Mục lục
Bất diệt thần vương - Tô Tô (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn một trăm tên côn đồ được trang bị vũ trang hạng nặng, canh giữ trang viên Ngọa Long nghiêm ngặt.

Lý Xuân và Kế Chân vui vẻ đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng chửi rửa của Hồ Bân trong phòng, Lý Xuân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chạy lại vào trong.

"Hồ tổng, bây giờ chúng tôi hoàn toàn nghi ngờ ông cấu kết với Tần Thiên, cùng nhau sát hại An lão gia tử."

"Ông chắc chắn sẽ không làm được Vũ Thiên Vương rồi."

"Thiên vương lệnh đâu? Giao nó ra đây.”

"Tao phi!"

“Lý Xuân, mày là kẻ vong ơn bội nghĩa!”

“Mẹ kiếp sao mày không suy nghĩ lại, lúc trước mày không có cơm mà ăn, là ai thu nhận giúp đỡ mày?"

“Mày dám phản bội ông đây, tao liều mạng với mày!”

Hồ Bân tức giận không thể kiềm chế được, hét lớn xông lên về phía Lý Xuân.

Tuy rằng hai tay hai chân đều đã bị trói. Tuy hỏi sa cơ nhưng uy thế vẫn còn.

Lý Xuân lắp bắp kinh hãi, không kịp tránh né, anh ta bị một đầu đụng vào bụng đau đến nỗi trợn trắng mắt.

Lý Xuân tức quá hóa giận, anh ta đá mạnh một cước đá bay Hồ Bân ra ngoài.

Hồ Bân đập đầu vào tường, trán chợt nổi lên một cục u.

“Lão già, tôi giết ông!” Lý Xuân tức giận rút đao muốn chém Hồ Bân.

"Đội trưởng Lý, bình tĩnh." Kế Chân vội vàng ngăn cản, nói: "Giữ lại ông ta lại còn có tác dụng.”

“Không phải là Vũ Thiên Vương Lệnh sao? Theo tôi được biết khối lệnh bài lão gia tử ban cho, Tứ Thiên Vương đều sẽ mang theo bên người.”

“Cậu lục soát thử, nhất định sẽ có thu hoạch."

Lý Xuân một cước đá ngã Hồ Bân xuống đất, quả nhiên tìm ra một khối lệnh bài từ trên người ông ta.

Trên đó viết một từ "Vũ".

“Vũ Thiên Vương Lệnh!”

“Tôi đã chiếm được Vũ Thiên Vương Lệnh!”

“Từ giờ trở đi tôi chính là Vũ Thiên Vương!”

“Ha ha ha ha!”

Lý Xuân cực kỳ đắc ý, cầm lệnh bài nghênh ngang rời đi.

“Súc sinh!”

“Kế Chân Lý Xuân, các người không được chết tử tế!” Hồ Bân chửi.

Ông ta muốn đuổi theo nhưng bị thuộc hạ của Lý Xuân đạp trở lại, nhốt vào phòng.

Lý Xuân dương dương đắc ý cùng Kế Chân lên xe, nghĩ đến cái gì, anh ta nhịn không được nói: "Kế quản gia, tên Truy Phong kia làm sao bây giờ?”

"Hắn sẽ không làm hổng chuyện chứ?"

Kế Chân cười lạnh nói: "Yên tâm.”

"Theo tôi được biết Truy Phong là một tên ngốc, trong mắt hắn chỉ có lão gia tử, không có người thứ hai.”

"Hiện tại lão gia tử đã chết, hắn nhất định sẽ bảo vệ thi thể không rời một tất."

"Chờ chúng ta ổn định đại cục, ba ngày sau chôn cất lão già kia, chỉ là một kẻ ngốc, còn không phải là muốn nắm bắt như thế nào thì nắm như thế đấy sao.”

Lý Xuân kích động nói: "Quản gia anh minh!”

“Lý Xuân tôi thề chết đi theo quản gia!”



“Không đúng, hiện tại ông chính là Nam Giang Vương!”

Kế Chân cười nói: "Bình tĩnh.”

"Đợi chút nữa gặp những người khác, cũng đừng nói lỡ miệng, trên danh nghĩa tôi là người trợ giúp Liễu Như Ngọc.”

“Đã hiểu!”

Rất nhanh đã đi tới bên ngoài An trạch.

Nhìn thấy phòng ốc đèn đuốc sáng trưng trước mặt, trong mắt Kế Chân nhịn không được lóe lên hào quang kích động.

Ngôi nhà cũ này là biểu tượng của Nam Giang Vương.

Kế Chân ông ta đã đi theo An Quốc ở chỗ này mấy chục năm, nhưng cũng chỉ là quản gia.

Đại tướng dưới tay An Quốc, ví dụ như đám người Hồ Bân, tâm trạng tốt thì tôn trọng ông ta chút, nhưng khi tâm trạng không tốt thì xem ông ta là một người làm.

Kế Chân nhẫn nhịn mấy chục năm.

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng đã trở thành chủ sở hữu của nơi này!

Nam Giang Vương!

Vương miện mà ông ta mơ ước sắp được thêm vào đầu ông ta.

Ông ta hít sâu một hơi, sau đó gọi một cuộc gọi: "Bắc Vương, kế hoạch đã đạt được tiến bộ đáng kể. Tôi sắp bắt đầu tiếp nhận lực lượng của An gia.”

“Dựa theo ước định lúc trước, tôi cần ông trợ giúp."

Trong điện thoại, có một giọng nói trầm thấp: "Nửa giờ sau, người của tôi mai phục ở Nam Giang sẽ bắt đầu phát động tổng tấn công.”

"Những người này, coi như là quà tặng tôi tặng cho ông."

“Cảm ơn Bắc Vương!”

“Sau khi sự việc thành công, tôi nhất định sẽ nghe lệnh ông!”

Kế Chân kích động nói, cúp điện thoại, sau đó mới sải bước đi vào An trạch.

"Quản gia, lão gia tử thế nào rồi?"

“Kế lão, Tần Thiên đâu, có phải đã chữa khỏi bệnh của lão gia tử hay không?”

Rạng sáng, đại viện An trạch đèn đuốc sáng trưng, không ai ngủ.

Tất cả bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi tin tức của An Quốc, bọn họ nhìn thấy Kế Chân, rất nhiều người nhịn không được xông tới hỏi thăm.

Sắc mặt Kế Chân ngưng trọng, cắn chặt răng không nói.

Đi thẳng đến giữa trung tâm của đại viện.

“Kế Chân!”

“Kế quản gia!”

Lực lượng nồng cốt của An gia, đám học trò của An quốc, dưới sự suất lĩnh của Tài Thiên Vương Ninh Thông đều chạy tới vây quanh Kế Chân và Lý Xuân.

Thấy Kế Chân đỏ mắt, cắn răng không nói, Liễu Như Ngọc kích động nói: "chú Kế, gia gia có phải đã được chữa khỏi rồi không?”

“Tần Thiên đã nói có thể kéo dài ba mươi năm dương thọ cho gia gia, nhất định sẽ không có gì sai sót!”

"Tần Thiên đâu? Sao anh ta không đến gặp tôi?”

Kế Chân cắn răng, nói: "Lý Xuân, cậu nói đi!”

“Vâng!”

Lý Xuân bi phẫn nói: "Tin dữ!”

“Tần Thiên bị Bắc Thiên Vương Lưu Triệt sai khiến, nhân lúc chữa trị bệnh để sát hại lão gia tử!”



"Lão gia tử ông ấy... Đã về trời rồi!”

Cái gì?

Tin tức này giống như một trái bom nặng ký, nổ tung cả An gia.

Tất cả mọi người đều phẫn nộ.

"Tần Thiên đâu?"

“Tôi muốn tự tay giết hắn!” Tài Thiên Vương Ninh Thông, lớn tiếng quát.

“Giết Tần Thiên!”

“Đánh vào Bắc Giang, bắt sống Lưu Triệt!”

Toàn bộ An gia bao phủ bầu không khí bi tráng.

"Ba, lúc lão gia tử chết có nói gì không?”

"Ông ấy chết rồi, An gia giao cho ai lãnh đạo?" Kế Phong nghĩ đến chuyện gì đó, kích động hỏi.

Nghe xong lời này, đám người Ninh Thông tạm thời yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Kế Chân.

Vấn đề này liên quan đến người thừa kế, có thể nói còn quan trọng hơn việc báo thù.

Kế Chân gật đầu nói: "Lão gia tử trước khi lâm chung có kéo tay tôi, chính miệng truyền lại di chúc.”

"Đó chính là truyền vị cho Liễu Như Ngọc tiểu thư."

"Cái gì?" Trong mắt Kế Phong hiện lên vẻ thất vọng.

Kế Chân chậm rãi nhìn lướt qua, lớn tiếng nói: "Tuy Liễu Như Ngọc tiểu thư không có quan hệ huyết thống với An lão gia tử, nhưng lão gia tử vẫn coi cô ấy là người thân duy nhất.”

“Các vị, quyết định này của lão gia tử, tôi tin tưởng mọi người sẽ không phản đối chứ?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Ninh Thông gật đầu, nói: "Đương nhiên.”

“Tài Thiên Vương tôi bày tỏ thái độ, phục tùng sắp xếp của lão gia tử, sau này nhất định tận tâm tận lực trợ giúp tiểu thư!”

Những người còn lại cũng hét lên: "Chúng tôi tuân theo sự sắp xếp của lão gia tử.”

“Tận tâm tận lực trợ giúp tiểu thư!”

“Không thể nào.”

"Gia gia không thể xảy ra chuyện, Tần Thiên không thể nào sát hại gia gia."

"Tôi muốn đi gặp bọn họ!"

“Mau dẫn tôi đi gặp bọn họ!” Liễu Như Ngọc căn bản không nghe thấy lời của mọi người, cô ta lẩm bẩm, muốn xông ra ngoài.

“Như Ngọc, đừng xúc động!” Dương Vinh vội vàng kéo cô ta lại, thấp giọng nói: "Hiện tại em là người đứng đầu An gia.”

“Em phải tỉnh táo lại, lo liệu đại cục!”

Liễu Như Ngọc căn bản không nghe.

Ninh Thông nhíu mày, nói với Kế Chân: "Trạng thái hiện tại của đại tiểu thư, chỉ sợ là không cách nào báo thù cho lão gia tử.”

“Kế quản gia, ông có chủ ý gì?”

“Đúng rồi, Vũ Thiên Vương Hồ Bân đâu?”

Kế Chân nghiêm túc nói: "Lão gia tử cũng dự liệu được, đại tiểu thư trong thời gian ngắn khó có thể đảm đương trọng trách.”

“Di chúc thứ hai của lão gia tử!”

"Lệnh cho Như Ngọc tiểu thư gả cho Kế Phong."

"Hôn ước lập tức có hiệu lực."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK