Charlie bị Tần Thiên tát một cái làm cho mắt bốc nổi đom đóm, đầu óc choáng váng.
Hắn ta cứ cúi đầu không nói một lời nào cho đến khi bị cảnh sát giao thông còng tay đẩy lên xe cảnh sát.
Mà trơ mắt nhìn đứa con rể ngoại quốc bị mang đi, Ngô Xảo Mai và Ngô Thiến Thiến đều rất tức giận.
“Tên chết tiệt, bà đây liều mạng với anh!”
Ngô Thiến Thiến kích động nhào về phía Tần Thiên như điên.
Tần Thiên giơ tay lên tát cho Ngô Thiến Thiến một cái bạt tai vang dội.
Ngô Thiến Thiến che mặt, chết lặng.
"Anh đánh tôi?"
“Đồ khốn, anh dám đánh tôi?”
Ngô Xảo Mai càng thét chói tai nói: "Đồ khốn, mày lại có thể đánh phụ nữ!”
“Mau đến mà xem đi!”
“Con rể ở rể đánh phụ nữ rồi!”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ở trong mắt tôi chỉ có loại người nên đánh và người không cần đánh, không phân biệt nam nữ.”
"Mới ăn thức ăn nhanh của nước ngoài được mấy ngày, đã quên ông cha ta là ai rồi đúng không?"
“Hôm nay cho cô một bài học, sau này nhớ kỹ chút!”
"Mẹ, Tần Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hai người cãi nhau với người khác sao?" Tô Tô tan tầm trở về, nhìn thấy một màn này vội vàng chạy tới.
"Vợ ơi, em tan tầm rồi à? Không sao, gặp phải hai tên cặn bã không biết tên mình viết như thế nào mà thôi. ”
"Chúng ta mau về nhà thôi."
"Vợ à, anh mua cá tôm rất tươi, chờ chút nữa làm món tôm say rượu và cá chua ngọt em thích nhất."
Tần Thiên nhìn thấy Tô Tô ngay lập tức trở thành người đàn ông ấm áp, tự mình dắt xe điện giúp Dương Ngọc Lan, cười hì hì đi vào trong tiểu khu.
Ngô Thiến Thiến nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, trong mắt bắn ra lửa giận.
“Thứ chết tiệt, tôi thề chuyện này chưa xong đâu!”
"Mẹ, làm sao bây giờ? Charlie bị bắt đi rồi, chúng ta tìm cách đi.”
Ngô Xảo Mai giậm chân nói: "Chúng ta mau đến đồn cảnh sát xem có thể được tại ngoại hay không.”
Trong giỏ xe điện của Dương Ngọc Lan có một tờ rơi quảng cáo.
Viết là bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà khai trương, đi đến hiện trường còn có nhiều món quà bất ngờ.
Tô Tô nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ lấy cái này làm gì? Mẹ muốn mua một ngôi nhà sao?”
Dương Ngọc Lan nói: "Trên đường có người phát, nghe nói bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà này cũng không tệ lắm, đúng lúc chúng ta cũng cần đổi một ngôi nhà lớn hơn.”
"Ngày mai các con có thời gian không? Hay là chúng ta đi xem thử.”
Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc ngày mai công ty không có việc gì, vậy thì đi xem thôi.”
"Họ Tần, mua một căn nhà lớn thì anh có thể không cần ngủ trên sô pha nữa, vui không?”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy vợ, đừng nói ngủ trên sô pha, cho dù ngủ chuồng heo cũng vui.”
Tô Tô tức giận cười nói: "Đồ không biết xấu hổ, anh nói mỗi ngày mình đều ngủ trong chuồng heo, ý anh là ám chỉ em và mẹ đều là heo sao?”
"Mẹ, mẹ nhìn xem, bình thường mẹ còn hay đứng về phía anh ta mà anh ta lại nói sau lưng nói mẹ là heo."
Tần Thiên vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng nghe Tô Tô nói bậy, con không phải có ý này.”
Dương Ngọc Lan mím môi cười nói: "Hai vợ chồng trẻ các con cãi nhau đừng lôi mẹ vào. Nhưng mà nói nghiêm túc, Tô Tô, rốt cuộc các con định khi nào có em bé?”
"Nhân lúc mẹ còn trẻ ——"
"Ai nha mẹ!" Tô Tô giậm chân xoay người chạy lên lầu trước.
Tần Thiên dừng xe điện lại xách cá tôm, rồi cười nói: "Mẹ, ngày mai đi xem nhà cũng được.”
"Cẩm Tú Sơn Hà này là tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng khai thác, đến lúc đó con còn có bất ngờ cho mọi người."
Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tần Thiên nói bất ngờ chính là có thể thông qua quan hệ của Ngô Thiên Hùng có thể lấy được một căn tốt.
Bây giờ bà không thiếu tiền trong tay, vì vậy bà không quan tâm nhiều.
Bà thở dài nói "Tiểu khu Long Hồ chúng ta ở trước kia, hiện tại cũng là bị tập đoàn Cẩm Tú khai phá.”
"Lúc trước mẹ đi ngang qua nhìn thấy chung quanh đều dùng hàng rào vây lại."
"Nhắc tới nó mẹ vẫn rất hoài niệm, có quá nhiều kỷ niệm ở đó.”
"Haizz, chỉ tiếc vĩnh viễn cũng không thể quay về được."
Tần Thiên cười cũng không có vạch trần, hắn quyết định để lại sự ngạc nhiên này cho đến ngày mai.
Về đến nhà Tô Tô thay đồ ngủ, đi chân trần ngồi trên sô pha trong phòng khách, bưng một đĩa trái cây và chơi máy tính bảng.
Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Về đến nhà chỉ biết chơi, sao không thấy đi giúp Tần Thiên nấu ăn.”
Tô Tô bỏ một miếng táo vào miệng, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mẹ đừng làm phiền con, con bận rộn chuyện quan trọng đấy.”
"Người đại diện của Mục Phi Phi sắp tới rồi, trước lúc đó con phải cố gắng tìm hiểu chút về ngôi sao chuẩn nhất tuyến một này."
"Cái này gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."
Lúc này Dương Ngọc Lan mới không nói gì nữa.
Ngày hôm sau bởi vì sắp mua một ngôi nhà mới cho nên mọi người rất hạnh phúc.
Bởi vì không đi làm cho nên Tô Tô nói tài xế Lâm Tước lái xe đi đưa đón Liễu Thanh.
Khoảng cách không quá xa, vừa hay cũng có tuyến xe buýt chạy thẳng tới đó, bọn họ chuẩn bị đi xe buýt đến địa chỉ Cẩm Tú Sơn Hà khai trương.
Đứng ở ven đường chờ xe buýt, từ xa có một chiếc xe địa hình hầm rú chạy tới.
Một thằng cha nhảy từ xe xuống, nhìn thấy Tần Thiên tay nắm chặt trừng mắt xông lên.
"Anh làm gì vậy?" Tô Tô hoảng sợ.
"Vợ đừng sợ." Tần Thiên vội vàng chắn trước mặt Tô Tô, hắn nhìn Charlie nhíu mày nói: "Mày nhanh như vậy đã được thả ra rồi sao?”
Charlie hét lên: "Bớt nói nhảm đi!”
“Mày có dám đánh một trận công bằng đánh với tao hay không?”
“Nếu mày thua thì tao muốn mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao!”
"Họ Tần, anh không thể ngờ chồng tôi có thể ra sớm như vậy đúng không."
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, Ngô Thiến Thiến ăn mặc trang điểm xinh đẹp bước ra cùng mẹ Ngô Xảo Mai.
"Chồng tôi có thân phận gì chứ, những người đó sao dám làm khó anh ấy."
"Nói cho anh biết là bọn họ đích thân đưa chồng tôi ra ngoài đấy."
"Bây giờ còn không mau xin lỗi chồng tôi vì hành vi vô sỉ của anh đi!"
Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tần Thiên, con đừng xúc động.”
"Chúng ta muốn đi xem nhà, việc chính quan trọng."
"Ngô Xảo Mai, bà khuyên nhủ đứa con rể ngoại quốc này của bà đi, đất nước của chúng ta bây giờ không còn như trước đây nữa.”
"Người nước ngoài gây sự cũng phải chịu phạt."
Ngô Xảo Mai tự biết mình đuối lý, tuy nhiên bà ta nhìn thấy tờ rơi quảng cáo trong tay Dương Ngọc Lan, bà ta nhịn không được cười ha hả.
“Tôi nói nè Dương Ngọc Lan, đừng nói các người muốn đến Cẩm Tú Sơn Hà xem nhà đấy nhé?
"Bà thật đúng là càng ngày càng huênh hoang rồi, bà có biết tiểu khu Cẩm Tú Sơn Hà cao cấp cỡ nào không?"
"Nói thật cho bà biết, con gái và con rể ngoại quốc của tôi lần này trở về muốn ở trong nước định cư, chúng ta đã đặt phòng của Cẩm Tú Sơn Hà rồi.”
"Đây chính là một căn hộ bốn phòng ngủ hơn một trăm mét vuông, tổng giá hơn hai trăm vạn, sau khi bàn giao nhà, tôi sẽ chuyển đến sống cùng bọn chúng.”
"Các người thì sao?"
"Muốn mua căn lớn bao nhiêu? Chắc sẽ không phải chỉ là một nhà vệ sinh chứ.”
Ngô Thiến Thiến cũng khinh bỉ nói: "Ngay cả một chiếc xe cũng không có, ra ngoài còn phải đi xe buýt, loại người này cũng xứng mua nhà sao?”
"Nếu như tôi đoán không sai, là đi ăn chực điểm tâm miễn phí phải không."
"Các người cứ việc đi đi, đến lúc đó không bị đuổi ra ngoài thì coi như tôi thua."
Tô Tô thấy Charlie giống như một con gấu chó, mắt không ngừng đảo đảo trên người mình, cô chán ghét nói: "Tần Thiên, đừng nói nhảm với bọn họ.”
"Chúng ta đi nhanh đi."
Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt họ và họ lên xe buýt.
Ngô Thiến Thiến và Ngô Xảo Mai cũng lập tức lên chiếc xe địa hình của con rể.
"Charlie, đi theo họ!"
“Lúc này, em muốn bọn họ mất mặt trước đám đông!” Ngô Thiến Thiến cắn răng, ác độc nói.
Hắn ta cứ cúi đầu không nói một lời nào cho đến khi bị cảnh sát giao thông còng tay đẩy lên xe cảnh sát.
Mà trơ mắt nhìn đứa con rể ngoại quốc bị mang đi, Ngô Xảo Mai và Ngô Thiến Thiến đều rất tức giận.
“Tên chết tiệt, bà đây liều mạng với anh!”
Ngô Thiến Thiến kích động nhào về phía Tần Thiên như điên.
Tần Thiên giơ tay lên tát cho Ngô Thiến Thiến một cái bạt tai vang dội.
Ngô Thiến Thiến che mặt, chết lặng.
"Anh đánh tôi?"
“Đồ khốn, anh dám đánh tôi?”
Ngô Xảo Mai càng thét chói tai nói: "Đồ khốn, mày lại có thể đánh phụ nữ!”
“Mau đến mà xem đi!”
“Con rể ở rể đánh phụ nữ rồi!”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ở trong mắt tôi chỉ có loại người nên đánh và người không cần đánh, không phân biệt nam nữ.”
"Mới ăn thức ăn nhanh của nước ngoài được mấy ngày, đã quên ông cha ta là ai rồi đúng không?"
“Hôm nay cho cô một bài học, sau này nhớ kỹ chút!”
"Mẹ, Tần Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hai người cãi nhau với người khác sao?" Tô Tô tan tầm trở về, nhìn thấy một màn này vội vàng chạy tới.
"Vợ ơi, em tan tầm rồi à? Không sao, gặp phải hai tên cặn bã không biết tên mình viết như thế nào mà thôi. ”
"Chúng ta mau về nhà thôi."
"Vợ à, anh mua cá tôm rất tươi, chờ chút nữa làm món tôm say rượu và cá chua ngọt em thích nhất."
Tần Thiên nhìn thấy Tô Tô ngay lập tức trở thành người đàn ông ấm áp, tự mình dắt xe điện giúp Dương Ngọc Lan, cười hì hì đi vào trong tiểu khu.
Ngô Thiến Thiến nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, trong mắt bắn ra lửa giận.
“Thứ chết tiệt, tôi thề chuyện này chưa xong đâu!”
"Mẹ, làm sao bây giờ? Charlie bị bắt đi rồi, chúng ta tìm cách đi.”
Ngô Xảo Mai giậm chân nói: "Chúng ta mau đến đồn cảnh sát xem có thể được tại ngoại hay không.”
Trong giỏ xe điện của Dương Ngọc Lan có một tờ rơi quảng cáo.
Viết là bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà khai trương, đi đến hiện trường còn có nhiều món quà bất ngờ.
Tô Tô nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ lấy cái này làm gì? Mẹ muốn mua một ngôi nhà sao?”
Dương Ngọc Lan nói: "Trên đường có người phát, nghe nói bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà này cũng không tệ lắm, đúng lúc chúng ta cũng cần đổi một ngôi nhà lớn hơn.”
"Ngày mai các con có thời gian không? Hay là chúng ta đi xem thử.”
Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc ngày mai công ty không có việc gì, vậy thì đi xem thôi.”
"Họ Tần, mua một căn nhà lớn thì anh có thể không cần ngủ trên sô pha nữa, vui không?”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy vợ, đừng nói ngủ trên sô pha, cho dù ngủ chuồng heo cũng vui.”
Tô Tô tức giận cười nói: "Đồ không biết xấu hổ, anh nói mỗi ngày mình đều ngủ trong chuồng heo, ý anh là ám chỉ em và mẹ đều là heo sao?”
"Mẹ, mẹ nhìn xem, bình thường mẹ còn hay đứng về phía anh ta mà anh ta lại nói sau lưng nói mẹ là heo."
Tần Thiên vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng nghe Tô Tô nói bậy, con không phải có ý này.”
Dương Ngọc Lan mím môi cười nói: "Hai vợ chồng trẻ các con cãi nhau đừng lôi mẹ vào. Nhưng mà nói nghiêm túc, Tô Tô, rốt cuộc các con định khi nào có em bé?”
"Nhân lúc mẹ còn trẻ ——"
"Ai nha mẹ!" Tô Tô giậm chân xoay người chạy lên lầu trước.
Tần Thiên dừng xe điện lại xách cá tôm, rồi cười nói: "Mẹ, ngày mai đi xem nhà cũng được.”
"Cẩm Tú Sơn Hà này là tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng khai thác, đến lúc đó con còn có bất ngờ cho mọi người."
Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tần Thiên nói bất ngờ chính là có thể thông qua quan hệ của Ngô Thiên Hùng có thể lấy được một căn tốt.
Bây giờ bà không thiếu tiền trong tay, vì vậy bà không quan tâm nhiều.
Bà thở dài nói "Tiểu khu Long Hồ chúng ta ở trước kia, hiện tại cũng là bị tập đoàn Cẩm Tú khai phá.”
"Lúc trước mẹ đi ngang qua nhìn thấy chung quanh đều dùng hàng rào vây lại."
"Nhắc tới nó mẹ vẫn rất hoài niệm, có quá nhiều kỷ niệm ở đó.”
"Haizz, chỉ tiếc vĩnh viễn cũng không thể quay về được."
Tần Thiên cười cũng không có vạch trần, hắn quyết định để lại sự ngạc nhiên này cho đến ngày mai.
Về đến nhà Tô Tô thay đồ ngủ, đi chân trần ngồi trên sô pha trong phòng khách, bưng một đĩa trái cây và chơi máy tính bảng.
Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: "Về đến nhà chỉ biết chơi, sao không thấy đi giúp Tần Thiên nấu ăn.”
Tô Tô bỏ một miếng táo vào miệng, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mẹ đừng làm phiền con, con bận rộn chuyện quan trọng đấy.”
"Người đại diện của Mục Phi Phi sắp tới rồi, trước lúc đó con phải cố gắng tìm hiểu chút về ngôi sao chuẩn nhất tuyến một này."
"Cái này gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."
Lúc này Dương Ngọc Lan mới không nói gì nữa.
Ngày hôm sau bởi vì sắp mua một ngôi nhà mới cho nên mọi người rất hạnh phúc.
Bởi vì không đi làm cho nên Tô Tô nói tài xế Lâm Tước lái xe đi đưa đón Liễu Thanh.
Khoảng cách không quá xa, vừa hay cũng có tuyến xe buýt chạy thẳng tới đó, bọn họ chuẩn bị đi xe buýt đến địa chỉ Cẩm Tú Sơn Hà khai trương.
Đứng ở ven đường chờ xe buýt, từ xa có một chiếc xe địa hình hầm rú chạy tới.
Một thằng cha nhảy từ xe xuống, nhìn thấy Tần Thiên tay nắm chặt trừng mắt xông lên.
"Anh làm gì vậy?" Tô Tô hoảng sợ.
"Vợ đừng sợ." Tần Thiên vội vàng chắn trước mặt Tô Tô, hắn nhìn Charlie nhíu mày nói: "Mày nhanh như vậy đã được thả ra rồi sao?”
Charlie hét lên: "Bớt nói nhảm đi!”
“Mày có dám đánh một trận công bằng đánh với tao hay không?”
“Nếu mày thua thì tao muốn mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao!”
"Họ Tần, anh không thể ngờ chồng tôi có thể ra sớm như vậy đúng không."
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, Ngô Thiến Thiến ăn mặc trang điểm xinh đẹp bước ra cùng mẹ Ngô Xảo Mai.
"Chồng tôi có thân phận gì chứ, những người đó sao dám làm khó anh ấy."
"Nói cho anh biết là bọn họ đích thân đưa chồng tôi ra ngoài đấy."
"Bây giờ còn không mau xin lỗi chồng tôi vì hành vi vô sỉ của anh đi!"
Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tần Thiên, con đừng xúc động.”
"Chúng ta muốn đi xem nhà, việc chính quan trọng."
"Ngô Xảo Mai, bà khuyên nhủ đứa con rể ngoại quốc này của bà đi, đất nước của chúng ta bây giờ không còn như trước đây nữa.”
"Người nước ngoài gây sự cũng phải chịu phạt."
Ngô Xảo Mai tự biết mình đuối lý, tuy nhiên bà ta nhìn thấy tờ rơi quảng cáo trong tay Dương Ngọc Lan, bà ta nhịn không được cười ha hả.
“Tôi nói nè Dương Ngọc Lan, đừng nói các người muốn đến Cẩm Tú Sơn Hà xem nhà đấy nhé?
"Bà thật đúng là càng ngày càng huênh hoang rồi, bà có biết tiểu khu Cẩm Tú Sơn Hà cao cấp cỡ nào không?"
"Nói thật cho bà biết, con gái và con rể ngoại quốc của tôi lần này trở về muốn ở trong nước định cư, chúng ta đã đặt phòng của Cẩm Tú Sơn Hà rồi.”
"Đây chính là một căn hộ bốn phòng ngủ hơn một trăm mét vuông, tổng giá hơn hai trăm vạn, sau khi bàn giao nhà, tôi sẽ chuyển đến sống cùng bọn chúng.”
"Các người thì sao?"
"Muốn mua căn lớn bao nhiêu? Chắc sẽ không phải chỉ là một nhà vệ sinh chứ.”
Ngô Thiến Thiến cũng khinh bỉ nói: "Ngay cả một chiếc xe cũng không có, ra ngoài còn phải đi xe buýt, loại người này cũng xứng mua nhà sao?”
"Nếu như tôi đoán không sai, là đi ăn chực điểm tâm miễn phí phải không."
"Các người cứ việc đi đi, đến lúc đó không bị đuổi ra ngoài thì coi như tôi thua."
Tô Tô thấy Charlie giống như một con gấu chó, mắt không ngừng đảo đảo trên người mình, cô chán ghét nói: "Tần Thiên, đừng nói nhảm với bọn họ.”
"Chúng ta đi nhanh đi."
Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt họ và họ lên xe buýt.
Ngô Thiến Thiến và Ngô Xảo Mai cũng lập tức lên chiếc xe địa hình của con rể.
"Charlie, đi theo họ!"
“Lúc này, em muốn bọn họ mất mặt trước đám đông!” Ngô Thiến Thiến cắn răng, ác độc nói.