì không hề kém chút nào.
Trên mỗi gói đều có ba ký tự đẹp mắt Tô Vương Cao, giữa chữ Ngọc và chữ Vương chỉ khác nhau một nét. Khi viết, họ cố tình sử dụng nét liền khiến chữ Vương trông giống như chữ Ngọc.
Hơn nữa, Tô Ngọc Cao còn nổi tiếng khắp nơi nên nếu không để ý, mọi người sẽ tưởng đó là Tô Ngọc Cao.
"Thật là quá đáng!"
"Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!" Tô Tô tức giận đến mức run lên, lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện.
Tần Thiên cười khổ nói: "Em cảm thấy có tác dụng sao?"
“Khi cơ quan chức năng tới, nhiều nhất bọn họ sẽ phong tỏa nơi này, thậm chí một người cũng không bắt được.”
"Sau khi chúng ta rời đi, chúng sẽ đổi chỗ và bắt đầu lại."
"Căn bản không có chút tác dụng nào."
Tô Tô tức giận nói: "Vậy anh cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?"
"Cũng không thể để bọn chúng vô pháp vô thiên như vậy được!"
Tần Thiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Hắn quay người, nhìn ra ngoài, cười khẩy: "Vợ hãy yên tâm. Cứ giao cho anh."
"Hôm nay anh không chỉ sẽ san bằng nơi này mà còn đảm bảo rằng không ai trên thị trường dám làm giả Tô Ngọc Cao nữa."
Tô Tô và Cung Lệ còn chưa kịp phản ứng, cũng chưa nghe thấy âm thanh bên ngoài. Bởi vì những người đó vẫn còn ở ngoài sân.
Cung Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh định làm gì?”
Tần Thiên cười nói: "Cứ chờ xem, cô sẽ sớm biết thôi."
"Nhân tiện, hãy nhớ lời anh nói, nếu chút nữa có nguy hiểm, hai người hãy trốn ngay vào kho và đóng cửa lại."
"Anh không gọi thì hai người đừng ra ngoài!"
Lúc này, ba người đang đứng ở cửa nhà kho.
Vẻ mặt Tô Tô lo lắng, muốn nói gì đó, bỗng nhiên kêu lên.
Nhìn thấy, từ ngoài sân, một đám đông dắt theo ba con chó săn lớn lao tới một cách hung hãn.
"Hỏng rồi!"
"Mau trốn đi!"
Nhìn thấy con chó săn hung dữ, hai người phụ nữ sợ tái mặt, theo bản năng trốn vào kho. Nhưng nhìn thấy Tần Thiên đứng ở cửa kho, bất động, họ lại chạy ra.
"Tần Thiên, anh còn ngây ra đó làm gì?"
"Mau trốn đi!"
"Bọn chúng đông quá, chúng ta trốn trước đi, sau đó báo cảnh sát!"
Tần Thiên cười nói: "Nhớ kỹ lời anh nói, chuyện hôm nay bọn họ không thể giải quyết được."
"Cứ giao cho anh."
Sau khi nghe được lời nói kiên quyết rồi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của hắn, Tô Tô và Cung Lệ đều sửng sốt.
Họ lấy hết can đảm và quyết định đối mặt trực tiếp.
"Các người là ai?"
"Sao các người dám xâm phạm khu vực nhà kho? Mau bao vây lại!"
Kẻ cầm đầu là lão Mã, Mã Hồng Đào.
Anh ta dẫn theo hơn hai mươi vệ sĩ xếp thành hình bán nguyệt, bao vây Tần Thiên, Tô Tô và Cung Lệ.
Những con chó săn trong tay vài người đang sủa về phía bọn họ .
Tô Tô và Cung Lệ nhìn thấy chó săn, sắc mặt đều tái nhợt vì sợ hãi, run rẩy nấp phía sau Tần Thiên.
Cung Lệ lớn tiếng nói: "Chúng tôi đến từ tập đoàn Tô Ngọc, chúng tôi đã phát hiện các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, hiện tại sự thật đã rõ rành rành!"
"Chúng tôi đã báo cảnh sát và họ sẽ nhanh chóng đến đây, các người không được làm bừa!"
“Báo cảnh sát ư?” Mã Hồng Đào cười khẩy: “Ở thành phố Trịnh này, cô nghĩ cảnh sát nào có thể quản được chuyện của nhà họ Tề?”
"Người đẹp, nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là Cung Lệ?"
Cung Lệ sửng sốt một chút, nói: "Anh là ai?"
"Sao anh biết tên tôi?"
Lúc này, một người khác từ ngoài sân chạy vào, nhìn thấy anh ta, Cung Lệ gần như sụp đổ.
"Trịnh Cát!"
"Quả nhiên là anh, anh dám bán đứng tôi!" Cô ấy tức giận nói.
Khi nhìn thấy Cung Lệ và Tần Thiên, mắt Trịnh Cát lập tức trở nên đỏ ngầu nhưng khi nhìn thấy Tô Tô ở phía sau Tần Thiên, anh ta lại sửng sốt.
"Mỹ nhân này, nếu tôi đoán không lầm, cô chính là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc?"
"Không ngờ cô lại đích thân tới đây."
"Thế nào? 50 triệu tiền chuộc, cô đã chuẩn bị đủ chưa?"
Tô Tô lạnh lùng nói: "Anh là đồ cặn bã, đừng mong lấy được một xu của tôi!"
Biểu cảm của Tô Tô và Cung Lệ đều giống như nhìn thấy ma vậy.
Sau khi phản ứng lại, Tô Tô khó chịu nói: "Anh điên à? Như vậy không phải sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ sao!"
"Mau đi thôi!" Vừa nói cô vừa định kéo Tần Thiên đi.
Tần Thiên cau mày, cười khổ nói: "Hình như bên trong không có gì cả, ngay cả một con chó cũng không có."
Hắn đảo mắt qua một lượt, vẻ mặt có chút dao động.
Xung quanh sân, cỏ dại mọc um tùm, nhìn vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Tuy nhiên, những vết bánh xe hằn trên mặt đất và những dấu chân lộn xộn, hơn nữa dù thức ăn cho chó vẫn còn đó nhưng chuồng chó sát tường lại trống rỗng.
Chứng tỏ người ở đây đã được sơ tán khẩn cấp cách đây không lâu.Chẳng lẽ bọn họ nghe phong phanh biết được bọn mình hôm nay sẽ tới ư?
Khu vườn trống trơn và cánh cổng nhà máy đóng kín ở đằng xa mang lại cho hắn một cảm giác, đó là một cái bẫy.
Sắc mặt của hắn trở nên có chút nghiêm trọng.
“Không có một bóng người, chẳng lẽ là mình nhớ nhầm sao?” Cung Lệ bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Tô Tô hít sâu một hơi, nói: "Không thể sai được!"
“Mình ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc đến từ nhà xưởng đối diện.”
"Chúng ta đi xem xem!"
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không chùn chân được nữa, tức giận bước về phía trước.
Cung Lệ do dự một chút, nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: "Anh không qua đó sao?"
Tần Thiên nói: "Sau khi cô điều tra ra nơi này, còn có người nào khác biết không?"
Cung Lệ suy nghĩ một chút, mặt biến sắc.
"Tôi xác định được nơi này thông qua một người cung cấp thông tin. Thông tin người đó gửi cho tôi đều có trong điện thoại của tôi."
"Trịnh Cát!"
"Nếu anh ta nhìn xem điện thoại của tôi, có thể anh ta đã thấy tin nhắn đó!"
Dừng một chút, cô ấy đỏ mặt nói: “Anh nghĩ là do Trịnh Cát tiết lộ thông tin tức sao?”
Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Chuyện đó không còn quan trọng nữa."
"Chúng ta qua đó trước xem sao."
Lo lắng Tô Tô xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy tới chỗ cô.
Đến cửa lớn, Tô Tô dùng tay đẩy, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra. Điều đáng ngạc nhiên là nó không khóa.
Bên trong, một mùi nồng nặc của dược phẩm đông y phả vào mặt.
Dù bộ khung của nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng một số dây chuyền sản xuất vẫn còn mới. Có nhiều loại thuốc thảo dược được chất đống trên mặt đất. Đây đều là nguyên liệu thô.
"Chính là ở đây!"
"Đây là hang ổ của bọn chúng!" Tô Tô phấn khích xông vào.
Tần Thiên cảm giác được toàn bộ xưởng thực sự trống trơn, không một bóng người .
Tuy nhiên, hắn không dám lơ là, bám sát Tô Tô, sợ cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cung Lệ tìm được hộp đựng đồ bỏ đi trong góc, hưng phấn nói: "Chủ tịch, là Tô Vương Cao!"
Tô Tô gật đầu nói: "Nhà máy lớn như vậy, bọn chúng không thể nào dọn dẹp sạch sẽ."
"Nhanh lên, mau tìm kho của bọn chúng!"
"Mình tin rằng hàng hóa chưa gửi đi chắc chắn sẽ được cất giấu trong kho."
"Chỉ cần tìm được kho, đó là bằng chứng xác thực nhất. Khi đó chúng ta lập tức gọi điện cho cơ quan chức năng!"
Hai người phụ nữ kích động lao vào trong.
Họ tìm thấy một cánh cửa sắt lớn, cố gắng dùng lực đẩy nó ra, chạy vội vào, bật đèn, đồng thời kêu lên.
Cung Lệ kích động nói: "Tần Thiên, mau tới đây!"
"Tìm thấy rồi!"
Tần Thiên chạy tới, nhìn thấy trong kho khổng lồ chất đầy thành phẩm. Chỉ nhìn bao bì thôi đã thấy rất đẹp rồi.
So với những sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền đang lưu hành trên thị trường thì không hề kém chút nào.
Trên mỗi gói đều có ba ký tự đẹp mắt Tô Vương Cao, giữa chữ Ngọc và chữ Vương chỉ khác nhau một nét. Khi viết, họ cố tình sử dụng nét liền khiến chữ Vương trông giống như chữ Ngọc.
Hơn nữa, Tô Ngọc Cao còn nổi tiếng khắp nơi nên nếu không để ý, mọi người sẽ tưởng đó là Tô Ngọc Cao.
"Thật là quá đáng!"
"Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!" Tô Tô tức giận đến mức run lên, lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện.
Tần Thiên cười khổ nói: "Em cảm thấy có tác dụng sao?"
“Khi cơ quan chức năng tới, nhiều nhất bọn họ sẽ phong tỏa nơi này, thậm chí một người cũng không bắt được.”
"Sau khi chúng ta rời đi, chúng sẽ đổi chỗ và bắt đầu lại."
"Căn bản không có chút tác dụng nào."
Tô Tô tức giận nói: "Vậy anh cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?"
"Cũng không thể để bọn chúng vô pháp vô thiên như vậy được!"
Tần Thiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Hắn quay người, nhìn ra ngoài, cười khẩy: "Vợ hãy yên tâm. Cứ giao cho anh."
"Hôm nay anh không chỉ sẽ san bằng nơi này mà còn đảm bảo rằng không ai trên thị trường dám làm giả Tô Ngọc Cao nữa."
Tô Tô và Cung Lệ còn chưa kịp phản ứng, cũng chưa nghe thấy âm thanh bên ngoài. Bởi vì những người đó vẫn còn ở ngoài sân.
Cung Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh định làm gì?”
Tần Thiên cười nói: "Cứ chờ xem, cô sẽ sớm biết thôi."
"Nhân tiện, hãy nhớ lời anh nói, nếu chút nữa có nguy hiểm, hai người hãy trốn ngay vào kho và đóng cửa lại."
"Anh không gọi thì hai người đừng ra ngoài!"
Lúc này, ba người đang đứng ở cửa nhà kho.
Vẻ mặt Tô Tô lo lắng, muốn nói gì đó, bỗng nhiên kêu lên.
Nhìn thấy, từ ngoài sân, một đám đông dắt theo ba con chó săn lớn lao tới một cách hung hãn.
"Hỏng rồi!"
"Mau trốn đi!"
Nhìn thấy con chó săn hung dữ, hai người phụ nữ sợ tái mặt, theo bản năng trốn vào kho. Nhưng nhìn thấy Tần Thiên đứng ở cửa kho, bất động, họ lại chạy ra.
"Tần Thiên, anh còn ngây ra đó làm gì?"
"Mau trốn đi!"
"Bọn chúng đông quá, chúng ta trốn trước đi, sau đó báo cảnh sát!"
Tần Thiên cười nói: "Nhớ kỹ lời anh nói, chuyện hôm nay bọn họ không thể giải quyết được."
"Cứ giao cho anh."
Sau khi nghe được lời nói kiên quyết rồi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của hắn, Tô Tô và Cung Lệ đều sửng sốt.
Họ lấy hết can đảm và quyết định đối mặt trực tiếp.
"Các người là ai?"
"Sao các người dám xâm phạm khu vực nhà kho? Mau bao vây lại!"
Kẻ cầm đầu là lão Mã, Mã Hồng Đào.
Anh ta dẫn theo hơn hai mươi vệ sĩ xếp thành hình bán nguyệt, bao vây Tần Thiên, Tô Tô và Cung Lệ.
Những con chó săn trong tay vài người đang sủa về phía bọn họ .
Tô Tô và Cung Lệ nhìn thấy chó săn, sắc mặt đều tái nhợt vì sợ hãi, run rẩy nấp phía sau Tần Thiên.
Cung Lệ lớn tiếng nói: "Chúng tôi đến từ tập đoàn Tô Ngọc, chúng tôi đã phát hiện các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, hiện tại sự thật đã rõ rành rành!"
"Chúng tôi đã báo cảnh sát và họ sẽ nhanh chóng đến đây, các người không được làm bừa!"
“Báo cảnh sát ư?” Mã Hồng Đào cười khẩy: “Ở thành phố Trịnh này, cô nghĩ cảnh sát nào có thể quản được chuyện của nhà họ Tề?”
"Người đẹp, nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là Cung Lệ?"
Cung Lệ sửng sốt một chút, nói: "Anh là ai?"
"Sao anh biết tên tôi?"
Lúc này, một người khác từ ngoài sân chạy vào, nhìn thấy anh ta, Cung Lệ gần như sụp đổ.
"Trịnh Cát!"
"Quả nhiên là anh, anh dám bán đứng tôi!" Cô ấy tức giận nói.
Khi nhìn thấy Cung Lệ và Tần Thiên, mắt Trịnh Cát lập tức trở nên đỏ ngầu nhưng khi nhìn thấy Tô Tô ở phía sau Tần Thiên, anh ta lại sửng sốt.
"Mỹ nhân này, nếu tôi đoán không lầm, cô chính là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc?"
"Không ngờ cô lại đích thân tới đây."
"Thế nào? 50 triệu tiền chuộc, cô đã chuẩn bị đủ chưa?"
Tô Tô lạnh lùng nói: "Anh là đồ cặn bã, đừng mong lấy được một xu của tôi!"