Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi người, ở đây canh phòng cẩn thận, có gì bất ổn, lập tức báo cáo!”

Sau khi Rudy dặn dò lại đàn em, mới thấp giọng nói với Tần Thiên: “Tôi nghi ngờ trong thành có tai mắt của Độc Sư.”

“Để che mắt kẻ khác, vẫn mong Thần Vương và các anh chị em cùng tôi tới căn phòng dưới lòng đất đi.”

“Ở đó vô cùng an toàn.”

Tần Thiên cũng cảm thấy mình dẫn theo một đống người như này quả thực quá bắt mắt.

Đi theo Rudy xuống căn phòng dưới lòng đất của thành lũy.

Đây từng là kho bạc nhỏ của chủ nhân thành lũy.

Ở sâu dưới lòng đất mấy mét, xung quanh đều được gia cố bằng bê tông cốt thép. Cánh cửa sắt duy nhất cũng dày những mười cm.

Cho dù có dùng bom hạng nặng tới nổ cũng không thể nổ tung được nó.

Nếu như đóng cửa lại, nơi đây tuyệt đối là nơi an toàn nhất.

Tuy là kiên cố như vậy, nhưng bên trên vẫn có mấy cửa sổ bí mật nhỏ, nối liền với bên ngoài, dùng để lưu thông không khí.

Cho nên vô cùng thông thoáng dễ chịu, không bí một chút nào.

Rudy cho người nâng mấy cái bàn lớn vào, bày trí đâu ra đó.

Rất nhanh sau đó, bàn ăn phong phú, Trung Tây kết hợp, thịt nướng, hải sản, từng món một được bưng từ bếp lên.

Rudy đích thân mang lên hai thùng rượu, một thùng là rượu vang cao cấp của địa phương. Một thùng khác chính là rượu Long Đài.

“Thần Vương, rượu Long Đài chính là rượu dùng trong quốc yến của Long Quốc các vị, nổi tiếng khắp thế giới.”

“Không giấu gì ngài, mùi hương thơm nồng, tôi cũng đặc biệt thích uống.”

“Mấy năm nay cũng sưu tầm không ít. Đợi lát nữa, tôi sẽ cho người chuyển hết lên đây.”

“Ngài và các anh em đã vất vả lâu như vậy rồi, tối nay nhất định phải uống một trận cho sảng khoái.”

Anh ta mở một bình Long Đài, đích thân rót cho Tần Thiên một ly.

Tần Thiên cười nói: “Anh có lòng rồi.”

“Mọi người uống Long Đài ở trong nước thì có thể là giả. Nhưng ở đây tôi tin nhất định là hàng thật.”

“Nào, tối nay chúng ta hãy uống một trận thật sảng khoái.”

Thấy hắn phấn khởi như vậy, mọi người đều đồng loạt nâng ly.

Ai uống không quen rượu nồng độ cao thì uống rượu vang.

Quần đảo Mara vì có khí hậu rất thích hợp với việc ủ rượu vang, nên rượu vang của họ cũng là thứ rượu nổi tiếng trên thế giới.

Một bình vang đỏ này đắt hơn nhiều so với một bình rượu Long Đài.

Chỉ có điều thứ này trong mắt đám người Đồng Xuyên, Thiết Tí, thì chỉ xứng làm thức uống giải khát.

Bọn họ cứ như trâu uống nước, cầm cả chai mà tu.

Ban đầu, mọi người còn có chút giữ kẽ, nhưng dưới tác dụng của cồn, rất nhanh liền sôi nổi lên.

Tinh thần của Tần Thiên cũng đặc biệt vui vẻ. Chỉ cần có người mời rượu thì bất kể là rượu trắng hay rượu vang thì đều sẽ uống sạch.

Qua khoảng một tiếng, rất nhiều người đều đã bắt đầu say. Mắt của Tần Thiên cũng hơi đỏ lên.



“Thần Vương, ngài và các anh em cứ uống đi. Tôi đi giục nhà bếp lập tức nấu canh giải rượu bê lên đây.”

Sau khi Rudy khẽ giọng xin ý kiến thì âm thầm lui xuống.

Có lẽ là vì cân nhắc đến yếu tố an toàn, nên sau khi anh ta đi ra thì tiện tay ấn nút.

Cánh cửa sắt dày từ từ đóng lại, không phát ra chút âm thanh nào.

“Có thể bắt đầu rồi.” Sau khi ra ngoài, sắc mặt Rudy liền thay đổi.

Sau khi anh ta ra một mệnh lệnh, liền đứng bên ngoài cửa, thông qua ô cửa chỉ bé bằng một nắm tay, quan sát mọi động tĩnh bên trong.

Khi nhìn thấy làn khói trắng thoát ra từ mấy cửa sổ thông khí trên cao, anh ta vui mừng phất tay.

“Thần Vương uy danh lừng lẫy, hôm nay đều chết trong tay ta!”

“Ta lập đại công rồi!”

Lỗ thông gió rất cao, đám người Tần Thiên đã uống say, hiển nhiên là không phát giác ra được.

Bọn họ còn tưởng là mùi hương của rượu.

Thật ra, đó là khí dietyl ete.

“ĐM, uống từ rượu Long Đài sang tới nước ngoài, danh tiếng lớn vậy sao?

“Bắt nạt ông đây đúng không!”

Đồng Xuyên có chút choáng váng, vốn dĩ còn muốn đứng dậy chúc rượu, chợt ngã đùng một cái, ngất đi.

Những người khác, bao gồm cả Tần Thiên và Lãnh Vân, ánh mắt mơ hồ, cũng đồng loạt gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

“YES!”

Nhìn thấy cảnh này, Rudy vô cùng vui sướng, vì để an toàn, anh ta quan sát thêm vài phút, xác nhận toàn bộ người bên trong đã bị hôn mê, mới mang mặt nạ phòng độc lên, cũng với mấy tên thân tín, mở cửa xông vào.

“Mau cho không khí lưu thông, nồng độ Ete trong này quá cao, sẽ phát nổ đấy.”

“Các ngươi, nhốt bọn họ lại. Cẩn thận một chút, những kẻ này không phải người bình thường đâu, nhất định phải dùng xích sắt kiên cố nhất.”

“Mày, nhanh chóng tới số 46 đại lộ C La, tìm một vị tên là ngài M, nói với anh ta, chuyện lớn đã thành, mau tới đây.”

Sau khi Rudy phân phó xong, một tên thuộc hạ nhanh chóng chạy đi báo tin.

Mấy tên thân tín khác, móc một chiếc còng tay đặc chế đã được chuẩn bị từ trước, bắt đầu bắt người.

“Phát tài rồi!”

“Ta sắp phát tài rồi!”

Rudy kích động đến mức lắp bắp. Trong mắt hắn, những người trước mặt chính là những tấm séc lấp lánh.

Không ngờ, hôm nay toàn bộ đã nằm gọn trong tay hắn.

“Cẩn thận một chút, nhất định phải khóa cho chắc vào.” Sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta lại căn dặn thêm lần nữa.

Một tên sau khi còng tay Trúc Diệp Thanh xong, nhìn sang Lãnh Vân người đẹp dáng thon bên cạnh, nằm bất động trên bàn, hắn ta cười toét miệng đi tới.

Vươn tay muốn bế Lãnh Vân sang bên cạnh khóa lại.

“Muốn chết à!” Đột nhiên, Lãnh Vân còn đang hôn mê kia quát lên một tiếng, lật người, bàn tay ngọc vung ra, hàn quang lóe lên.



Tên đằng sau hét lên thảm thiết, ôm lấy cổ họng, đổ gục ra đất.

Biến cố bất chợt phát sinh, khiến Rudy và thuộc hạ của anh ta đều bất ngờ.

“Nhanh, mau bắt cô ta lại!” Rudy kinh hãi hô lên.

Mấy tên thuộc hạ lấy ra vũ khí, nhào về phía Lãnh Vân.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thân hình Lãnh Vân lóe lên một cái, giống như một cái bóng vụt qua.

Cái bóng lướt qua chỗ nào, thì những tên ở nơi đó đều ôm cổ họng ngã ra đất.

Rudy giật mình phản ứng lại, muốn chạy trốn, chợt thấy cổ họng mát lạnh. Cúi đầu nhìn thấy một con dao màu xanh, sợ đến trắng bệch cả mặt.

“Đừng giết tôi, có gì thì từ từ nói!” Anh ta khiếp sợ nói.

Lãnh Vân không vui nói: “Đừng giả vờ nữa!”

“Đứng dậy đi!”

Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Đám người Tần Thiên trông có vẻ như đã hôn mê bất tỉnh, lúc này lại lần lượt đứng dậy.

Tần Thiên nhìn Lãnh Vân, không nhịn được nói: “Sao mà kích động vậy.”

“Không phải đã bàn xong là chúng ta giả bộ hôn mê, đợi kẻ đứng sau màn xuất hiện sao?”

Lãnh Vân đỏ mặt nói: “Tên đó xàm sỡ tôi.”

Tần Thiên cạn lời.

Thì ra, cái tên ban nãy nhìn trúng sắc đẹp của Lãnh Vân, dù gì cũng hôn mê bất tỉnh, hắn lợi dụng cơ hội ra tay.

Thế mới chọc giận Xà Vương đang hôn mê, trực tiếp bật dậy phản kích.

Vậy mới dẫn đến việc kế hoạch bị kết thúc sớm.

Vốn dĩ, Tần Thiên muốn đợi Rudy gọi kẻ sau màn tới đây. Rudy đã nói rồi, tiên sinh M ở số 46, đại lộ C La.

“Tôi đi bắt tên M tiên sinh kia!” Lãnh Vân nói rồi quay người định bước đi.

“Không cần đâu.”

Tần Thiên cười nói: “Tôi chợt cảm thấy, để hắn ta chạy cũng là chuyện tốt.”

“Yên tâm đi. Tôi tự có sắp xếp.”

Ánh mắt hắn chuyển tới trên khuôn mặt Rudy, nói: “Cảm ơn anh đã tiếp đãi thịnh soạn, Mr.Seraph.”

Rudy giống như quả bóng xịt hơi, tê liệt hoàn toàn.

“Anh phát hiện từ lúc nào vậy?” Anh ta không cam tâm, hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Ngay từ đầu, tôi và Thử Vương đã cảm thấy chuyện có gì đó không đúng lắm.”

“Nếu như Mr.Seraph thật sự là nhân vật trọng điểm của tổ chức Độc Sư, sao có thể sơ suất để lộ địa chỉ IP chứ.”

“Hơn nữa, dễ dàng như vậy đã bị khoanh vùng rồi.”

“Tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK