Thái Hạt không nhịn được mà gật đầu: "Nhà họ Phan các người đúng là rất có tài nguyên.''
Hắn ta nhấn điếu xì gà vào gạt tàn thuốc, đóng vali lại, nói: ''Người chúng tôi giết giúp anh. Không cần tiền.''
''Lần này xem như quà tặng.''
''Tôi không thích chờ đợi.''
"Chuẩn bị xe, bây giờ lập tức đi.''
Em gái quyến rũ cười một tiếng, cô ta cầm ảnh Tần Thiên trong tay hôn một cái: ''Tôi cũng muốn nhanh gặp soái ca này một chút, đến trước bình minh có khi còn có thể ngủ với nhau một lần đấy.''
''Làm việc đi!''
Mấy người hoàn toàn không xem nhiệm vụ lần này là chuyện gì to tát, họ giống như đang nghỉ phép vậy, tự mình cầm vũ khí của bản thân rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa đến cửa, vẻ mặt bọn họ đã cứng lại.
''Ông là ai?'' Thanh Lang lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy trong sân có một tên ăn mày trung niên đang chống gậy vào từ lúc nào cũng không biết.
''Tên ăn mày kia, mày vào kiểu gì vậy?''
''Đi nhầm chỗ rồi, cút đi!'' Phan Hổ lập tức xua đuổi.
Tên ăn mày ho khan vài tiếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Hạt, thản nhiên nói: ''Lão đại của chúng tôi nói nơi này có người đáng chết, nói chúng tôi đến tiễn một đoạn đường.''
''Làm phiền cho hỏi một chút, người đáng chết chính là các cậu sao?''
''Lão khốn!''
''Tao thấy mày mới là người đáng chết!''
''Đánh ra ngoài cho tôi!'' Phan Hổ vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen lập tức lao về phía tên ăn mày kia.
Tên ăn mày chính là Tàn Kiếm dẫn đội đến chấp hành nhiệm vụ.
Ông ấy dường như bị dọa sợ đến choáng váng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
''Đợi chút!" Thái Hạt đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ta quay người lại.
Chỉ thấy trên nóc nhà có bốn ngường đứng từ lúc nào không hay.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, ánh mắt không khác tử thần là bao.
''Phòng thủ!''
Thái Hạt ra lệnh một tiếng, tổ chức được huấn luyện bài bản của hắn ta lập tức tựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng ngự.
Trên tay Bạch Quỷ ở trong vòng tròn là khẩu M24, anh ta nhắm thẳng vào mặt Tàn Kiếm.
''Lão già, ông cảm thấy ông tránh được sao?'' Anh ta nhe răng cười.
Tàn Kiếm lại cười nói: ''Trùng hợp thật, ngày trước tôi cũng chơi súng.''
''Không biết cậu có thể nhanh hơn tôi không.''
Lời vừa dứt, quải trượng trong tay ông ấy đã nhấc lên chắn trước ấn đường.
Cùng lúc đó, một tiếng đùng vang lên!
Bạch Quỷ nổ súng không chút do dự.
Tàn Kiếm chặn lại, đồng thời cũng lùi về sau hai bước. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ông ấy dùng quải trượng chặn viên đạn bắn về phía ấn đường.
Làm sao có thể?
Mấy người Thái Hạt đều ngây ra.
Bạch Quỷ không phục, giơ súng muốn tiếp tục bắn. Trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh.
Thôi Minh ném phi tiêu ra nhanh như chớp, xoạt một tiếng, cổ tay của Bạch Quỷ đã bị đâm xuyên qua.
Bạch Quỷ thảm thiết kêu một tiếng, khẩu súng to rơi xuống đất.
''Tiểu đội Thiên Phạt thay mặt trời trừng phạt.''
''Giết!''
Thôi Minh hô một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống.
Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ai cũng ước có thể đánh một cách mạnh mẽ, dùng một trận thắng xinh đẹp để chứng minh chính minh.
Thôi Minh đối đầu với Thanh Lang, Đồng Xuyên giao đấu với Đại Hồ Tử, Thiết Tí với Thái Hạt, Thiết Ngưng Sương đối phó với em gái Xà Hạt.
''Chết tiệt!''
''Ông đây đánh chết chúng mày!'' Bạch Quỷ chịu đựng cơn đau đớn từ cổ tay, dùng một tay khác nâng súng lên muốn tiếp tục bắn.
Quải trượng của Tàn Kiếm bay đến trước mặt anh ta, bộp một tiếng, đánh vỡ đầu anh ta.
Thấy anh em chết thảm, bọn người Thái Hạt đều tức đến đỏ mặt. Bọn họ cầm vũ khí lên thề sống chết chém giết với mấy người Thiết Ngưng Sương.
Mặc dù mấy người Thiết Ngưng Sương làm nhiệm vụ lần đầu tiên, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú như mấy người Đại Hồ Tử.
Nhưng bọn họ đều luyện tập từ ổ sói hang hổ mà ra.
Vào giây phút này những lợi ích khi phải rèn luyện vất vả đều bộc lộ.
Tuy mấy người Đại Hồ Tử hung ác nhưng dù sao cũng là người, không thể đánh đồng với hổ sói được.
''Bùm'' một tiếng, Đồng Xuyên đấm vào huyệt thái dương của Đại Hồ Tử, sức mạnh rất lớn, đánh cho anh ta rơi cả mắt.
Đại Hồ Tử kêu thảm muốn chạy trốn, Đồng Xuyên nhảy qua, một tiếng phập vang lên, dao găm cắm thẳng vào tim anh ta.
Thiết Tí không chịu thua, đánh bại Thái Hạt ngã lăn ra đất, một đấm đấm thẳng vào họng khiến yết hầu hắn ta nát bét.
Phi tiêu của Thôi Minh đã giết chết Thanh Lang, mấy người đứng một bên vui vẻ nói: ''Em gái, cần trợ giúp không?''
Thiết Ngưng Sương đang khó khăn chiến đấu với em gái Xà Hạt, cô ta cắn răng nói: ''Ai dám nhúng tay vào tôi liều chết với người đó!''
''Cô ta là của tôi!''
''Con khốn, tao giết mày!'' Em gái Xà Hạt đỏ bừng mắt nói. Mấy đồng đội đều đã chết, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Cô ta đột nhiên lấy một viên lựu đạn từ bên hông ra rồi lao về phía Thiết Ngưng Sương.
''Cẩn thận!'' Mấy người Thôi Minh kinh hãi.
Thiết Ngưng Sương không những không lùi mà còn nhào về phía trước.
Giờ phút này chính là so tốc độ.
Cuối cùng, trong một tích tắc khi em gái Xà Hạt chuẩn bị kéo lựu đạn, kiếm trong tay Thiết Ngưng Sương đã đâm xuyên cổ họng cô ta một cách chuẩn xác.
Thấy vậy mấy người Thôi Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình giao đấu chỉ xảy ra trong mấy phút.
Thấy những sát thủ hàng đầu mà mình tin cậy đã chết thảm chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ngay trước mặt, Phan Hổ sợ đến ngây người.
''Các người, rốt cuộc các người là ai?'' Anh ta vô cùng hoảng sợ hỏi.
Lúc này hai vệ sĩ áo đen sợ vỡ mật kia cũng kêu to chạy trốn.
Thôi Minh như u hồn lướt qua, tùy ý xoẹt ngang qua cổ bọn họ.
Tàn Kiếm nhìn Phan Hổ, cười lạnh nói: ''Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao.''
''Thiên Phạt.''
''Thay ông trời trừng phạt những người tàn ác.''
''Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?''
Sắc mặt Phan Hổ trắng bệch, anh ta cắn răng nói: ''Tôi là người nhà họ Phan!''
''Các người chắc chắn biết rõ năng lực của nhà họ Phan!''
Tàn Kiếm vung quải trượng lên, bộp một tiếng, xương bánh chè hai chân Phan Hổ bị đập vỡ nát.
''Lão đại chúng tôi đã nói để lại cho cậu một mạng, để cậu chuyển lời đến người nhà họ Phan.''
''Làm người tàn ác, Thiên Phạt (1) sớm muộn gì cũng sẽ đến.''
(1) chơi chữ, vừa là tên tổ chức của nam chính vừa có nghĩa là sự trừng phạt của ông trời
Nhiệm vụ hoàn thành, ông ấy dẫn người rời đi. Đi đến cửa, ông ấy dường như mới nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, lão đại của chúng tôi họ Tần.''
Họ Tần?
Tần Thiên!
Nhìn bóng dáng mấy ác ma rời đi, lại nhìn sát thủ hàng đầu chết thảm ở xung quanh, Phan Hổ đau cả trứng, anh ta hét to một tiếng rồi ngất đi.
Phan Mỹ Nhi ở chỗ Phan Hổ chờ tin tức, thấy Phan Hổ đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nhận.
Cô ta không nhịn được mà cho người lái xe đến căn biệt thự kia.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu.
''A Hổ!''
''Em sao rồi?''
''Mau, mau đưa em ấy đến bệnh viện!''
''Tiểu thư, mấy người này thì sao?'' Người bên dưới xin chỉ thị.
Phan Mỹ Nhi tỉnh táo nói: ''Bọn họ đều là người không nên xuất hiện ở đây, đốt đi!''
''Cả căn biệt thự này, đốt hết đi, không thể để lại bất kì manh mối gì!''
Sáng hôm sau, Phan Hổ từ từ tỉnh lại trong phòng bệnh.
Anh ta cắn răng kể lại chuyện đêm qua cho Phan Mỹ Nhi nghe.
''Thiên Phạt?'' Phan Mỹ Nhi khiếp sợ nói: ''Chúng ta quá chủ quan rồi, hóa ra Tần Thiên này còn đòn sát thủ như vậy!''
''Chị, làm sao bây giờ?''
''Đó là lời mà họ Tần kia nói em nhắn lại với người nhà chúng ta, nói làm người ác, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng đến.''
''Ý của anh ta là gì?''
Phan Mỹ Nhi đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, một người khác đi vào.
Cô ta vội vàng đứng lên, sợ hãi nói: ''Anh hai!''
''Sao anh lại đến đây?''
Hắn ta nhấn điếu xì gà vào gạt tàn thuốc, đóng vali lại, nói: ''Người chúng tôi giết giúp anh. Không cần tiền.''
''Lần này xem như quà tặng.''
''Tôi không thích chờ đợi.''
"Chuẩn bị xe, bây giờ lập tức đi.''
Em gái quyến rũ cười một tiếng, cô ta cầm ảnh Tần Thiên trong tay hôn một cái: ''Tôi cũng muốn nhanh gặp soái ca này một chút, đến trước bình minh có khi còn có thể ngủ với nhau một lần đấy.''
''Làm việc đi!''
Mấy người hoàn toàn không xem nhiệm vụ lần này là chuyện gì to tát, họ giống như đang nghỉ phép vậy, tự mình cầm vũ khí của bản thân rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa đến cửa, vẻ mặt bọn họ đã cứng lại.
''Ông là ai?'' Thanh Lang lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy trong sân có một tên ăn mày trung niên đang chống gậy vào từ lúc nào cũng không biết.
''Tên ăn mày kia, mày vào kiểu gì vậy?''
''Đi nhầm chỗ rồi, cút đi!'' Phan Hổ lập tức xua đuổi.
Tên ăn mày ho khan vài tiếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Hạt, thản nhiên nói: ''Lão đại của chúng tôi nói nơi này có người đáng chết, nói chúng tôi đến tiễn một đoạn đường.''
''Làm phiền cho hỏi một chút, người đáng chết chính là các cậu sao?''
''Lão khốn!''
''Tao thấy mày mới là người đáng chết!''
''Đánh ra ngoài cho tôi!'' Phan Hổ vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen lập tức lao về phía tên ăn mày kia.
Tên ăn mày chính là Tàn Kiếm dẫn đội đến chấp hành nhiệm vụ.
Ông ấy dường như bị dọa sợ đến choáng váng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
''Đợi chút!" Thái Hạt đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ta quay người lại.
Chỉ thấy trên nóc nhà có bốn ngường đứng từ lúc nào không hay.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, ánh mắt không khác tử thần là bao.
''Phòng thủ!''
Thái Hạt ra lệnh một tiếng, tổ chức được huấn luyện bài bản của hắn ta lập tức tựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng ngự.
Trên tay Bạch Quỷ ở trong vòng tròn là khẩu M24, anh ta nhắm thẳng vào mặt Tàn Kiếm.
''Lão già, ông cảm thấy ông tránh được sao?'' Anh ta nhe răng cười.
Tàn Kiếm lại cười nói: ''Trùng hợp thật, ngày trước tôi cũng chơi súng.''
''Không biết cậu có thể nhanh hơn tôi không.''
Lời vừa dứt, quải trượng trong tay ông ấy đã nhấc lên chắn trước ấn đường.
Cùng lúc đó, một tiếng đùng vang lên!
Bạch Quỷ nổ súng không chút do dự.
Tàn Kiếm chặn lại, đồng thời cũng lùi về sau hai bước. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ông ấy dùng quải trượng chặn viên đạn bắn về phía ấn đường.
Làm sao có thể?
Mấy người Thái Hạt đều ngây ra.
Bạch Quỷ không phục, giơ súng muốn tiếp tục bắn. Trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh.
Thôi Minh ném phi tiêu ra nhanh như chớp, xoạt một tiếng, cổ tay của Bạch Quỷ đã bị đâm xuyên qua.
Bạch Quỷ thảm thiết kêu một tiếng, khẩu súng to rơi xuống đất.
''Tiểu đội Thiên Phạt thay mặt trời trừng phạt.''
''Giết!''
Thôi Minh hô một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống.
Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ai cũng ước có thể đánh một cách mạnh mẽ, dùng một trận thắng xinh đẹp để chứng minh chính minh.
Thôi Minh đối đầu với Thanh Lang, Đồng Xuyên giao đấu với Đại Hồ Tử, Thiết Tí với Thái Hạt, Thiết Ngưng Sương đối phó với em gái Xà Hạt.
''Chết tiệt!''
''Ông đây đánh chết chúng mày!'' Bạch Quỷ chịu đựng cơn đau đớn từ cổ tay, dùng một tay khác nâng súng lên muốn tiếp tục bắn.
Quải trượng của Tàn Kiếm bay đến trước mặt anh ta, bộp một tiếng, đánh vỡ đầu anh ta.
Thấy anh em chết thảm, bọn người Thái Hạt đều tức đến đỏ mặt. Bọn họ cầm vũ khí lên thề sống chết chém giết với mấy người Thiết Ngưng Sương.
Mặc dù mấy người Thiết Ngưng Sương làm nhiệm vụ lần đầu tiên, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú như mấy người Đại Hồ Tử.
Nhưng bọn họ đều luyện tập từ ổ sói hang hổ mà ra.
Vào giây phút này những lợi ích khi phải rèn luyện vất vả đều bộc lộ.
Tuy mấy người Đại Hồ Tử hung ác nhưng dù sao cũng là người, không thể đánh đồng với hổ sói được.
''Bùm'' một tiếng, Đồng Xuyên đấm vào huyệt thái dương của Đại Hồ Tử, sức mạnh rất lớn, đánh cho anh ta rơi cả mắt.
Đại Hồ Tử kêu thảm muốn chạy trốn, Đồng Xuyên nhảy qua, một tiếng phập vang lên, dao găm cắm thẳng vào tim anh ta.
Thiết Tí không chịu thua, đánh bại Thái Hạt ngã lăn ra đất, một đấm đấm thẳng vào họng khiến yết hầu hắn ta nát bét.
Phi tiêu của Thôi Minh đã giết chết Thanh Lang, mấy người đứng một bên vui vẻ nói: ''Em gái, cần trợ giúp không?''
Thiết Ngưng Sương đang khó khăn chiến đấu với em gái Xà Hạt, cô ta cắn răng nói: ''Ai dám nhúng tay vào tôi liều chết với người đó!''
''Cô ta là của tôi!''
''Con khốn, tao giết mày!'' Em gái Xà Hạt đỏ bừng mắt nói. Mấy đồng đội đều đã chết, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Cô ta đột nhiên lấy một viên lựu đạn từ bên hông ra rồi lao về phía Thiết Ngưng Sương.
''Cẩn thận!'' Mấy người Thôi Minh kinh hãi.
Thiết Ngưng Sương không những không lùi mà còn nhào về phía trước.
Giờ phút này chính là so tốc độ.
Cuối cùng, trong một tích tắc khi em gái Xà Hạt chuẩn bị kéo lựu đạn, kiếm trong tay Thiết Ngưng Sương đã đâm xuyên cổ họng cô ta một cách chuẩn xác.
Thấy vậy mấy người Thôi Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình giao đấu chỉ xảy ra trong mấy phút.
Thấy những sát thủ hàng đầu mà mình tin cậy đã chết thảm chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ngay trước mặt, Phan Hổ sợ đến ngây người.
''Các người, rốt cuộc các người là ai?'' Anh ta vô cùng hoảng sợ hỏi.
Lúc này hai vệ sĩ áo đen sợ vỡ mật kia cũng kêu to chạy trốn.
Thôi Minh như u hồn lướt qua, tùy ý xoẹt ngang qua cổ bọn họ.
Tàn Kiếm nhìn Phan Hổ, cười lạnh nói: ''Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao.''
''Thiên Phạt.''
''Thay ông trời trừng phạt những người tàn ác.''
''Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?''
Sắc mặt Phan Hổ trắng bệch, anh ta cắn răng nói: ''Tôi là người nhà họ Phan!''
''Các người chắc chắn biết rõ năng lực của nhà họ Phan!''
Tàn Kiếm vung quải trượng lên, bộp một tiếng, xương bánh chè hai chân Phan Hổ bị đập vỡ nát.
''Lão đại chúng tôi đã nói để lại cho cậu một mạng, để cậu chuyển lời đến người nhà họ Phan.''
''Làm người tàn ác, Thiên Phạt (1) sớm muộn gì cũng sẽ đến.''
(1) chơi chữ, vừa là tên tổ chức của nam chính vừa có nghĩa là sự trừng phạt của ông trời
Nhiệm vụ hoàn thành, ông ấy dẫn người rời đi. Đi đến cửa, ông ấy dường như mới nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, lão đại của chúng tôi họ Tần.''
Họ Tần?
Tần Thiên!
Nhìn bóng dáng mấy ác ma rời đi, lại nhìn sát thủ hàng đầu chết thảm ở xung quanh, Phan Hổ đau cả trứng, anh ta hét to một tiếng rồi ngất đi.
Phan Mỹ Nhi ở chỗ Phan Hổ chờ tin tức, thấy Phan Hổ đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nhận.
Cô ta không nhịn được mà cho người lái xe đến căn biệt thự kia.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu.
''A Hổ!''
''Em sao rồi?''
''Mau, mau đưa em ấy đến bệnh viện!''
''Tiểu thư, mấy người này thì sao?'' Người bên dưới xin chỉ thị.
Phan Mỹ Nhi tỉnh táo nói: ''Bọn họ đều là người không nên xuất hiện ở đây, đốt đi!''
''Cả căn biệt thự này, đốt hết đi, không thể để lại bất kì manh mối gì!''
Sáng hôm sau, Phan Hổ từ từ tỉnh lại trong phòng bệnh.
Anh ta cắn răng kể lại chuyện đêm qua cho Phan Mỹ Nhi nghe.
''Thiên Phạt?'' Phan Mỹ Nhi khiếp sợ nói: ''Chúng ta quá chủ quan rồi, hóa ra Tần Thiên này còn đòn sát thủ như vậy!''
''Chị, làm sao bây giờ?''
''Đó là lời mà họ Tần kia nói em nhắn lại với người nhà chúng ta, nói làm người ác, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng đến.''
''Ý của anh ta là gì?''
Phan Mỹ Nhi đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, một người khác đi vào.
Cô ta vội vàng đứng lên, sợ hãi nói: ''Anh hai!''
''Sao anh lại đến đây?''