Đến Nam Cương, một huyện nhỏ hẻo lánh ở vùng núi xa xôi, Tần Thiên cũng không lập tức đến ngục giam số hai.
Nghe ngóng một chút đã biết tin tức của A Tân.
Đáng tiếc là người mẹ mù của cậu ấy, sau khi A Tân nhận hình phạt, vì quá đau buồn nên đã sớm qua đời.
Tần Thiên tìm ở dốc núi trong rừng tùng thấy mộ của bà ấy. Đó chỉ là một đống đất nhỏ, xung quanh cỏ dại mọc um sùm.
Hắn tự mình ra tay dọn dẹp cỏ dại. Sau đó sai người xây lại mộ phần, dựng một tấm bia, khắc mấy chữ "mẹ A Tân'' lên.
Thiết Ngưng Sương hơi khó hiểu nói: ''Còn chưa biết A Tân kia có phải người chúng ta muốn tìm không mà.''
''Bây giờ anh đâu cần làm những chuyện này đâu?''
Tần Thiên nghiêm túc nói: ''Cho dù cậu ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay không, chỉ dựa vào tấm lòng hiếu thảo cũng như tâm huyết mà rất nhiều người trong nước chúng ta đã đánh mất cũng đáng để Tần Thiên tôi nể trọng.''
Thiết Ngưng Sương lè lưỡi, vội vàng đi sang bên cạnh hái một bó hoa tươi đặt trước mộ.
Cô ta chắp tay trước ngực cầu nguyện nói: ''Chào dì nằm bên trong, cháu tên Thiết Ngưng Sương. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng dì đã nuôi dạy được một thiếu niên tốt như A Tân, cũng đáng để Thiết Ngưng Sương cháu tôn kính.''
''Chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Tân. Mong dì yên nghỉ.''
Làm xong cô ta mới nhìn về phía Tần Thiên: ''Cái danh thiếu chủ ''Thiên Phạt'' này của anh có thể vào ngục giam thứ hai sao?''
''Phạm nhân nặng tội canh gác rất chặt.''
Tần Thiên cười nói: ''Tôi không thể, nhưng cô có thể.''
''Tôi?'' Thiết Ngưng Sương không hiểu.
Tần Thiên vừa đi xuống dưới núi vừa nói: ''Năm đó ông nội cô có thể biện hộ cho A Tân, chứng tỏ ở chỗ này ông ấy vẫn còn chút nhân mạch.''
''Mặc dù lão tướng quân đã lùi về phía sau nhưng chắc là có rất nhiều môn đệ.''
''Đừng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Thiết như cô lại không thể điều động môn đệ của nhà cô.''
Thiết Ngưng Sương không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Cô ta vốn đang còn mừng thầm vì Tần Thiên chỉ rõ cô ta đi theo. Hóa ra là coi cô ta thành giấy thông hành.
Nhưng cô ta không dám thất lễ, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cầm giấy thông hành, thuận lợi gặp được A Tân.
Mỏ đá phía sau ngục giam, thiếu niên tay trần đang đập đá trong góc.
Cậu ấy cao to khỏe mạnh, da thịt đen nhánh, mồ hôi chảy dọc xuống.
Mặc dù cậu ấy chỉ có một mình nhưng đá vụn rơi xuống bên cạnh lại nhiều hơn mấy người bên cạnh.
Dường như cậu ấy không biết mệt mỏi là gì.
Đôi mắt yên tĩnh mà nghiêm túc.
Mấy phạm nhân lớn tuổi giở thủ đoạn, lặng lẽ chuyển đá sau lưng A Tân sang bên mình, xem như đó là thành quả lao động của mình, A Tân cũng hồn nhiên không biết.
''Bắt nạt người khác quá rồi!'' Thiết Ngưng Sương đứng sau song sắt thấy vậy thì không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu.
Cảnh ngục bên cạnh cười nói: ''A Tân đã sớm quen rồi.''
''Mặc dù mấy người già đời kia dùng mánh khóe trộm đá nhưng bọn họ đối xử với A Tân không tệ. Bình thường những đồ không ăn được đều cho A Tân.''
''Thiếu niên cơ thể to cao, ăn kiểu gì cũng không thấy no.''
Tần Thiên cười nói: ''Nói vậy thì A Tân ở chỗ này có rất nhiều mối quan hệ tốt?''
Giám ngục cười nói: ''Quan hệ tốt thì làm được gì chứ. Người bị phán vô thời hạn, đời này không thể rời khỏi đây, rất nhiều chuyện đã sớm không còn quan tâm nữa rồi.''
''Hai người đừng ở lại quá lâu, tôi đến nơi khác xem thử.''
Sau khi giám ngục đi rồi, đằng sau song sắt có một cánh cửa nhỏ mở ra, một đám người đi ra.
Trên mặt tên cầm đầu có một vết sẹo to dữ tợn.
Mấy phạm nhân già nhìn thấy gã ta thì nhanh chóng tránh đi. Rất rõ ràng, bọn họ đều vô cùng sợ hãi đám người mặt sẹo kia.
Thiết Ngưng Sương nhíu mày: ''Hình như bọn hắn đến để đối phó với A Tân.''
''Tôi đi gọi giám ngục đến.''
Tần Thiên cười nói: ''Đừng sốt ruột. Xem một lúc đã.''
Chỉ thấy đám người mặt sẹo kia vây quanh A Tân.
''Thằng nhóc, nghe nói mày là đại ca khu ba, đại ca khu bốn hiện tại của chúng tao, anh Đao muốn tìm mày đàm phán.''
''Anh Đao nói sau này khu ba chúng mày nghe theo mệnh lệnh của khu bốn.''
''Tính theo đầu người, mỗi người một tháng nộp cho chúng ta một điếu thuốc lá.''
''Mày có ý kiến gì không?''
A Tân tiếp tục vung cuốc lên không quan tâm gì.
''Không nói lời nào thì xem như mày đồng ý.''
''Các anh em, thu thuốc.'' Mặt sẹo ra lệnh, thuộc hạ của gã ta nhanh chóng đi về phía những phạm nhân già của khu ba.
Nếu không thuận theo thì sẽ bị ăn đánh.
Phạm nhân già hết cách, lấy hết thuốc lá quý giá trong người ra.
Bọn họ vênh váo đắc ý đang định rời đi thì A Tân bỏ chiếc cuốc trong tay xuống.
''Các người có thể bắt nạt tôi, không thể bắt nạt họ.''
''Mày nói cái gì?'' Mặt sẹo cười ha ha: ''Thằng nhãi, mày thú vị đấy, mày muốn ra mặt thay cho đám người này à?''
Mấy người chuẩn bị rời đi lại lần nữa vây quanh A Tân.
Vẻ mặt A Tân không chút thay đổi: ''Thuốc lá đưa lại cho họ. Có chuyện gì thì nhằm vào tôi.''
Mặt sẹo cười lạnh: ''Mày muốn nộp thuốc lá thay cho họ?''
''Nhóc con, một người một điếu, mày có nhiều như vậy sao?''
A Tân lắc đầu: ''Tôi không hút thuốc lá. Tôi cũng không có thuốc lá.''
''Vậy mẹ nó mày nói với tao cái gì!'' Mặt sẹo tức giận, đưa tay bóp cổ A Tân.
''Quỳ xuống xin lỗi ông đây nhanh!''
Thấy A Tân không quỳ, mặt sẹo cười gằn: ''Thằng nhãi, tao đã sớm nghe nói mày cứng đầu.''
''Muốn lấy lại thuốc lá cho bọn họ phải không? Cũng không phải không thể.''
''Để cho anh em tao mỗi người lên đánh một trận. Sau khi đánh xong mày có thể đứng lên thì khu ba của chúng mày sau này tự dọ.''
''A Tân, không cần đâu!''
''Đừng đồng ý!''
''Không phải chỉ là thuốc lá thôi sao? Để bọn họ mang đi đi.'' Những phạm nhân già kia bắt đầu thuyết phục.
Vẻ mặt A Tân lạnh lùng nhìn mặt sẹo, cuối cùng gật nhẹ đầu: ''Được.''
Mấy người mặt sẹo không ngờ A Tân lại kiên cường như vậy, bọn họ càng hăng hái hơn.
''Các anh em, dùng sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ dạy dỗ nó thật tốt cho tao!''
Mặt sẹo ra lệnh.
Mấy tên kia đều là nhân vật hung ác không sợ trời không sợ đất. Bọn họ vào tư thế rồi bắt đầu tấn công A Tân.
''Bộp!'' Một người to béo lao lên, trực tiếp đấm một cái vào bụng A Tân.
Nhân lúc A Tân đau đớn xoay người, gã ta lại lên gối một cái, mạnh mẽ đá vào ngực A Tân.
Những người khác thay phiên nhau ra trận.
Đấm đá vô cùng mạnh mẽ.
A Tân ôm đầu co người lại trên mặt đất, mạnh mẽ chịu đòn. Không đánh trả, cũng không cầu xin.
Đám người kia nhanh chóng đánh mệt, thấy A Tân từ đầu đến cuối đều không thể chinh phục được, tên mặt sẹo kia tức giận.
Gã thấy cái cuốc bên cạnh thì đi tới nhặt lên.
''Anh Đao, sẽ mất mạng đấy!''
''Đừng anh Đao. Anh mà đánh chết người thì đời này đừng mong được giảm hình phạt.'' Người phạm nhân già la lớn.
Mặt sẹo cắn răng, dùng cán cuốc đập mạnh lên lưng A Tân.
Rắc một tiếng, cán gỗ gãy làm đôi.
A Tân phun một ngụm máu, cơ thể run rẩy.
''Đứng dậy đi!''
''Mày cmn không phải mạnh mẽ lắm sao?''
''Đứng lên cho ông đây, sau này ông đây sẽ đặc cách cho khu ba của chúng mày!''
Trong tiếng gào thét điên cuồng, A Tân từ từ đứng lên.
''Con mẹ nó!'' Mặt sẹo thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà muốn dùng cái cuốc cứng rắn kia tấn công A Tân.
Cuối cùng lúc này A Tân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía gã.
Đôi mắt vốn đang trầm lặng đột nhiên phát ra sát khí của sói hoang.
Bị sát khí này dọa sợ, mấy người mặt sẹo không rét mà run.
''Xem như mày có gan. Chúng ta đi!'' Mặt sẹo ném cái cuốc trong tay đi, hùng hổ đi về phía cửa nhỏ.
''Đi thôi.''
''Chúng ta nên xuất hiện rồi.''
Tần Thiên tùy ý đẩy một cái, song sắt trước mặt bị đẩy ra, hắn dẫn Thiết Ngưng Sương đi vào trong.
Nghe ngóng một chút đã biết tin tức của A Tân.
Đáng tiếc là người mẹ mù của cậu ấy, sau khi A Tân nhận hình phạt, vì quá đau buồn nên đã sớm qua đời.
Tần Thiên tìm ở dốc núi trong rừng tùng thấy mộ của bà ấy. Đó chỉ là một đống đất nhỏ, xung quanh cỏ dại mọc um sùm.
Hắn tự mình ra tay dọn dẹp cỏ dại. Sau đó sai người xây lại mộ phần, dựng một tấm bia, khắc mấy chữ "mẹ A Tân'' lên.
Thiết Ngưng Sương hơi khó hiểu nói: ''Còn chưa biết A Tân kia có phải người chúng ta muốn tìm không mà.''
''Bây giờ anh đâu cần làm những chuyện này đâu?''
Tần Thiên nghiêm túc nói: ''Cho dù cậu ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay không, chỉ dựa vào tấm lòng hiếu thảo cũng như tâm huyết mà rất nhiều người trong nước chúng ta đã đánh mất cũng đáng để Tần Thiên tôi nể trọng.''
Thiết Ngưng Sương lè lưỡi, vội vàng đi sang bên cạnh hái một bó hoa tươi đặt trước mộ.
Cô ta chắp tay trước ngực cầu nguyện nói: ''Chào dì nằm bên trong, cháu tên Thiết Ngưng Sương. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng dì đã nuôi dạy được một thiếu niên tốt như A Tân, cũng đáng để Thiết Ngưng Sương cháu tôn kính.''
''Chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Tân. Mong dì yên nghỉ.''
Làm xong cô ta mới nhìn về phía Tần Thiên: ''Cái danh thiếu chủ ''Thiên Phạt'' này của anh có thể vào ngục giam thứ hai sao?''
''Phạm nhân nặng tội canh gác rất chặt.''
Tần Thiên cười nói: ''Tôi không thể, nhưng cô có thể.''
''Tôi?'' Thiết Ngưng Sương không hiểu.
Tần Thiên vừa đi xuống dưới núi vừa nói: ''Năm đó ông nội cô có thể biện hộ cho A Tân, chứng tỏ ở chỗ này ông ấy vẫn còn chút nhân mạch.''
''Mặc dù lão tướng quân đã lùi về phía sau nhưng chắc là có rất nhiều môn đệ.''
''Đừng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Thiết như cô lại không thể điều động môn đệ của nhà cô.''
Thiết Ngưng Sương không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Cô ta vốn đang còn mừng thầm vì Tần Thiên chỉ rõ cô ta đi theo. Hóa ra là coi cô ta thành giấy thông hành.
Nhưng cô ta không dám thất lễ, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cầm giấy thông hành, thuận lợi gặp được A Tân.
Mỏ đá phía sau ngục giam, thiếu niên tay trần đang đập đá trong góc.
Cậu ấy cao to khỏe mạnh, da thịt đen nhánh, mồ hôi chảy dọc xuống.
Mặc dù cậu ấy chỉ có một mình nhưng đá vụn rơi xuống bên cạnh lại nhiều hơn mấy người bên cạnh.
Dường như cậu ấy không biết mệt mỏi là gì.
Đôi mắt yên tĩnh mà nghiêm túc.
Mấy phạm nhân lớn tuổi giở thủ đoạn, lặng lẽ chuyển đá sau lưng A Tân sang bên mình, xem như đó là thành quả lao động của mình, A Tân cũng hồn nhiên không biết.
''Bắt nạt người khác quá rồi!'' Thiết Ngưng Sương đứng sau song sắt thấy vậy thì không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu.
Cảnh ngục bên cạnh cười nói: ''A Tân đã sớm quen rồi.''
''Mặc dù mấy người già đời kia dùng mánh khóe trộm đá nhưng bọn họ đối xử với A Tân không tệ. Bình thường những đồ không ăn được đều cho A Tân.''
''Thiếu niên cơ thể to cao, ăn kiểu gì cũng không thấy no.''
Tần Thiên cười nói: ''Nói vậy thì A Tân ở chỗ này có rất nhiều mối quan hệ tốt?''
Giám ngục cười nói: ''Quan hệ tốt thì làm được gì chứ. Người bị phán vô thời hạn, đời này không thể rời khỏi đây, rất nhiều chuyện đã sớm không còn quan tâm nữa rồi.''
''Hai người đừng ở lại quá lâu, tôi đến nơi khác xem thử.''
Sau khi giám ngục đi rồi, đằng sau song sắt có một cánh cửa nhỏ mở ra, một đám người đi ra.
Trên mặt tên cầm đầu có một vết sẹo to dữ tợn.
Mấy phạm nhân già nhìn thấy gã ta thì nhanh chóng tránh đi. Rất rõ ràng, bọn họ đều vô cùng sợ hãi đám người mặt sẹo kia.
Thiết Ngưng Sương nhíu mày: ''Hình như bọn hắn đến để đối phó với A Tân.''
''Tôi đi gọi giám ngục đến.''
Tần Thiên cười nói: ''Đừng sốt ruột. Xem một lúc đã.''
Chỉ thấy đám người mặt sẹo kia vây quanh A Tân.
''Thằng nhóc, nghe nói mày là đại ca khu ba, đại ca khu bốn hiện tại của chúng tao, anh Đao muốn tìm mày đàm phán.''
''Anh Đao nói sau này khu ba chúng mày nghe theo mệnh lệnh của khu bốn.''
''Tính theo đầu người, mỗi người một tháng nộp cho chúng ta một điếu thuốc lá.''
''Mày có ý kiến gì không?''
A Tân tiếp tục vung cuốc lên không quan tâm gì.
''Không nói lời nào thì xem như mày đồng ý.''
''Các anh em, thu thuốc.'' Mặt sẹo ra lệnh, thuộc hạ của gã ta nhanh chóng đi về phía những phạm nhân già của khu ba.
Nếu không thuận theo thì sẽ bị ăn đánh.
Phạm nhân già hết cách, lấy hết thuốc lá quý giá trong người ra.
Bọn họ vênh váo đắc ý đang định rời đi thì A Tân bỏ chiếc cuốc trong tay xuống.
''Các người có thể bắt nạt tôi, không thể bắt nạt họ.''
''Mày nói cái gì?'' Mặt sẹo cười ha ha: ''Thằng nhãi, mày thú vị đấy, mày muốn ra mặt thay cho đám người này à?''
Mấy người chuẩn bị rời đi lại lần nữa vây quanh A Tân.
Vẻ mặt A Tân không chút thay đổi: ''Thuốc lá đưa lại cho họ. Có chuyện gì thì nhằm vào tôi.''
Mặt sẹo cười lạnh: ''Mày muốn nộp thuốc lá thay cho họ?''
''Nhóc con, một người một điếu, mày có nhiều như vậy sao?''
A Tân lắc đầu: ''Tôi không hút thuốc lá. Tôi cũng không có thuốc lá.''
''Vậy mẹ nó mày nói với tao cái gì!'' Mặt sẹo tức giận, đưa tay bóp cổ A Tân.
''Quỳ xuống xin lỗi ông đây nhanh!''
Thấy A Tân không quỳ, mặt sẹo cười gằn: ''Thằng nhãi, tao đã sớm nghe nói mày cứng đầu.''
''Muốn lấy lại thuốc lá cho bọn họ phải không? Cũng không phải không thể.''
''Để cho anh em tao mỗi người lên đánh một trận. Sau khi đánh xong mày có thể đứng lên thì khu ba của chúng mày sau này tự dọ.''
''A Tân, không cần đâu!''
''Đừng đồng ý!''
''Không phải chỉ là thuốc lá thôi sao? Để bọn họ mang đi đi.'' Những phạm nhân già kia bắt đầu thuyết phục.
Vẻ mặt A Tân lạnh lùng nhìn mặt sẹo, cuối cùng gật nhẹ đầu: ''Được.''
Mấy người mặt sẹo không ngờ A Tân lại kiên cường như vậy, bọn họ càng hăng hái hơn.
''Các anh em, dùng sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ dạy dỗ nó thật tốt cho tao!''
Mặt sẹo ra lệnh.
Mấy tên kia đều là nhân vật hung ác không sợ trời không sợ đất. Bọn họ vào tư thế rồi bắt đầu tấn công A Tân.
''Bộp!'' Một người to béo lao lên, trực tiếp đấm một cái vào bụng A Tân.
Nhân lúc A Tân đau đớn xoay người, gã ta lại lên gối một cái, mạnh mẽ đá vào ngực A Tân.
Những người khác thay phiên nhau ra trận.
Đấm đá vô cùng mạnh mẽ.
A Tân ôm đầu co người lại trên mặt đất, mạnh mẽ chịu đòn. Không đánh trả, cũng không cầu xin.
Đám người kia nhanh chóng đánh mệt, thấy A Tân từ đầu đến cuối đều không thể chinh phục được, tên mặt sẹo kia tức giận.
Gã thấy cái cuốc bên cạnh thì đi tới nhặt lên.
''Anh Đao, sẽ mất mạng đấy!''
''Đừng anh Đao. Anh mà đánh chết người thì đời này đừng mong được giảm hình phạt.'' Người phạm nhân già la lớn.
Mặt sẹo cắn răng, dùng cán cuốc đập mạnh lên lưng A Tân.
Rắc một tiếng, cán gỗ gãy làm đôi.
A Tân phun một ngụm máu, cơ thể run rẩy.
''Đứng dậy đi!''
''Mày cmn không phải mạnh mẽ lắm sao?''
''Đứng lên cho ông đây, sau này ông đây sẽ đặc cách cho khu ba của chúng mày!''
Trong tiếng gào thét điên cuồng, A Tân từ từ đứng lên.
''Con mẹ nó!'' Mặt sẹo thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà muốn dùng cái cuốc cứng rắn kia tấn công A Tân.
Cuối cùng lúc này A Tân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía gã.
Đôi mắt vốn đang trầm lặng đột nhiên phát ra sát khí của sói hoang.
Bị sát khí này dọa sợ, mấy người mặt sẹo không rét mà run.
''Xem như mày có gan. Chúng ta đi!'' Mặt sẹo ném cái cuốc trong tay đi, hùng hổ đi về phía cửa nhỏ.
''Đi thôi.''
''Chúng ta nên xuất hiện rồi.''
Tần Thiên tùy ý đẩy một cái, song sắt trước mặt bị đẩy ra, hắn dẫn Thiết Ngưng Sương đi vào trong.