Chàng thanh niên bị ông bác nắm chặt lấy cánh tay, cậu ta trừng mắt, dùng sức đẩy mạnh ông bác ra.
Ông bác lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống tảng đá bên cạnh.
Ông ấy tức giận đến mức không thở được.
Thấy tình huống này, mấy phú nhị đại đều thét chói tai cười điên cuồng.
“Lão Bạch, làm tốt lắm!”
“Đối phó loại ông già không biết điều này, chính là phải cho ông ta biết được sự lợi hại của chúng ta!”
"Ông già, còn không mau cút."
“Chọc giận thiếu gia, ông gánh không nổi đâu!
Nhóm người lại cười phá lên, kiêu ngạo quát lớn.
"Các người... Quá đáng!”
Ông bác tức giận đến mức cả người run rẩy, ông ta vứt số tiền vừa nhặt được xuống đất, nói: "Tôi không cần số tiền này nữa.”
“Bây giờ các người lập tức rời đi cho tôi!”
"Nếu không đi, có tin tôi gọi điện thoại cho người của chính quyền hay không."
“Các người phá huỷ môi trường, sẽ bị giam giữ và giáo dục!”
“Ông già, đừng không biết điều như vậy!” Lão Bạch ngạt điếu thuốc, lần nữa xông về phía ông bác.
Mấy tên còn lại cũng xông tới vây quanh ông bác.
Đưa tay ra, bắt đầu đẩy ông bác.
“Không muốn chết thì mau cút!”
“Ông khốn kiếp còn dám lên mặt!”
"Muốn chết đúng không?"
Lý Cường trầm ngâm một chút, nói: "Các anh em, bỏ đi.”
"Hà tất gì phải so đo với một con chó già chứ."
"Chúng ta trở về thôi."
"Đúng vậy, đừng cãi nhau nữa, đi thôi.”
“Lạnh quá!” Mấy cô gái thấy sự việc có chút náo loạn, cũng vội khuyên bảo.
Bây giờ đã là cuối thu, các cô còn ăn mặc như thể đang trong mùa hè nóng bức vậy. Sau khi vui chơi thoải thích cuối cùng bọn họ cũng cảm thấy lạnh.
Nghe xong lời này, mấy phú nhị đại vây quanh ông bác cũng lên xe, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Một tai nạn xảy ra.
Chiếc Mercedes-Benz của Lý Cường tiến vào biển hoa cải dầu, không biết từ lúc nào bánh xe đã lún rất sâu vào bùn.
Mặc cho anh ta đạp chân ga như thế nào, nhả khói nghi ngút cũng không ra được.
Nhìn thấy cánh đồng cải dầu mình tỉ mỉ trồng bị bánh xe tạo ra mấy cái hố lớn, ông bác đau lòng rơi nước mắt.
"Đừng bới nữa, càng bới càng sâu!"
“Các người mau đi kéo giúp cậu ta!”
Ông ta thật lòng chỉ huy.
Mấy phú nhị đại vội vàng lái xe qua, dùng dây kéo giúp kéo chiếc xe.
Tuy nhiên chiếc xe của bọn họ không phải là xe địa hình. Mấy chiếc xe cùng nhau ra trận cũng không có kết quả.
Lúc này, bọn họ rốt cục phát hiện chiếc Toyota Land Cruiser và Tần Thiên đang câu cá bên bờ sông.
"Anh bạn, hút thuốc nào." Lão Bạch đi tới, lấy ra một hộp thuốc lá cao cấp, cười tủm tỉm mời thuốc Tần Thiên.
Tần Thiên lắc đầu: "Không hút.”
Lão Bạch cười nói: "Đây là xe của anh à?”
Tần Thiên gật đầu.
Lão Bạch cười nói: "Thì ra người yêu thích xe địa hình, giúp tôi kéo một chiếc xe hơi đi.”
Thấy Tần Thiên không nói, cậu ta lại nói: "Yên tâm, cho anh thêm một thùng dầu.”
Tần Thiên trầm mặc một chút rồi nói: "Có thể kéo xe.”
"Tôi cũng không khó cho các người. Chỉ cần các người quỳ xuống xin lỗi ông bác kia, hơn nữa mỗi người phải bồi thường một vạn.”
"Làm được thì tôi sẽ kéo."
"Anh nói gì?" Sắc mặt Lão Bạch thay đổi, cười khẩy nói: "Anh bạn, anh đây là muốn bênh vực người bị bắt nạt sao?”
"Anh là ai chứ?"
Tần Thiên thản nhiên nói: "Tôi là ai không quan trọng. Hiện tại nhìn các người không vừa mắt, đúng là muốn bênh vực người bị bắt nạt.”
"Tin tôi đi, ngoan ngoãn nghe lời, nó sẽ rất tốt với các người."
“Lão Bạch, có chuyện gì vậy?”
"Nhanh lên lái xe tới đây!"
"Kéo một chiếc xe sao lại lề mề như vậy!" mấy phú nhị đại ở đằng kia chờ không được, bắt đầu la hét.
Lão Bạch tuy gọi là Lão Bạch, nhưng đó chỉ là biệt danh. Bản thân cậu ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bình thường ỷ vào gia đình có tiền, coi trời bằng vung.
Thấy Tần Thiên ăn mặc bình thường, dường như chỉ là một người bình thường. Còn chìa khóa xe chiếc xe Toyota Land Cruiser để ở trên tảng đá bên cạnh.
Cậu ta cắn răng nói: "Cho mặt mũi mà không cần.”
“Hôm nay ông đây chắc chắn phải dùng chiếc xe này rồi!”
Nói xong, cậu ta đi cướp chìa khóa.
Ánh mắt Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, Lão Bạch khom lưng cướp chìa khóa, vừa hay đưa mặt đến gần Tần Thiên.
Tần Thiên vung tay lên tát một tát lên mặt Lão Bạch.
Lão Bạch kêu thảm thiết bay ra ngoài, ngã trên tảng đá, xương cụt của cậu ta suýt chút nữa là gãy, đau đến mức mắt nổ đôm đóm.
“Các anh em, mau tới đây!”
“Tên này gây sự!”
“Tôi muốn giết hắn!” Cậu ta hét lên dữ tợn.
Mấy phú nhị đại đều ngẩn người.
Lý Cường ở trên nóc xe Mercedes nói: "Thứ không có mắt, lại dám động đến anh em bọn tao!”
"Các anh em, tóm hắn ta lại!"
Anh ta nhảy khỏi mui xe, lấy một cây gậy bóng chày từ cốp xe và lao ra vũng bùn.
Mấy tên còn lại tức giận cũng nháo nhào lấy gậy bóng chày ra.
Tổng cộng có sáu người, vây quanh Tần Thiên.
Lão Bạch đỏ mắt nói: "Lý thiếu, tôi có lòng nhờ bảo hắn giúp kéo chiếc xe, sẽ cho hắn thêm một thùng dầu.”
"Hắn lại nói bảo chúng ta quỳ xuống xin lỗi lão già kia, còn nói mỗi người lấy ra một vạn để bồi thường!”
“Hắn nói muốn bênh vực kẻ bị bắt nạt!”
“Anh nói xem có phải cái tên chó này muốn chết hay không?”
Lý Cường nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Oắt con, nếu như tao đoán không nhầm thì chiếc xe này chắc không phải xe của mày phải không."
Tần Thiên thản nhiên nói: "Sao nói vậy?”
Lý Cường cười lạnh nói: "Loại xe rách nát này, tuy rằng không rẻ nhưng chỉ có chủ thầu lao động mới lái.”
"Tao thấy mày cũng không giống chủ thầu lao động gì, chắc mày là tài xế."
"Mày lái xe mới của ông chủ đến đây câu cá, muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản đúng không?"
"Tiền thì bổn thiếu gia không chẳng quan tâm. Nhưng mà có phải mày đã có chút tham lam hay không?”
Bọn họ mỗi một người một vạn, tức là sáu vạn, nó không phải là một số tiền nhỏ.
Tuy rằng Tần Thiên nói để bọn họ bồi thường tiền cho ông già kia, nhưng bọn họ cảm thấy đó chẳng qua chỉ là lừa người.
Đương nhiên là Tần Thiên muốn số tiền này.
“Hoá ra là một con rùa đất!”
"Chắc là chưa từng thấy tiền đấy chứ."
"Lý thiếu thật lợi hại, tưởng như là Sherlock Holmes vậy.”
“Phân tích quá đúng!”
Nghe Lý Cường nói xong, mấy cô hot girl mạng bật cười làm tư thế vuốt tóc quyến rũ.
Lão Bạch dùng gậy bóng chày chỉ vào đầu Tần Thiên, tức giận nói: "Mày tự tìm đường chết, đừng trách bổn thiếu gia không khách khí!”
"Hai lựa chọn."
"Một là đưa xe cho tao, hai là, để tao đập vỡ cái đầu chó của mày!”
“Tự mình chọn đi!”
Mấy người khác cũng kêu gào: "Đúng, để cho hắn bồi thường bằng chiếc xe!”
“Một cái tát đổi một chiếc Toyota Land Cruiser, cũng đáng giá!”
"Đồ chó, không đưa xe thì tao đập nát đầu chó của hắn!"
Sáu người bọn họ đều cầm sáu gậy bóng chày, đồng thời chỉ vào đầu Tần Thiên.
Mấy cô hot girl mạng kia cười duyên dáng, trong mắt bọn họ, bọn đàn ông đi cùng bọn họ rất oai phong.
Loại chân lấm tay bùn lái xe cho ông chủ như Tần Thiên, trong mắt bọn họ cũng không khác gì chó.
Còn bọn họ là nữ thần mà thứ chó chân lấm tay bùng vĩnh viễn không thể có được.
Nhìn thấy tình hình thế này, ông bác kia vội vàng đi tới bên cạnh Tần Thiên.
"Người anh em, cảm ơn cậu ra mặt giúp tôi, tuy nhiên tục ngữ có câu nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt.”
"Bọn họ nhiều người, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn thôi."
“Cậu xin lỗi cậu ấm này đi, sau đó giúp bọn họ kéo xe ra."
“Bọn họ nhiều người, nếu thật sự đánh nhau thì cậu sẽ rất thảm đấy.”
Ông bác lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống tảng đá bên cạnh.
Ông ấy tức giận đến mức không thở được.
Thấy tình huống này, mấy phú nhị đại đều thét chói tai cười điên cuồng.
“Lão Bạch, làm tốt lắm!”
“Đối phó loại ông già không biết điều này, chính là phải cho ông ta biết được sự lợi hại của chúng ta!”
"Ông già, còn không mau cút."
“Chọc giận thiếu gia, ông gánh không nổi đâu!
Nhóm người lại cười phá lên, kiêu ngạo quát lớn.
"Các người... Quá đáng!”
Ông bác tức giận đến mức cả người run rẩy, ông ta vứt số tiền vừa nhặt được xuống đất, nói: "Tôi không cần số tiền này nữa.”
“Bây giờ các người lập tức rời đi cho tôi!”
"Nếu không đi, có tin tôi gọi điện thoại cho người của chính quyền hay không."
“Các người phá huỷ môi trường, sẽ bị giam giữ và giáo dục!”
“Ông già, đừng không biết điều như vậy!” Lão Bạch ngạt điếu thuốc, lần nữa xông về phía ông bác.
Mấy tên còn lại cũng xông tới vây quanh ông bác.
Đưa tay ra, bắt đầu đẩy ông bác.
“Không muốn chết thì mau cút!”
“Ông khốn kiếp còn dám lên mặt!”
"Muốn chết đúng không?"
Lý Cường trầm ngâm một chút, nói: "Các anh em, bỏ đi.”
"Hà tất gì phải so đo với một con chó già chứ."
"Chúng ta trở về thôi."
"Đúng vậy, đừng cãi nhau nữa, đi thôi.”
“Lạnh quá!” Mấy cô gái thấy sự việc có chút náo loạn, cũng vội khuyên bảo.
Bây giờ đã là cuối thu, các cô còn ăn mặc như thể đang trong mùa hè nóng bức vậy. Sau khi vui chơi thoải thích cuối cùng bọn họ cũng cảm thấy lạnh.
Nghe xong lời này, mấy phú nhị đại vây quanh ông bác cũng lên xe, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Một tai nạn xảy ra.
Chiếc Mercedes-Benz của Lý Cường tiến vào biển hoa cải dầu, không biết từ lúc nào bánh xe đã lún rất sâu vào bùn.
Mặc cho anh ta đạp chân ga như thế nào, nhả khói nghi ngút cũng không ra được.
Nhìn thấy cánh đồng cải dầu mình tỉ mỉ trồng bị bánh xe tạo ra mấy cái hố lớn, ông bác đau lòng rơi nước mắt.
"Đừng bới nữa, càng bới càng sâu!"
“Các người mau đi kéo giúp cậu ta!”
Ông ta thật lòng chỉ huy.
Mấy phú nhị đại vội vàng lái xe qua, dùng dây kéo giúp kéo chiếc xe.
Tuy nhiên chiếc xe của bọn họ không phải là xe địa hình. Mấy chiếc xe cùng nhau ra trận cũng không có kết quả.
Lúc này, bọn họ rốt cục phát hiện chiếc Toyota Land Cruiser và Tần Thiên đang câu cá bên bờ sông.
"Anh bạn, hút thuốc nào." Lão Bạch đi tới, lấy ra một hộp thuốc lá cao cấp, cười tủm tỉm mời thuốc Tần Thiên.
Tần Thiên lắc đầu: "Không hút.”
Lão Bạch cười nói: "Đây là xe của anh à?”
Tần Thiên gật đầu.
Lão Bạch cười nói: "Thì ra người yêu thích xe địa hình, giúp tôi kéo một chiếc xe hơi đi.”
Thấy Tần Thiên không nói, cậu ta lại nói: "Yên tâm, cho anh thêm một thùng dầu.”
Tần Thiên trầm mặc một chút rồi nói: "Có thể kéo xe.”
"Tôi cũng không khó cho các người. Chỉ cần các người quỳ xuống xin lỗi ông bác kia, hơn nữa mỗi người phải bồi thường một vạn.”
"Làm được thì tôi sẽ kéo."
"Anh nói gì?" Sắc mặt Lão Bạch thay đổi, cười khẩy nói: "Anh bạn, anh đây là muốn bênh vực người bị bắt nạt sao?”
"Anh là ai chứ?"
Tần Thiên thản nhiên nói: "Tôi là ai không quan trọng. Hiện tại nhìn các người không vừa mắt, đúng là muốn bênh vực người bị bắt nạt.”
"Tin tôi đi, ngoan ngoãn nghe lời, nó sẽ rất tốt với các người."
“Lão Bạch, có chuyện gì vậy?”
"Nhanh lên lái xe tới đây!"
"Kéo một chiếc xe sao lại lề mề như vậy!" mấy phú nhị đại ở đằng kia chờ không được, bắt đầu la hét.
Lão Bạch tuy gọi là Lão Bạch, nhưng đó chỉ là biệt danh. Bản thân cậu ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bình thường ỷ vào gia đình có tiền, coi trời bằng vung.
Thấy Tần Thiên ăn mặc bình thường, dường như chỉ là một người bình thường. Còn chìa khóa xe chiếc xe Toyota Land Cruiser để ở trên tảng đá bên cạnh.
Cậu ta cắn răng nói: "Cho mặt mũi mà không cần.”
“Hôm nay ông đây chắc chắn phải dùng chiếc xe này rồi!”
Nói xong, cậu ta đi cướp chìa khóa.
Ánh mắt Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, Lão Bạch khom lưng cướp chìa khóa, vừa hay đưa mặt đến gần Tần Thiên.
Tần Thiên vung tay lên tát một tát lên mặt Lão Bạch.
Lão Bạch kêu thảm thiết bay ra ngoài, ngã trên tảng đá, xương cụt của cậu ta suýt chút nữa là gãy, đau đến mức mắt nổ đôm đóm.
“Các anh em, mau tới đây!”
“Tên này gây sự!”
“Tôi muốn giết hắn!” Cậu ta hét lên dữ tợn.
Mấy phú nhị đại đều ngẩn người.
Lý Cường ở trên nóc xe Mercedes nói: "Thứ không có mắt, lại dám động đến anh em bọn tao!”
"Các anh em, tóm hắn ta lại!"
Anh ta nhảy khỏi mui xe, lấy một cây gậy bóng chày từ cốp xe và lao ra vũng bùn.
Mấy tên còn lại tức giận cũng nháo nhào lấy gậy bóng chày ra.
Tổng cộng có sáu người, vây quanh Tần Thiên.
Lão Bạch đỏ mắt nói: "Lý thiếu, tôi có lòng nhờ bảo hắn giúp kéo chiếc xe, sẽ cho hắn thêm một thùng dầu.”
"Hắn lại nói bảo chúng ta quỳ xuống xin lỗi lão già kia, còn nói mỗi người lấy ra một vạn để bồi thường!”
“Hắn nói muốn bênh vực kẻ bị bắt nạt!”
“Anh nói xem có phải cái tên chó này muốn chết hay không?”
Lý Cường nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Oắt con, nếu như tao đoán không nhầm thì chiếc xe này chắc không phải xe của mày phải không."
Tần Thiên thản nhiên nói: "Sao nói vậy?”
Lý Cường cười lạnh nói: "Loại xe rách nát này, tuy rằng không rẻ nhưng chỉ có chủ thầu lao động mới lái.”
"Tao thấy mày cũng không giống chủ thầu lao động gì, chắc mày là tài xế."
"Mày lái xe mới của ông chủ đến đây câu cá, muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản đúng không?"
"Tiền thì bổn thiếu gia không chẳng quan tâm. Nhưng mà có phải mày đã có chút tham lam hay không?”
Bọn họ mỗi một người một vạn, tức là sáu vạn, nó không phải là một số tiền nhỏ.
Tuy rằng Tần Thiên nói để bọn họ bồi thường tiền cho ông già kia, nhưng bọn họ cảm thấy đó chẳng qua chỉ là lừa người.
Đương nhiên là Tần Thiên muốn số tiền này.
“Hoá ra là một con rùa đất!”
"Chắc là chưa từng thấy tiền đấy chứ."
"Lý thiếu thật lợi hại, tưởng như là Sherlock Holmes vậy.”
“Phân tích quá đúng!”
Nghe Lý Cường nói xong, mấy cô hot girl mạng bật cười làm tư thế vuốt tóc quyến rũ.
Lão Bạch dùng gậy bóng chày chỉ vào đầu Tần Thiên, tức giận nói: "Mày tự tìm đường chết, đừng trách bổn thiếu gia không khách khí!”
"Hai lựa chọn."
"Một là đưa xe cho tao, hai là, để tao đập vỡ cái đầu chó của mày!”
“Tự mình chọn đi!”
Mấy người khác cũng kêu gào: "Đúng, để cho hắn bồi thường bằng chiếc xe!”
“Một cái tát đổi một chiếc Toyota Land Cruiser, cũng đáng giá!”
"Đồ chó, không đưa xe thì tao đập nát đầu chó của hắn!"
Sáu người bọn họ đều cầm sáu gậy bóng chày, đồng thời chỉ vào đầu Tần Thiên.
Mấy cô hot girl mạng kia cười duyên dáng, trong mắt bọn họ, bọn đàn ông đi cùng bọn họ rất oai phong.
Loại chân lấm tay bùn lái xe cho ông chủ như Tần Thiên, trong mắt bọn họ cũng không khác gì chó.
Còn bọn họ là nữ thần mà thứ chó chân lấm tay bùng vĩnh viễn không thể có được.
Nhìn thấy tình hình thế này, ông bác kia vội vàng đi tới bên cạnh Tần Thiên.
"Người anh em, cảm ơn cậu ra mặt giúp tôi, tuy nhiên tục ngữ có câu nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt.”
"Bọn họ nhiều người, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn thôi."
“Cậu xin lỗi cậu ấm này đi, sau đó giúp bọn họ kéo xe ra."
“Bọn họ nhiều người, nếu thật sự đánh nhau thì cậu sẽ rất thảm đấy.”