Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa thứ nhất, kiểm tra tất cả những người đi vào xem có mang theo vật liệu nguy hiểm không.

Cửa ải thứ hai này, mới là điểm mấu chốt, quẹt thẻ tiến vào hội trường.

Vì có rất nhiều quan khách có địa vị trên thế giới đến, để đảm bảo không có tai nạn nào xảy ra, tất cả các thẻ mời đều là thẻ điện tử.

Cần quẹt thẻ để xác nhận thông tin.

“Không thể nào!”

"Tấm thẻ này là cha ta tự tay giao cho anh, trên mặt thẻ còn có thông tin của anh, sao lại quẹt không được?”

Ngô Phi vẻ mặt kích động quát.

“Xin lỗi tiên sinh, thẻ của ngài không thể quét được, cho nên ngài không thể vào.”

“Mời về cho." Thành viên của đội Long Nha ngụy trang thành bảo vệ, nhắc khéo hai người bọn họ.

Ngô Phi đưa tay chỉ thẳng vào mặt của bảo an kêu lên: "Mày chỉ là thằng bảo an quèn, dám ăn nói với bản thiếu gia như thế à?”

“Mày biết bản thiếu gia là ai không?”

“Biết Ngô gia chúng ta có bao nhiêu tiền không?”

“Gọi người phụ trách các mày tới đây!”

Ngô Phi kích động, vừa nói vừa muốn xông vào bên trong.

Nhìn cả cái Long Giang này, bảo an nào dám ngăn Ngô Phi hắn? Hôm nay chẳng qua là nể mặt Thần Vương nên hắn mới không ra tay với tên bảo vệ này.

Hiện vừa kích động thì bản tính đã lộ rõ.

Ánh mắt bảo vệ chợt động, tiến lên một bước, dùng một tay đẩy hắn ngã ra ngoài.

Rầm~

Ngô Phi không kịp đề phòng, ngã rầm xuống đất đau đớn gào lên.

"Bảo vệ đánh người!"

“Tôi nói cho các ngươi biết, gây đại họa rồi!”

“Ông xã, anh không sao chứ?" Tô Nam kinh hoảng đỡ Ngô Phi đứng dậy.

Bên cạnh, mấy bảo vệ khác vọt tới, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói: "Không biết đây là đâu hay sao?”

"Còn ầm ĩ nữa, có tin tôi khiến anh câm miệng vĩnh viễn không!"

Ngô Phi và Tô Nam nghe xong thì thấy trên người tên bảo an cố tình để lộ ra một khẩu súng.

Bọn họ lúc này mới ý thức được, thân phận mà bình thường bọn họ kêu ngạo, ở trong mắt một số người không là cái thá gì cả.

Hai người bọn họ cố gắng tỉnh táo lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời.

Đúng lúc Tần Thiên đẩy Tô Tô đi tới, hắn liếc Ngô Phi đang nằm trên mặt đất một cái, giống như nhìn một con chó.

Hắn cười lạnh nói: "Phi công tử, nợ của chúng ta từ từ tính.”



“Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, vợ của tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Điểm này, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.”

Tô Bắc Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, kích động nói: "Tần Thiên, vậy mà mày còn dám đến nơi này!"

“Còn không mau cút đi!”

Ngô Phi cũng kích động nói: "Cậu ta cũng không có thẻ mời, các người còn không mau đem tên này đuổi ra ngoài!"

Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy bảo an như nhìn thấy hổ sói, sợ tới mức không dám nói lời nào.

Tần Thiên cười nói với mấy bảo vệ: "Mấy anh, vất vả rồi.”

“Tôi là bạn của Tiểu Mã, làm phiền, nhường đường đi.”

Mấy bảo vệ kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: "Thì ra là bạn của Mã ca a!"

“Bạn của Mã ca chính là bạn của chúng tôi. Tần tiên sinh, ngài không cần kiểm tra, trực tiếp vào đi.”

“Cảm ơn." Tần Thiên gật đầu đẩy Tô Tô đi vào.

“Vậy ... vậy cũng được nữa sao? Tô Bắc Sơn, Tô Nam và Ngô Phi hoang mang đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ nghĩ không ra, rốt cuộc tên Tiểu Mã kia là ai mà lại có thế lực mạnh như thế.

Chỉ cần báo tên thì ngay cả kiểm tra cơ bản nhất cũng được miễn?

Tô Bắc Sơn kịp phản ứng lại vội vàng xông lên, nói: "Tôi là ông nội của Tần Thiên, để tôi vào đi!"

“Lão già kia, xông bừa cái gì? Có thẻ mời không?”

"Lại đây, quét thẻ đi!"

May mắn, thẻ của Tô Bắc Sơn quét được!

Ông ta nhìn Tô Nam và Ngô Phi nói: "Hai đứa về về nhà trước đi, chuyện này giao cho gia gia!"

Hội trường đã chật kín người, nhưng không có một ai lên tiếng.

Sân khấu vắng vẻ, chủ nhân vẫn chưa lên sân khấu. Đảo mắt nhìn xem một lượt hàng thứ nhất và hàng thứ hai, người ngồi ở vị trí này đều là các vị tai to mặt lớn không dễ dây vào !

Hàng thứ nhất có mười vị trí, chỉ ngồi bốn người.

Vành mũ của bọn họ đều ép rất thấp, giống như rất để ý người khác nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.

Chỉ có người trong nội bộ mới biết thân phận và danh tính của những người này, đó chính là Điểu Bất Tử Trung Đông, Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia!

So sánh với hàng thứ nhất chỉ có áp lực và sợ hãi thì hàng thứ hai lại tươi trẻ và thoải mái hơn nhiều.

Có tới mấy chục mỹ nhân, một đám tóc vàng mắt xanh người nào người nấy đều không thua kém bất kì ai.

Ánh mắt các cô gái lộ ra tình cảm mãnh liệt của thiếu nữ đôi mươi.

Tuy rằng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, thế nhưng trước ngực các cô gái đều đeo một cái huy chương giống nhau.

Hoa tulip!

Biểu tượng của danh gia vọng tộc trên khắp thế giới.

Để đeo được bông hoa này trên ngực Không chỉ yêu cầu tài sản của gia tộc vượt 50 tỷ USD, mà những cô gái này cũng có yêu cầu cực cao.



Những cô gái này, cũng không phải chân dài không não, hầu như tất cả bọn họ đều tốt nghiệp từ các học viện hàng đầu thế giới.

Mỗi người đều là thiên tài trong các lĩnh vực khác nhau!

Các cô gái ở đây, đều là giấc mộng của đàn ông trên toàn thế giới. Có thể có được một người trong đó, có thể nói cả đời này cũng không cần lo lắng.

Hôm nay tụ tập ở đây, chỉ vì một một người đàn ông trong lời đồn kia!

Có những người này tọa trấn ở hàng ghế đầu, những phú hào của Long Giang không dám nhúc nhích, giống như các em bé lần đầu tiên đi học sợ cô giáo mắng.

Tần Thiên nhìn lướt qua, nhịn không được có chút bật cười.

Xem ra sau này khi sử dụng "Quỷ Môn Thập Tam châm", nhất định phải cẩn thận hơn một chút.

Không cẩn thận lại gây ra gà bay chó chạy.

Đối với việc này, hắn cũng cảm thấy có chút đau đầu.

“Tần Thiên, chúng ta ngồi chỗ nào a?" Dương Ngọc Lan khẩn trương thấp giọng hỏi.

Bởi vì bà ta nhìn thấy, trên mỗi một chỗ ngồi, đều có ghi tên.

Tần Thiên nhìn thấy hai hàng ghế ở giữa, dán tên "Ngô Phi" và "Tô Nam", hắn cười nói: "Vừa vặn, chúng ta ngồi bên kia đi.”

Dương Ngọc Lan trong lòng vẫn vô cùng bất an, vừa mới ngồi xuống, bên cạnh vang lên một thanh âm vào tai: "Dương tổng?”

Bà ta liền quay đầu, liền thấy một cái đầu trơn bóng

“Viện trưởng Lục, xin chào.”

Nhận ra ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân số hai, tên là Lục Tân Kiến, trong mắt Dương Ngọc Lan có chút mất tự nhiên.

Lúc trước bà làm công ty y dược, mấy lần muốn hợp tác với bệnh viện người ta cho nên có nói chuyện với Lục Tân Kiến này rất nhiều lần.

Vừa mới bắt đầu, Lục Tân Kiến cần Dương Ngọc Lan cung cấp các loại tư liệu, Dương Ngọc Lan còn tưởng là thủ tục bình thường, còn bội phục người này làm việc nghiêm túc.

Cho đến một lần say rượu, ông ta mới lộ ra mặt thật.

Đó là nhìn Dương Ngọc Lan thủ tiết nhiều năm, khí chất đằm thắm nền nã hơn người cho nên nảy ra ý đồ xấu.

Nói thẳng ra là chỉ cần Dương Ngọc Lan làm tình nhân ông ta, mỗi tuần bồi ngủ ba lần thì lập tức ký hợp đồng.

Dương Ngọc Lan tức giận cào rách mặt Lục Tân Kiến, chạy ra khỏi khách sạn. Từ đó về sau cũng không bàn chuyện làm ăn gì nữa.

Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.

Hơn nữa xem ra Lục Tân Kiến lăn lộn không tệ, thông qua ghi chú trên ghế ngồi Dương Ngọc Lan đã biết người này đã từ phó viện trưởng thăng lên làm viện trưởng.

Lục Tân Kiến nhìn Dương Ngọc Lan, khát vọng trong mắt cố gắng kiềm chế, người ta thường nói thứ không dễ có được lại càng thêm thèm muốn.

Ông ta nhìn thoáng qua tên được ghi trên ghế có chữ "Tô Nam", cười nhẹ nói: "Sao bà trà trộn vào đây?”

“Tôi biết rồi, vì tìm cơ hội khám bệnh cho con gái bà đúng không?”

“Đừng khẩn trương, dựa vào quan hệ nhiều năm của chúng ta, tôi sẽ không vạch trần bà." Nói xong, đưa tay ra sờ tay Dương Ngọc Lan.

Ông ta cảm thấy Dương Ngọc Lan gian lận mới vào được đây, bị mình phát hiện cho nên chắc chắn không dám phản kháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK