"Cái đó, thiếu chủ." Tàn Kiếm có chút khó xử nói: "Con người chúng ta hoạt động dưới đầm lầy rất bất tiện.”
"Với lại cá sấu là vua của đầm lầy, loài này đao thương bất nhập vốn không dễ đối phó.”
"Chiến đấu dưới tình hình như vậy, có phải hay không có chút…?"
Ngay cả tứ đại quỷ sai từng lừng lẫy khét tiếng cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nghe nói cá sấu khi ăn sẽ rơi nước mắt.”
"Tôi chúc mọi người không cần phải nhìn thấy những giọt nước mắt này."
"Đúng rồi chú Tàn, chú phải giám sát bọn họ huấn luyện, tuyển dụng người mới, tìm kiếm những người cũ, còn phải xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú.”
"Một mình chú có bận quá không?"
Tàn Kiếm thành thật nói: "Bận tối tăm mịt mù!”
"Nhất là nhập mãnh thú và xây dựng sơn trang, chú cảm thấy vẫn nên cần một người có nguồn lực và mối quan hệ phụ trách thì tốt hơn."
Tần Thiên nhíu mày, vấn đề này thực sự có chút khó khăn.
Thiết Ngưng Sương nói: "Nếu như anh không ngại, tôi có thể gọi Vũ Sơn đến hỗ trợ.”
"Yên tâm, chú ấy rất trung thành sẽ không phạm sai lầm."
Tần Thiên gật đầu, nói: "Ý này rất hay.”
"Cô lập tức liên lạc với Vũ Sơn, nếu như ông ấy không có ý kiến gì, vậy việc xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú cùng với tiếp tế thức ăn dược liệu, những việc phạm vi bên ngoài này đều giao toàn bộ cho ông ấy.”
"Chú Tàn, còn chú chỉ cần phụ trách huấn luyện nội bộ."
Cứ như vậy, mặc dù thiên phạt vẫn còn hình thức sơ khai, nhưng mọi người đều có chức trách riêng, thực hiện một cách ngăn nắp có trật tự.
Thiết Ngưng Sương lập tức gọi điện thoại cho Vũ Sơn.
“Thiên ca, anh đã sắp xếp xong chưa?”
"Nếu xong rồi thì chúng tôi muốn đi luyện tập trước."
Đồng Xuyên và Thiết Tí không thể chờ đợi thêm nữa.
Đây đều là những người dũng mãnh, ngay cả Thiết Ngưng Sương là một cô gái yểu điệu như này mà cũng đơn độc chiến đấu với bầy sói.
Rất kích thích hai người mới bọn họ, bọn họ nóng lòng muốn được biểu hiện một chút, chứng minh bản thân đủ tư cách ở lại.
Tần Thiên cười, bảo Quỷ Vô Thường dẫn bọn họ đi đến vườn sư tử và vườn hổ.
Ngay sau đó, từ xa xa đã truyền đến từng trận tiếng gầm.
Tàn Kiếm nhìn hình ảnh chiến đấu trên màn hình, nhịn không được cười nói: "Hai tên này đều là những người xương cốt cứng rắn, lại có chút phong phạm năm đó của Kim Thương.”
Khi Vũ Sơn tới, Tần Thiên giao cho ông ta một số việc.
Đầu tiên, để cho ông ta bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng của sơn trang, sửa chữa lại lần nữa, cái gì cần gia cố thì phải được gia cố.
Đồng thời lắp đặt camera ở khắp mọi nơi, không để một góc chết nào.
Sau đó là chuyện nhập mãnh thú, về vấn đề này sẽ được cung cấp tài chính không giới hạn.
Sau khi sắp xếp xong, hắn nhận được điện thoại của Dương Ngọc Lan, mới trở lại tiểu khu Long Hồ.
"Mẹ, Tô Tô thế nào rồi?"
Dương Ngọc Lan lo lắng nói: "Không biết nữa.”
"Sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng."
"Tần Thiên, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tần Thiên cười nói: "Không có chuyện gì.”
"Mẹ, không phải Tô Tô thích ăn hải sản sao? Con sẽ đi mua.”
"Buổi tối để con trổ tài."
Buổi tối, chờ Tần Thiên làm xong một bàn hải sản, Tô Tô từ trong phòng đi ra.
Sắc mặt cô bình tĩnh trông giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn cô cầm con cua trong tay, ăn uống vô cùng vui vẻ, Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Con thật sự không sao đấy chứ?”
Tô Tô liếm gạch cua chảy trên tay, nói: "Con thì có chuyện gì.”
"Vậy cả buổi chiều con tự nhốt mình trong phòng làm gì?"
"Con làm báo cáo."
"Còn có các kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty, bận rộn muốn chết.”
"—— Họ Tần, cua hấp rất ngon, thưởng cho anh lấy giấy ăn cho bổn tiểu thư.”
Tần Thiên vội vàng lấy một nhà họ Tôy ăn đưa cho Tô Tô, cười nói: "Chỉ cần em thích ăn, sau này bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm cho em.”
Tô Tô cười: "Đấy là vinh hạnh của anh.”
Dương Ngọc Lan nhìn thấy thế, nhịn không được nở nụ cười vui mừng.
Xem ra mâu thuẫn của vợ chồng son đã được giải quyết?
Thoạt nhìn là do Tô Tô chủ động làm hoà, cuối cùng bà cũng yên tâm rồi.
Về phần Tiết Nhân, mọi người rất thức thời không có ai nhắc tới anh ta, giống như người này chưa từng xuất hiện.
Lúc này, trong một quán bar.
Tiết Nhân đang mượn rượu giải sầu.
Anh ta suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong nhà hàng phương Tây vào sáng nay.
Sau khi sự việc xảy ra, anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tô Tô nhầm muốn níu kéo.
Nhưng Tô Tô lại trực tiếp chặn anh ta.
Nhìn thấy thiên nga trắng đến tay rồi còn bay đi, anh ta cam tâm sao.
Anh ta suy nghĩ nên dùng thủ đoạn gì để có được Tô Tô. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong góc ở xa xa.
Nhìn sơ qua có mấy phần giống Tô Tô.
Tim anh ta đập thình thịnh.
"Người đẹp, một mình sao?"
"Nhìn em có vẻ không được vui lắm, tôi mời em uống rượu được không?”
“Cút đi!”
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Nam cũng đang mượn rượu giải sầu, cô ta không thèm ngẩng đầu lên đã trực tiếp đuổi người.
Có cá tính!
Tiết Nhân giống như phát hiện ra đại lục mới, người phụ nữ này càng nhìn gần càng thấy giống Tô Tô.
Anh ta vẫy tay với quản lý quán bar ở xa xa, nói một câu.
Quản lý quán bar kích động lao lên sân khấu, nói lớn tiếng: "Các vị, thông báo một tin vui!”
"Chí phí của cả hội trường đêm nay sẽ do anh Tiết này trả tiền!
Anh Tiết nói cô gái xinh đẹp này đang không vui vì thế chúng ta hãy cùng uống với cô ấy nào!”
Những người đàn ông và phụ nữ trong quán bar đều bùng nổ hoan hô.
Bọn họ vây quanh Tô Nam hô hào.
Tô Nam khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của Tiết Nhân, trên tay đeo đồng hồ Mille có giá trị lớn.
Cô ta vừa vui vừa sợ.
Sao lại có một cao phú soái rơi từ trên trời xuống vậy!
(Cao phú soái: cao - giàu có - đẹp trai)
Người này tốt hơn chồng cũ Ngô Phi của cô ta rất nhiều.
"Vị tiên sinh này, tôi là Tô Nam, không biết nên xưng hô với anh như thế nào?”
"Tô Nam? Em và Tô Tô có quan hệ gì?” Hai mắt Tiết Nhân sáng ngời.
"Anh biết Tô Tô?" Tô Nam thắc mắc.
Tiết Nhân cười nói: "Tôi từng nghe qua cái tên này, nghe người ta nói cô ấy đã kết hôn với một nhân viên giao hàng, đó có phải là sự thật không?”
Nhắc tới "Tô Tô" Tô Nam lại nổi giận.
"Ả hồ ly tinh này cấu kết với nhân viên giao hàng làm chuyện xấu, phản bội gia tộc làm hại người nhà, hành vi không thể dung thứ!"
“Hèn hạ vô sỉ!”
“Không được chết tử tế!”
……
Tiết Nhân biết Tô Nam vậy mà lại là em gái của Tô Tô, anh ta vui vẻ, dường như đã tìm thấy một bước đột phá.
Dựa vào lời ngon tiếng ngọt, tuổi trẻ và giàu có của anh ta, rất dễ có được sự hâm mộ và sùng bái của một người phụ nữ ham mê vật chất như Tô Nam này.
"Tô tiểu thư, tôi và em đúng là vừa gặp mặt mà lại cảm thấy thân quen."
"Không biết em có đồng ý đi ăn khuya cùng với tôi không?"
"Nếu như có thể hy vọng ngày mai em có thể dẫn tôi đến gặp mặt người nhà của em."
"Tôi muốn đầu tư vào Đông Y Đường của mọi người."
Tô Nam mừng như điên, nhưng cô ta biết bản thân cần phải có chút rụt rè.
"Cái đó, chúng ta mới gặp lần đầu, đã cùng nhau ăn khuya... Không phù hợp cho lắm?”
Tiết Nhân thâm tình nói: "Chẳng lẽ em không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
"Hơn nữa, những rắc rối mà gia đình em đang gặp phải đối với tôi dễ như trở bàn tay.”
"Ngày mai tôi sẽ cùng em về nhà, chỉ một câu là có thể giải quyết được vấn đề. Đến lúc đó, em chính là công thần của cả gia tộc.”
Tô Nam khó có thể từ chối nữa, cô ta cảm thấy bản thân khổ tận cam lai cuối cùng cũng được ông trời chiếu cố.
(Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Cô ta vậy mà có thể nhặt được một con rùa vàng cực phẩm như vậy.
Sau đó cô ta cùng Tiết Nhân đi khách sạn.
Tô Nam cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, khi cô ta đang vui vẻ rạng rỡ muốn dẫn Tiết Nhân về nhà để chứng minh cho gia tộc thấy sức quyến rũ của cô ta.
Nhưng Tiết Nhân đã nói một câu làm cho cô ta sụp đổ.
"Tôi có thể cứu vớt nhà họ Tô các người, cũng có thể cho em bay lên cành cao làm phượng hoàng, tuy nhiên có một điều kiện.”
"Lợi dụng thân phận của em giúp tôi có được Tô Tô."
"Với lại cá sấu là vua của đầm lầy, loài này đao thương bất nhập vốn không dễ đối phó.”
"Chiến đấu dưới tình hình như vậy, có phải hay không có chút…?"
Ngay cả tứ đại quỷ sai từng lừng lẫy khét tiếng cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nghe nói cá sấu khi ăn sẽ rơi nước mắt.”
"Tôi chúc mọi người không cần phải nhìn thấy những giọt nước mắt này."
"Đúng rồi chú Tàn, chú phải giám sát bọn họ huấn luyện, tuyển dụng người mới, tìm kiếm những người cũ, còn phải xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú.”
"Một mình chú có bận quá không?"
Tàn Kiếm thành thật nói: "Bận tối tăm mịt mù!”
"Nhất là nhập mãnh thú và xây dựng sơn trang, chú cảm thấy vẫn nên cần một người có nguồn lực và mối quan hệ phụ trách thì tốt hơn."
Tần Thiên nhíu mày, vấn đề này thực sự có chút khó khăn.
Thiết Ngưng Sương nói: "Nếu như anh không ngại, tôi có thể gọi Vũ Sơn đến hỗ trợ.”
"Yên tâm, chú ấy rất trung thành sẽ không phạm sai lầm."
Tần Thiên gật đầu, nói: "Ý này rất hay.”
"Cô lập tức liên lạc với Vũ Sơn, nếu như ông ấy không có ý kiến gì, vậy việc xây dựng sơn trang, nhập mãnh thú cùng với tiếp tế thức ăn dược liệu, những việc phạm vi bên ngoài này đều giao toàn bộ cho ông ấy.”
"Chú Tàn, còn chú chỉ cần phụ trách huấn luyện nội bộ."
Cứ như vậy, mặc dù thiên phạt vẫn còn hình thức sơ khai, nhưng mọi người đều có chức trách riêng, thực hiện một cách ngăn nắp có trật tự.
Thiết Ngưng Sương lập tức gọi điện thoại cho Vũ Sơn.
“Thiên ca, anh đã sắp xếp xong chưa?”
"Nếu xong rồi thì chúng tôi muốn đi luyện tập trước."
Đồng Xuyên và Thiết Tí không thể chờ đợi thêm nữa.
Đây đều là những người dũng mãnh, ngay cả Thiết Ngưng Sương là một cô gái yểu điệu như này mà cũng đơn độc chiến đấu với bầy sói.
Rất kích thích hai người mới bọn họ, bọn họ nóng lòng muốn được biểu hiện một chút, chứng minh bản thân đủ tư cách ở lại.
Tần Thiên cười, bảo Quỷ Vô Thường dẫn bọn họ đi đến vườn sư tử và vườn hổ.
Ngay sau đó, từ xa xa đã truyền đến từng trận tiếng gầm.
Tàn Kiếm nhìn hình ảnh chiến đấu trên màn hình, nhịn không được cười nói: "Hai tên này đều là những người xương cốt cứng rắn, lại có chút phong phạm năm đó của Kim Thương.”
Khi Vũ Sơn tới, Tần Thiên giao cho ông ta một số việc.
Đầu tiên, để cho ông ta bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng của sơn trang, sửa chữa lại lần nữa, cái gì cần gia cố thì phải được gia cố.
Đồng thời lắp đặt camera ở khắp mọi nơi, không để một góc chết nào.
Sau đó là chuyện nhập mãnh thú, về vấn đề này sẽ được cung cấp tài chính không giới hạn.
Sau khi sắp xếp xong, hắn nhận được điện thoại của Dương Ngọc Lan, mới trở lại tiểu khu Long Hồ.
"Mẹ, Tô Tô thế nào rồi?"
Dương Ngọc Lan lo lắng nói: "Không biết nữa.”
"Sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng."
"Tần Thiên, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tần Thiên cười nói: "Không có chuyện gì.”
"Mẹ, không phải Tô Tô thích ăn hải sản sao? Con sẽ đi mua.”
"Buổi tối để con trổ tài."
Buổi tối, chờ Tần Thiên làm xong một bàn hải sản, Tô Tô từ trong phòng đi ra.
Sắc mặt cô bình tĩnh trông giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn cô cầm con cua trong tay, ăn uống vô cùng vui vẻ, Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Con thật sự không sao đấy chứ?”
Tô Tô liếm gạch cua chảy trên tay, nói: "Con thì có chuyện gì.”
"Vậy cả buổi chiều con tự nhốt mình trong phòng làm gì?"
"Con làm báo cáo."
"Còn có các kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty, bận rộn muốn chết.”
"—— Họ Tần, cua hấp rất ngon, thưởng cho anh lấy giấy ăn cho bổn tiểu thư.”
Tần Thiên vội vàng lấy một nhà họ Tôy ăn đưa cho Tô Tô, cười nói: "Chỉ cần em thích ăn, sau này bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm cho em.”
Tô Tô cười: "Đấy là vinh hạnh của anh.”
Dương Ngọc Lan nhìn thấy thế, nhịn không được nở nụ cười vui mừng.
Xem ra mâu thuẫn của vợ chồng son đã được giải quyết?
Thoạt nhìn là do Tô Tô chủ động làm hoà, cuối cùng bà cũng yên tâm rồi.
Về phần Tiết Nhân, mọi người rất thức thời không có ai nhắc tới anh ta, giống như người này chưa từng xuất hiện.
Lúc này, trong một quán bar.
Tiết Nhân đang mượn rượu giải sầu.
Anh ta suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong nhà hàng phương Tây vào sáng nay.
Sau khi sự việc xảy ra, anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tô Tô nhầm muốn níu kéo.
Nhưng Tô Tô lại trực tiếp chặn anh ta.
Nhìn thấy thiên nga trắng đến tay rồi còn bay đi, anh ta cam tâm sao.
Anh ta suy nghĩ nên dùng thủ đoạn gì để có được Tô Tô. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong góc ở xa xa.
Nhìn sơ qua có mấy phần giống Tô Tô.
Tim anh ta đập thình thịnh.
"Người đẹp, một mình sao?"
"Nhìn em có vẻ không được vui lắm, tôi mời em uống rượu được không?”
“Cút đi!”
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Nam cũng đang mượn rượu giải sầu, cô ta không thèm ngẩng đầu lên đã trực tiếp đuổi người.
Có cá tính!
Tiết Nhân giống như phát hiện ra đại lục mới, người phụ nữ này càng nhìn gần càng thấy giống Tô Tô.
Anh ta vẫy tay với quản lý quán bar ở xa xa, nói một câu.
Quản lý quán bar kích động lao lên sân khấu, nói lớn tiếng: "Các vị, thông báo một tin vui!”
"Chí phí của cả hội trường đêm nay sẽ do anh Tiết này trả tiền!
Anh Tiết nói cô gái xinh đẹp này đang không vui vì thế chúng ta hãy cùng uống với cô ấy nào!”
Những người đàn ông và phụ nữ trong quán bar đều bùng nổ hoan hô.
Bọn họ vây quanh Tô Nam hô hào.
Tô Nam khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của Tiết Nhân, trên tay đeo đồng hồ Mille có giá trị lớn.
Cô ta vừa vui vừa sợ.
Sao lại có một cao phú soái rơi từ trên trời xuống vậy!
(Cao phú soái: cao - giàu có - đẹp trai)
Người này tốt hơn chồng cũ Ngô Phi của cô ta rất nhiều.
"Vị tiên sinh này, tôi là Tô Nam, không biết nên xưng hô với anh như thế nào?”
"Tô Nam? Em và Tô Tô có quan hệ gì?” Hai mắt Tiết Nhân sáng ngời.
"Anh biết Tô Tô?" Tô Nam thắc mắc.
Tiết Nhân cười nói: "Tôi từng nghe qua cái tên này, nghe người ta nói cô ấy đã kết hôn với một nhân viên giao hàng, đó có phải là sự thật không?”
Nhắc tới "Tô Tô" Tô Nam lại nổi giận.
"Ả hồ ly tinh này cấu kết với nhân viên giao hàng làm chuyện xấu, phản bội gia tộc làm hại người nhà, hành vi không thể dung thứ!"
“Hèn hạ vô sỉ!”
“Không được chết tử tế!”
……
Tiết Nhân biết Tô Nam vậy mà lại là em gái của Tô Tô, anh ta vui vẻ, dường như đã tìm thấy một bước đột phá.
Dựa vào lời ngon tiếng ngọt, tuổi trẻ và giàu có của anh ta, rất dễ có được sự hâm mộ và sùng bái của một người phụ nữ ham mê vật chất như Tô Nam này.
"Tô tiểu thư, tôi và em đúng là vừa gặp mặt mà lại cảm thấy thân quen."
"Không biết em có đồng ý đi ăn khuya cùng với tôi không?"
"Nếu như có thể hy vọng ngày mai em có thể dẫn tôi đến gặp mặt người nhà của em."
"Tôi muốn đầu tư vào Đông Y Đường của mọi người."
Tô Nam mừng như điên, nhưng cô ta biết bản thân cần phải có chút rụt rè.
"Cái đó, chúng ta mới gặp lần đầu, đã cùng nhau ăn khuya... Không phù hợp cho lắm?”
Tiết Nhân thâm tình nói: "Chẳng lẽ em không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
"Hơn nữa, những rắc rối mà gia đình em đang gặp phải đối với tôi dễ như trở bàn tay.”
"Ngày mai tôi sẽ cùng em về nhà, chỉ một câu là có thể giải quyết được vấn đề. Đến lúc đó, em chính là công thần của cả gia tộc.”
Tô Nam khó có thể từ chối nữa, cô ta cảm thấy bản thân khổ tận cam lai cuối cùng cũng được ông trời chiếu cố.
(Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Cô ta vậy mà có thể nhặt được một con rùa vàng cực phẩm như vậy.
Sau đó cô ta cùng Tiết Nhân đi khách sạn.
Tô Nam cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, khi cô ta đang vui vẻ rạng rỡ muốn dẫn Tiết Nhân về nhà để chứng minh cho gia tộc thấy sức quyến rũ của cô ta.
Nhưng Tiết Nhân đã nói một câu làm cho cô ta sụp đổ.
"Tôi có thể cứu vớt nhà họ Tô các người, cũng có thể cho em bay lên cành cao làm phượng hoàng, tuy nhiên có một điều kiện.”
"Lợi dụng thân phận của em giúp tôi có được Tô Tô."