Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa khách sạn có mấy cảnh sát đi vào.

Nhìn thấy nhân viên mặc cảnh phục, các vệ sĩ đều dừng tay.

Hiệp cảnh lớn tiếng nói: "Ba chiếc xe ở cửa là của ai? Mau dời đi!”

“Có biết dừng xe không?”

Thì ra là kiểm tra vi phạm quy định dừng xe, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Văn Thành ngang ngược nói: "Không nhúc nhích đấy có thể làm gì lão tử?”

“Anh rể của lão tử, chính là Ngô đại thiếu!”

“Đắc tội chúng tôi, tôi lột da anh ra!”

Tô Bắc Sơn nhìn Tô Tô, nói: "Nghĩ tình cô cũng là cháu gái tôi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng.”

“Trả lại nhà máy cho tôi sau đó nghe lời của Ngô Phi thiếu gia.”

“Tôi có thể bảo vệ hai mẹ con bình an phú quý, nhưng mà họ Tần kia, phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi Phi thiếu gia, mặc cho cậu ấy xử trí.”

Biểu hiện của Ngô Phi, khiến bọn họ có cảm giác gà chó lên trời.

Cho nên, không đem người khác để vào mắt.

Hiệp cảnh thấy thế, không nói gì quay đầu đi ra ngoài.

Tô Văn Thành cười ha ha, nói: "Thấy không, ngay cả cảnh sát cũng sợ tôi!"

“Không đúng, là sợ anh rể tôi!”

Đến lúc này, Dương Ngọc Lan là thật sự luống cuống, bà lo lắng nói: "Tần Thiên, không nên đánh nhau!"

“Thế lực của bọn họ quá lớn.”

Những người còn lại nhìn Tần Thiên, chờ hắn tỏ thái độ.

Rất nhiều người kết luận, hắn nhất định sẽ khuất phục.

“Thế lực lớn?” Tần Thiên cười lạnh.

Trong phạm vi toàn thế giới, luận tổng hợp thực lực Thần Vương Điện cũng có thể xếp vào top 3.

Thậm chí, vượt qua thực lực của rất nhiều quốc gia nhỏ.

Trên một danh sách tình báo dưới lòng đất, chủ nhân Thần Vương điện thần bí, được khen là một trong mười người có quyền lực nhất thế giới.

Hôm nay là ngày thành lập công ty của vợ và mẹ vợ, hắn thật sự không muốn động thủ.

Nếu không, loại cặn bã như Ngô Phi này đã sớm trở thành thịt bùn.

Hắn nhìn Ngô Phi, cười lạnh nói: "Thằng nhãi con, mày càn rỡ xong chưa?"

“Nếu như xong rồi thì quỳ xuống dập đầu thỉnh tội đi. Thái độ thành khẩn một chút, không chừng tao còn có thể tha cho mày một mạng.”

“Nếu không, Ngô gia các người liền xóa tên khỏi mảnh đất Long Giang này.”

Cái gì?

Ngô Phi rõ ràng đã chiếm ưu thế áp đảo, Tần Thiên lại còn dám nói những lời như vậy?

Hơn nữa, không chỉ muốn Ngô Phi quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn muốn Ngô gia xóa sổ?

Thật khôi hài!

Tô Nam khoa trương nói: "Họ Tần, anh cùng lắm chỉ là hạng thất phu mà thôi cũng dám lớn tiếng nói Ngô gia xóa sổ?"



“Anh biết thế lực Ngô gia không?”

“Tỉnh lại đi, xã hội bây giờ không phải thiên hạ của loại lưu manh như anh.”

"Mà là nhân mạch, tiền tài và quyền lợi, anh hiểu không?"

“Tôi thấy hẳn là anh nên quỳ xuống dập đầu cầu xin chồng tôi tha thứ mới đúng!”

Ngay cả những người đại diện cho hợp tác xã trồng trọt cũng lộ ra ánh mắt lo lắng.

Không thể không thừa nhận, bọn họ cảm thấy, Tô Nam nói đúng.

Hiện tại đã sớm không phải là thời đại đơn thương độc mã, mà dựa vào thế lực để nắm giữ thiên hạ.

Loại tồn tại như Ngô gia, có thể nói hoành hành Long Giang cũng không quá đáng.

Mấy thương nhân y dược kia, sở dĩ nguyện ý gia nhập liên minh y dược dưới sự lãnh đạo của Ngô Phi, nói trắng ra, còn không phải coi trọng thế lực gia tộc sau lưng Ngô Phi sao?

Dựa vào một võ phu Tần Thiên, làm sao có thể lay động Ngô gia?

Lúc này có hai bảo an kinh hoảng chạy vào, nói: "Ba chiếc Mercedes ngoài cửa là của ai?”

"Thị chính đến kéo xe rồi!"

Tô Văn Thành mắng to: "Tên khốn kiếp nào dám kéo xe của lão tử!”

“Không muốn làm nữa có phải không!”

Tô Văn Thành vội vã chạy ra ngoài.

“Chúng tôi dừng ở cửa khách sạn, lại không chiếm đường trong thành phố, dựa vào cái gì mà kéo xe." Tô Nam tức giận không thôi, cũng đi theo ra ngoài.

Bọn họ cố ý dừng xe ở cửa, chính là ra oai phủ đầu với Tô Tô.

“Ông xã, anh mau tới đây!”

“Bọn họ vô lễ với em!”

Sau khi Tô Nam lao ra, rất nhanh truyền đến tiếng thét chói tai.

Ngô Phi cả giận nói: "Muốn chết!" Vội vàng dẫn người xông ra ngoài.

Những vị khách còn lại cũng tràn ra xem náo nhiệt.

Chỉ thấy mấy người mặc đồng phục hiệp cảnh, đem hai chiếc Mercedes - Benz, đã treo lên xe kéo, đang kéo chiếc cuối cùng.

Chiếc xe này là của Tô Nam, cô ta xông lên đánh nhau với hiệp cảnh.

“Các anh ở văn phòng nào?”

“Ai bảo các anh ở chỗ này kéo xe? Mở mắt chó ra nhìn xem, tôi là ai!”

“Khốn nạn!” Từ chiêc xe bên cạnh đi xuống một ông lão tóc vuốt keo cẩn thận, tức giận nói: "Tiểu Phi, sao con cũng ở đây?"

Ngô Phi ngây ra một chút, kích động nói: "Không phải cha ở Châu Âu khảo sát sao, về từ lúc nào?"

Người trung niên này chính là cha của Ngô Phi, Ngô Thiên Hùng.

Cũng là người đứng đầu xí nghiệp Ngô thị.

“Lát nữa sẽ nói với con.”

“Tiểu Phi, con ở đây cũng tốt, mau chuẩn bị cùng cha đón đại nhân vật đến.”

“Xe này đỗ cũng không có mắt, là cha bảo bọn họ tới kéo đi!”

“Nhanh lên, đều kéo đi cho tôi!”

Đại nhân vật?



Thấy ngay cả Ngô Thiên Hùng cũng khẩn trương như vậy, tất cả mọi người đều bối rối.

Tô Nam và Tô Văn Thành, sợ Ngô Thiên Hùng tức giận cũng không dám nói chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe yêu thích của bọn họ bị kéo đi.

“Ngô tổng, rốt cuộc là đại nhân vật gì, ngay cả ngài cũng ra mặt.”

"Lại nói, sao đại nhân vật đột nhiên lại đến nơi này?" Tô Bắc Sơn cười ha hả hỏi.

“Tô lão cũng ở đây à." Ngô Thiên Hùng cười nói:" Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, trưởng quan chủ chốt mới nhậm chức trong thành phố, còn có lãnh đạo thương hội chúng ta sẽ tới đây.”

“Hình như là muốn tới tham gia một nghi lễ gì đó.”

Nghi lễ?

"Không phải là tới tham gia lễ thành lập công ty của Tô Tô và Tần Thiên chứ?" Tô Văn Thành chen vào hỏi.

“Em trai, em nói bậy bạ gì vậy? Làm sao có thể!”

“Dựa vào bọn họ, sao có thể mời được lãnh đạo lớn như vậy.”

"Ông xã, anh nói những lãnh đạo này có phải tới tham gia nghi thức thành lập liên minh y dược của chúng ta hay không?"

“Đúng rồi, nhất định là như vậy!”

Liên minh y dược thành lập, sẽ thay đổi cục diện ngành y Long Giang, chuyện lớn như vậy, lãnh đạo thị chính đương nhiên phải coi trọng.

Ngô Thiên Hùng ngây người, hỏi: "Tiểu Phi, ba không ở đây mấy ngày, con đã lập liên minh y dược gì?"

Ngô Phi hưng phấn nói: "Đúng vậy ba!”

“Mấy vị ông chủ này đều nguyện ý cùng tiến cùng lùi với chúng ta.”

Bên cạnh, đám người Lý Thành Nam vội vàng nịnh bợ chào hỏi Ngô Thiên Hùng, vỗ ngực biểu thị lòng trung thành.

Ngô Thiên Hùng là thương nhân cáo già, đương nhiên biết giá trị của liên minh y dược này. Ông ta vui mừng nói: "Tiểu Phi, con trưởng thành rồi.”

“Lần này làm không tệ.”

Nghĩ đến trưởng quan thị chính và lãnh đạo thương hội muốn tới tham gia nghi lễ thành lập của con trai mình trong lòng vui như mở cờ trong bụng.

Ngô Phi khiêm tốn nói: "Con vốn muốn khiêm tốn một chút, ngay cả ngài cũng không có báo cáo, không ngờ vẫn bị lãnh đạo biết.”

“Lãnh đạo của chúng ta, thật sự là rất biết quan sát dân tình.”

“Mau nhìn, đến rồi!" Tô Nam hô một tiếng.

Mọi người cùng nhau nhìn phía trước, chỉ thấy ước chừng có hơn mười chiếc xe Audi màu đen đang dần dần chạy tới trước cửa khách sạn.

"Nhanh, chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo!"

Ngô Thiên Hùng vội vàng sửa sang lại quần áo, trên mặt nở một nụ cười công nghiệp.

Ngô Phi không thể tưởng được cử chỉ vô tâm của mình, lại làm thành đại sự như vậy, càng kích động phơi phới.

Ngay cả quan chức cấp cao cũng tới cổ vũ!

Sau hôm nay, đại danh Ngô Phi của cậu ta sẽ vang vọng toàn bộ thương giới Long Giang.

Còn đám người Mã Dung đang vô cùng lo lắng.

Bọn họ nhịn không được tự hỏi, lúc trước có phải quá xúc động hay không?

Hiện tại có nên quay xe thoát khỏi Tô Tô, hướng về liên minh y dược của Ngô Phi hay không?

Đằng sau họ còn có rất nhiều hộ nông dân.

Mà sau lưng mỗi một hộ trồng trọt, lại là một gia đình cần sinh tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK