Tô Bắc Sơn cả đời kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu ngay cả khi ông ta phạm sai lầm, vậy mà lại đích thân gọi điện thoại để xin lỗi.
Hơn nữa, còn để xin lỗi một hậu bối.
Tô Tô cảm thấy không thể nào tin khi nhận được cuộc gọi này.
Cô không kìm được nước mắt.
"Gia gia không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người sau này sống tốt, cháu cũng sẽ không có tiếc nuối nữa."
Cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối.
Tô Bắc Sơn trầm giọng nói: "Cháu gái ngoan, cháu nói như vậy là vẫn chưa tha thứ cho ông sao?"
“Chẳng lẽ muốn ông đích thân tới cửa xin lỗi?”
“Không, không, không!” Tô Tô cảm thấy khó xử cho nên đành phải đồng ý.
Hơn nữa ở trong lòng của cô cũng có một chút mong đợi như vậy.
Mong đợi một ngày nào đó có thể khôi phục lại quan hệ với với những người trong dòng họ đã từng rất thân thiết này.
Dù sao cô cũng lớn lên ở nhà họ Tô.
Tuổi thơ của cô được bọn họ đem tới rất nhiều niềm vui khó thể nào quên.
Tô Tô lo lắng Dương Ngọc Lan và Tần Thiên sẽ có ý kiến gì đó, cho nên cô nói phải tăng ca và không về nhà ăn cơm. Buổi tối sau khi tan tầm, một mình cô bắt taxi đến nhà họ Tô.
Theo như dự kiến của cô, gặp mặt người trong dòng họ rồi xoá bỏ mọi ân oán trước đó, sau đó cô sẽ rời đi ngay.
Ai mà biết được, những người này cứ lôi kéo cô khơi gợi nhớ lại thời gian trước kia làm cho Tô Tô cảm động.
Tô Bắc Sơn lau nước mắt, nói: "Tô Tô à, ba con mất sớm.”
"Nếu không đám người trước mắt này, luận về tư chất hay năng lực thì có ai có thể so sánh được với nó chứ?"
"Haizz, đáng tiếc mà, trời ghen ghét người tài!”
"Nhưng cũng may có thể nhìn thấy cháu ưu tú như vậy, gia gia đã yên tâm, gia gia tin chắc ba của cháu cũng sẽ yên nghỉ nơi chín suối.”
Nói đến chuyện này, Tô Tô nhịn không được mắt hoe.
Dưới sự thuyết phục và tâng bốc của mọi người, cô bất giác uống không ít rượu vang đỏ.
Tô Nam thấy thời cơ gần tới, cô ta lặng lẽ lôi kéo Tô Tô đi ra bên ngoài.
"Chị, em muốn chị giúp em một việc, dù sao chúng ta cũng cùng nhìn nhau lớn lên, mong chị đừng từ chối.”
Tô Tô đi có hơi khập khiễng, cô cảm thấy có chút khó xử nói: "Tô Nam em muốn nói tới là chuyện hôn nhân với Ngô Phi sao?”
"Một người ngoài như chị thật sự không tiện nhúng tay vào loại chuyện này."
Tô Nam nở nụ cười, nói: "Đúng là chuyện hôn nhân nhưng không phải với Ngô Phi.”
"Ngô Phi đã là quá khứ trong cuộc sống của em rồi, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tô Tô kinh ngạc: "Ý em là đã tìm được tình yêu mới rồi?”
Tô Nam gật đầu, nói: "Anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú còn ưu tú hơn Ngô Phi gấp trăm lần, điều quan trọng là anh ấy rất tốt với em.”
"Chị, em biết chị rất bận cho nên em muốn tranh thủ bây giờ, chị đi thử váy cưới cùng em được không?”
"Ngoài chị ra, em không có ai khác có thể giúp em làm chuyện này."
Tô Tô không từ chối được, đành phải đồng ý.
Tô Nam vui mừng khôn xiết, cô ta tự mình lái xe đưa Tô Tô đi tới một nơi.
Nhìn thấy biệt thự Thiên Nga Trắng đóng chặt cửa chính trước mặt, Tô Tô có chút khó hiểu, nơi này nhìn qua không giống là nơi thử váy cưới nha.
Tô Nam vội vàng nói: "Chị à, biệt thự Thiên Nga Trắng này là một studio thiết kế váy cưới tư nhân.”
"Mục đích của bọn họ chính là hoá trang cho mỗi một con vịt xấu xí đều có thể trở thành thiên nga trắng xinh đẹp."
"Em đã hẹn trước rồi, chúng ta mau vào thôi."
Tô Tô bị kéo vào đi tới một căn phòng rộng rãi.
Bên cạnh có một chiếc giường lớn, trên móc treo có một bộ váy cưới màu trắng khảm trang sức lấp lánh.
Đẹp như váy cưới của một nàng công chúa cổ tích.
Ngay cả Tô Tô cũng không kiềm được có chút động lòng.
Không có người phụ nữ nào không mơ ước có một ngày nào đó bản thân mặc một chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới, được người đàn ông mình yêu nắm tay dắt vào lễ đường hạnh phúc nhất.
Mà trước đây bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, cô không thể không kết hôn với Tần Thiên, ngay cả váy cưới cũng chưa được mặc.
Trong trái tim cô, áo cưới là bộ quần áo đẹp nhất trong đời người con gái, mang theo những mong muốn và lời chúc tốt lành.
Và Tần Thiên lúc ấy không xứng.
"Chị, chị mặc vào thử xem."
"Em cảm thấy chiếc váy cưới này rất thích hợp với chị." Tô Nam ở bên cạnh thúc giục.
Tô Tô vội vàng nói: "Như vậy sao được chứ, chị đến đây để chọn váy cưới với em, bộ này thật sự rất đẹp em mau lại đây mặc vào thử đi.”
"Đúng rồi Tô Nam, người ở đây đâu rồi? Tại sao không nhìn thấy nhân viên.”
Tô Nam cười nói: "Có câu nói người trong cuộc thường không tỉnh táo, em tự mặc vào thì em không thể nhìn thấy nó đẹp. Chị ơi chị giúp em mặc nó đi, chúng ta có cùng dáng người, chị mặc vào để em ngắm xem thế nào.”
"Nếu hợp, em sẽ chọn cái này."
"Chị yên tâm, chờ chúng ta chọn xong, người của bọn họ tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Tô Tô bị rung động bởi những lời nói của Tô Nam, cô thay chiếc váy cưới lộng lẫy này nhờ vào sự trợ giúp của cô ta.
Trong một khoảnh khắc, ngay cả Tô Nam cũng si mê, cô ta cảm thấy Thiên Chúa quá thiên vị.
Những điều tốt đẹp nhất đều để hết trên người phụ nữ này.
“Tô Nam, em làm sao vậy?”
"Thử xong rồi, mau giúp chị cởi ra." Tô Tô vội vàng nói.
"Đừng!" Tô Nam vội vàng ngăn cản, cô ta đi tới nhẹ nhàng bỏ khăn trùm đầu đỏ xuống che đi khuôn mặt của Tô Tô.
"Chị, tối nay chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất."
"Chúc mừng chị."
"Đúng rồi, em đếm một hai ba, chưa đếm xong thì không cho chị mở mắt ra."
"Một."
"Hai."
......
Giọng nói Tô Nam càng lúc càng xa, Tô Tô có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Cuối cùng em vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh."
"Tối nay rốt cuộc anh cũng có thể được như ý nguyện."
Tô Tô lắp bắp kinh hãi, mạnh mẽ bỏ khăn trùm đầu màu đỏ ra, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Tiết Nhân đang đứng ở cửa với vẻ mặt si mê.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao Tiết Nhân lại ở đây?
Trong nháy mắt, Tô Tô ý thức được mình bị lừa.
“Khốn nạn!”
“Tô Nam, tôi sẽ cho cô biết tay!”
Cô kích động chạy vội về phía cửa.
"Còn muốn đi?" Tiết Nhân nắm lấy cánh tay Tô Tô Tô, đẩy cô lên giường.
Anh ta đắc ý cười haha.
Kể từ khi gặp lại Tô Tô, anh ta đã bị thu hút sâu sắc.
Anh ta thề nhất định phải có được Tô Tô, để Tô Tô trở thành người phụ nữ của anh ta!
Hiện tại nữ thần đang ở trước mặt!
Tô Tô sau khi mặc váy cưới, quả thực giống như tiên nữ hạ phàm.
Tiết Nhân cảm giác máu trong người sôi trào.
Anh ta khống chế khát vọng muốn nhào tới, cầm lấy điều khiển từ xa ở đầu giường ấn một cái.
Ngay lập tức, bốn góc của căn phòng đồng loạt sáng lên một chút ánh sáng đỏ.
Tô Tô lúc này mới phát hiện đó là bốn cái camera.
"Tất cả những gì kế tiếp, đều sẽ được quay lại."
"Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không tùy tiện tiết lộ nó ra ngoài."
"Nữ thần của anh, sau này em phải ngoan ngoãn có mặt bất cứ khi nào anh gọi tới, video này chính là bí mật chung của chúng ta."
"Nếu như em không nghe lời, vậy thì anh cũng không dám đảm bảo."
“Em không muốn một nữ doanh nhân nổi tiếng ở Long Giang, thân bại danh liệt bị người người vây xem trên mạng chứ?"
“Hahaha!”
Anh ta cười lớn tiếng rồi nhào về phía Tô Tô đang nằm ở trên giường.
Hơn nữa, còn để xin lỗi một hậu bối.
Tô Tô cảm thấy không thể nào tin khi nhận được cuộc gọi này.
Cô không kìm được nước mắt.
"Gia gia không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người sau này sống tốt, cháu cũng sẽ không có tiếc nuối nữa."
Cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối.
Tô Bắc Sơn trầm giọng nói: "Cháu gái ngoan, cháu nói như vậy là vẫn chưa tha thứ cho ông sao?"
“Chẳng lẽ muốn ông đích thân tới cửa xin lỗi?”
“Không, không, không!” Tô Tô cảm thấy khó xử cho nên đành phải đồng ý.
Hơn nữa ở trong lòng của cô cũng có một chút mong đợi như vậy.
Mong đợi một ngày nào đó có thể khôi phục lại quan hệ với với những người trong dòng họ đã từng rất thân thiết này.
Dù sao cô cũng lớn lên ở nhà họ Tô.
Tuổi thơ của cô được bọn họ đem tới rất nhiều niềm vui khó thể nào quên.
Tô Tô lo lắng Dương Ngọc Lan và Tần Thiên sẽ có ý kiến gì đó, cho nên cô nói phải tăng ca và không về nhà ăn cơm. Buổi tối sau khi tan tầm, một mình cô bắt taxi đến nhà họ Tô.
Theo như dự kiến của cô, gặp mặt người trong dòng họ rồi xoá bỏ mọi ân oán trước đó, sau đó cô sẽ rời đi ngay.
Ai mà biết được, những người này cứ lôi kéo cô khơi gợi nhớ lại thời gian trước kia làm cho Tô Tô cảm động.
Tô Bắc Sơn lau nước mắt, nói: "Tô Tô à, ba con mất sớm.”
"Nếu không đám người trước mắt này, luận về tư chất hay năng lực thì có ai có thể so sánh được với nó chứ?"
"Haizz, đáng tiếc mà, trời ghen ghét người tài!”
"Nhưng cũng may có thể nhìn thấy cháu ưu tú như vậy, gia gia đã yên tâm, gia gia tin chắc ba của cháu cũng sẽ yên nghỉ nơi chín suối.”
Nói đến chuyện này, Tô Tô nhịn không được mắt hoe.
Dưới sự thuyết phục và tâng bốc của mọi người, cô bất giác uống không ít rượu vang đỏ.
Tô Nam thấy thời cơ gần tới, cô ta lặng lẽ lôi kéo Tô Tô đi ra bên ngoài.
"Chị, em muốn chị giúp em một việc, dù sao chúng ta cũng cùng nhìn nhau lớn lên, mong chị đừng từ chối.”
Tô Tô đi có hơi khập khiễng, cô cảm thấy có chút khó xử nói: "Tô Nam em muốn nói tới là chuyện hôn nhân với Ngô Phi sao?”
"Một người ngoài như chị thật sự không tiện nhúng tay vào loại chuyện này."
Tô Nam nở nụ cười, nói: "Đúng là chuyện hôn nhân nhưng không phải với Ngô Phi.”
"Ngô Phi đã là quá khứ trong cuộc sống của em rồi, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tô Tô kinh ngạc: "Ý em là đã tìm được tình yêu mới rồi?”
Tô Nam gật đầu, nói: "Anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú còn ưu tú hơn Ngô Phi gấp trăm lần, điều quan trọng là anh ấy rất tốt với em.”
"Chị, em biết chị rất bận cho nên em muốn tranh thủ bây giờ, chị đi thử váy cưới cùng em được không?”
"Ngoài chị ra, em không có ai khác có thể giúp em làm chuyện này."
Tô Tô không từ chối được, đành phải đồng ý.
Tô Nam vui mừng khôn xiết, cô ta tự mình lái xe đưa Tô Tô đi tới một nơi.
Nhìn thấy biệt thự Thiên Nga Trắng đóng chặt cửa chính trước mặt, Tô Tô có chút khó hiểu, nơi này nhìn qua không giống là nơi thử váy cưới nha.
Tô Nam vội vàng nói: "Chị à, biệt thự Thiên Nga Trắng này là một studio thiết kế váy cưới tư nhân.”
"Mục đích của bọn họ chính là hoá trang cho mỗi một con vịt xấu xí đều có thể trở thành thiên nga trắng xinh đẹp."
"Em đã hẹn trước rồi, chúng ta mau vào thôi."
Tô Tô bị kéo vào đi tới một căn phòng rộng rãi.
Bên cạnh có một chiếc giường lớn, trên móc treo có một bộ váy cưới màu trắng khảm trang sức lấp lánh.
Đẹp như váy cưới của một nàng công chúa cổ tích.
Ngay cả Tô Tô cũng không kiềm được có chút động lòng.
Không có người phụ nữ nào không mơ ước có một ngày nào đó bản thân mặc một chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới, được người đàn ông mình yêu nắm tay dắt vào lễ đường hạnh phúc nhất.
Mà trước đây bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, cô không thể không kết hôn với Tần Thiên, ngay cả váy cưới cũng chưa được mặc.
Trong trái tim cô, áo cưới là bộ quần áo đẹp nhất trong đời người con gái, mang theo những mong muốn và lời chúc tốt lành.
Và Tần Thiên lúc ấy không xứng.
"Chị, chị mặc vào thử xem."
"Em cảm thấy chiếc váy cưới này rất thích hợp với chị." Tô Nam ở bên cạnh thúc giục.
Tô Tô vội vàng nói: "Như vậy sao được chứ, chị đến đây để chọn váy cưới với em, bộ này thật sự rất đẹp em mau lại đây mặc vào thử đi.”
"Đúng rồi Tô Nam, người ở đây đâu rồi? Tại sao không nhìn thấy nhân viên.”
Tô Nam cười nói: "Có câu nói người trong cuộc thường không tỉnh táo, em tự mặc vào thì em không thể nhìn thấy nó đẹp. Chị ơi chị giúp em mặc nó đi, chúng ta có cùng dáng người, chị mặc vào để em ngắm xem thế nào.”
"Nếu hợp, em sẽ chọn cái này."
"Chị yên tâm, chờ chúng ta chọn xong, người của bọn họ tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Tô Tô bị rung động bởi những lời nói của Tô Nam, cô thay chiếc váy cưới lộng lẫy này nhờ vào sự trợ giúp của cô ta.
Trong một khoảnh khắc, ngay cả Tô Nam cũng si mê, cô ta cảm thấy Thiên Chúa quá thiên vị.
Những điều tốt đẹp nhất đều để hết trên người phụ nữ này.
“Tô Nam, em làm sao vậy?”
"Thử xong rồi, mau giúp chị cởi ra." Tô Tô vội vàng nói.
"Đừng!" Tô Nam vội vàng ngăn cản, cô ta đi tới nhẹ nhàng bỏ khăn trùm đầu đỏ xuống che đi khuôn mặt của Tô Tô.
"Chị, tối nay chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất."
"Chúc mừng chị."
"Đúng rồi, em đếm một hai ba, chưa đếm xong thì không cho chị mở mắt ra."
"Một."
"Hai."
......
Giọng nói Tô Nam càng lúc càng xa, Tô Tô có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Cuối cùng em vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh."
"Tối nay rốt cuộc anh cũng có thể được như ý nguyện."
Tô Tô lắp bắp kinh hãi, mạnh mẽ bỏ khăn trùm đầu màu đỏ ra, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Tiết Nhân đang đứng ở cửa với vẻ mặt si mê.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao Tiết Nhân lại ở đây?
Trong nháy mắt, Tô Tô ý thức được mình bị lừa.
“Khốn nạn!”
“Tô Nam, tôi sẽ cho cô biết tay!”
Cô kích động chạy vội về phía cửa.
"Còn muốn đi?" Tiết Nhân nắm lấy cánh tay Tô Tô Tô, đẩy cô lên giường.
Anh ta đắc ý cười haha.
Kể từ khi gặp lại Tô Tô, anh ta đã bị thu hút sâu sắc.
Anh ta thề nhất định phải có được Tô Tô, để Tô Tô trở thành người phụ nữ của anh ta!
Hiện tại nữ thần đang ở trước mặt!
Tô Tô sau khi mặc váy cưới, quả thực giống như tiên nữ hạ phàm.
Tiết Nhân cảm giác máu trong người sôi trào.
Anh ta khống chế khát vọng muốn nhào tới, cầm lấy điều khiển từ xa ở đầu giường ấn một cái.
Ngay lập tức, bốn góc của căn phòng đồng loạt sáng lên một chút ánh sáng đỏ.
Tô Tô lúc này mới phát hiện đó là bốn cái camera.
"Tất cả những gì kế tiếp, đều sẽ được quay lại."
"Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không tùy tiện tiết lộ nó ra ngoài."
"Nữ thần của anh, sau này em phải ngoan ngoãn có mặt bất cứ khi nào anh gọi tới, video này chính là bí mật chung của chúng ta."
"Nếu như em không nghe lời, vậy thì anh cũng không dám đảm bảo."
“Em không muốn một nữ doanh nhân nổi tiếng ở Long Giang, thân bại danh liệt bị người người vây xem trên mạng chứ?"
“Hahaha!”
Anh ta cười lớn tiếng rồi nhào về phía Tô Tô đang nằm ở trên giường.