“Chủ tịch!”
Tào Phong nhìn thấy Ngô Thiên Hùng hai mắt sáng ngời, anh ta lao tới như thể một con chó nhìn thấy của chủ.
Phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô Thiên Hùng, che mặt kích động tố cáo: “Chủ tịch, ngài phải làm chủ cho tôi!”
"Tên chết tiệt này lại dám không tôn trọng ngài, cho nên tôi mới tức giận lý luận anh ta."
“Vậy mà anh ta lại đánh tôi!”
“Chủ tịch, nhất định phải cho loại người coi trời bằng vung này biết uy lực của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta!”
“Ngài chính là người đứng đầu Long Giang, tôn nghiêm không thể bị xâm phạm!
Ngô Thiến Thiến nhìn thấy một nhân vật lớn như Ngô Thiên Hùng, hai mắt nổi sao lấp lánh.
Cô ta vội vàng đi tới cười nói: "Đúng vậy, Chủ tịch Ngô, tôi và mọi người đều có thể làm chứng.”
"Chính là tên họ Tần kia bất kính với ông."
"Anh ta lại có thể nói bảo ông đến gặp anh ta."
"Ông nói xem đây không phải là muốn chết sao?"
Sắc mặt Ngô Thiên Hùng tái mét, ông ta cắn răng đang cố gắng khống chế bản thân.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi rồi bước nhanh về phía Tần Thiên.
Vệ sĩ bên cạnh cũng lập tức đi theo.
Những bảo vệ trong hội trường cũng không thể so sánh với hai bảo vệ này, có thể bảo vệ an toàn cho Ngô Thiên Hùng tuyệt đối là nhân vật độc ác.
Tào Phong và Ngô Thiến Thiến đều kích động, bọn họ đang chờ xem Tần Thiên bị đánh thành bùn nhão như thế nào.
Buồn cười là Tần Thiên lại còn không biết đại họa sắp tới, vẫn đang cúi đầu ăn bánh ngọt và còn nói giỡn vui vẻ với Tô Tô bên cạnh.
Cuối cùng Ngô Thiên Hùng đến gần, ông ta cắn răng cúi đầu, sợ hãi nói: "Tần tiên sinh, cấp dưới mạo phạm ngài đều là lỗi của tôi.”
"Xin ngài đại nhân có đại lượng tha thứ cho Thiên Hùng lần này."
Cái gì?
Giọng nói của Ngô Thiên Hùng không lớn, nhưng chắc chắn là một quả bom nặng ký, làm cho tất cả mọi người ở hiện trường đều sốc nặng.
"Chủ tịch, ngài đang làm sao vậy?"
"Ngài nhận nhầm người rồi đúng không?"
"Tên này hắn——" Tào Phong không thể tin được chạy tới.
“Câm miệng lại!” Ngô Thiên Hùng xoay người cho Tào Phong một cái bạt tai, tức giận nói: "Tần tiên sinh và người nhà ngài ấy đều là khách quý của tôi!”
“Cậu cái thứ không coi ai ra gì, còn không mau quỳ xuống cho tôi!”
Tào Phong choáng váng.
Phản ứng lại ngay lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tần Thiên nhìn anh ta cười lạnh nói: "Bây giờ biết chưa? Chủ tịch Ngô của các người chính là người mời của ta.”
Đối với việc này, Tô Tô cũng không quá bất ngờ, vì cô biết Tần Thiên "Thần côn" này có rất nhiều bản lĩnh.
Cô vỗ vỗ tay: "Em ăn no rồi.”
"Chủ tịch Ngô, ngày chúc mừng khai trương đừng nói những chuyện không vui này nữa."
"Tranh thủ thời gian thôi."
"Chúng tôi đang đợi để đặt phòng, còn có việc khác phải làm."
Ngô Thiên Hùng như được đại xá, ông ta biết Tần Thiên rất yêu thương người vợ này.
Có thể nói Tô Tô đích thân mở miệng tha cho ông ta, quả thực tốt hơn bất kỳ thứ gì.
“Được được cô Tô!”
"Hội trưởng Thiết và những người khác cũng sắp tới, lễ khai mạc lập tức bắt đầu!"
Tuy rằng như thế, ông ta vẫn phân phó với người bên cạnh: "Đuổi Tào Phong này cho ta, vĩnh viễn không dùng nữa.”
“Vâng!”
“Chủ tịch, đừng, đừng chủ tịch!”
"Tôi đã đóng góp cho công ty nhiều như vậy, hiệu suất làm việc của tôi là tốt nhất, chủ tịch, công ty cần tôi mà!"
Tào Phong như bị sét đánh, khổ sở cầu xin, anh ta biết rời khỏi tập đoàn Cẩm Tú thì ở Long Giang làm sao còn có chỗ đứng của anh ta.
Hai nhân viên bảo vệ trực tiếp kéo cánh tay của anh ta, ném anh ta ra khỏi dây an ninh.
Tào Phong quỳ trên mặt đất, lòng như tro tàn.
Anh ta suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, Ngô Thiên Hùng đường đường là chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú, vì sao lại cung kính đối với Tần Thiên một thanh niên trông bình thường như thế.
Còn đích thân mời Tần Thiên đến tham gia lễ khai trương?
Bỗng nhiên anh ta nhìn khuôn mặt khéo léo cười thản nhiên của Tô Tô, anh ta chợt hiểu ra.
Chủ tịch nhất định coi trọng người phụ nữ này, vì che giấu chân tướng cho nên cố ý thân cận với chồng của người phụ nữ này.
Buồn cười là Tần Thiên bị người ta cắm sừng mà còn dương dương đắc ý.
Không phải một mình anh ta có suy nghĩ như vậy.
Gia đình Ngô Thiến Thiến cùng với rất nhiều người ở hiện trường cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì hiện nay có vẻ như chỉ có một lời giải thích hợp lý này.
Bọn họ cũng thừa nhận người phụ nữ xinh đẹp như Tô Tô, đáng để Ngô Thiên Hùng hao tâm tổn trí như vậy.
Cứ như vậy, tuy bọn họ ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng càng khinh thường Tần Thiên và Tô Tô.
Một người phụ nữ cặp kè với đàn ông giàu có, bán mình cầu vinh còn chưa tính. Càng buồn cười chính là người đàn ông lại làm bộ như không biết, ăn bám vợ.
Đúng vậy, quá đê tiện!
Sau đó lại có mấy chiếc Mercedes chạy tới, nhìn thấy người bên trong đi xuống, những người nhốn nháo tại hiện trường dần dần trở nên im lặng.
Đây đều là những nhân vật lớn!
Không ai không phải là thành viên của thương hội Long Giang, lãnh đạo thương nghiệp của khu vực.
Nhất là lúc Thiết Lâm Phong xuất hiện, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kính trọng ngưỡng mộ.
Đó là rất nhiều người trong số họ, một đời cũng không nịnh bợ được nhân vật lớn.
Kỳ lại là những người có máu mặt của nhân thương hội này, bao gồm cả Thiết Lâm Phong đều mỉm cười khi nhìn thấy Tần Thiên, Tô Tô và Dương Ngọc Lan ngồi ở hàng ghế sau, trông rất cung kính.
Thật ra bỏ qua Tần Thiên không nói tới, thì thân phận của Tô Tô và Dương Ngọc Lan cũng không kém với những người có máu mắt của thương hội này chút nào.
Tô Tô là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc, cách đây không lâu đã được Thiên Phú Tư Bản nổi tiếng quốc tế đầu tư mười tỷ, có thể nói là ngôi sao kinh doanh nóng bỏng nhất Long Giang.
Còn Dương Ngọc Lan hiện là người phụ trách của tập đoàn cung ứng dược phẩm Long Giang, bản thân cũng là một thành viên của thương hội Long Giang .
Chẳng qua bọn họ đều rất khiêm tốn, vẫn luôn coi mình là người bình thường mà thôi.
Đương nhiên mọi người lại nghĩ những người này đều là nể mặt Ngô Thiên Hùng cho nên mới khách khí với Tô Tô.
Suy cho cùng là một nhân tình mà thôi.
Bọn họ càng xem thường Tần Thiên hơn, cái này thật đúng là dựa vào vợ ăn cả thiên hạ .
Khách quý gần như đã đến đông đủ, Ngô Thiên Hùng xúc động tuyên bố lễ khai trương chính thức bắt đầu.
"Các vị, tôi tin rất nhiều người các vị hôm nay đều nhắm vào một quả trứng màu siêu cấp nào đó."
Trứng màu (trên vỏ trứng vẽ tranh nhiều màu sắc)
“Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết trứng màu siêu cấp là cái gì!”
"Mời hội trưởng Thiết và các vị khách quý theo tôi qua bên này."
Ngô Thiên Hùng mời đám người Thiết Lâm Phong, kích động đi xuống sân khấu đi về phía tháp cổng tráng lệ cách đó không xa.
Mỗi người trong số họ rất phấn khích, giống như có thể tham dự chuyện tiếp theo là vinh quang lớn lao.
Trên màn hình lớn của sân khấu, hành động của họ được phát sóng trong thời gian thực.
Ngô Thiên Hùng và Thiết Lâm Phong đích thân lôi kéo hai đầu dải ruy băng, một hai ba, hai người cùng đếm đồng thời dùng sức kéo dải ruy băng xuống.
Hình ảnh đồng bộ hiển thị trên màn hình lớn của sân khấu.
"Long Viên?" Nhìn thấy hai chữ lớn khoẻ khoắn ở chính giữa tháp cổng, cả hiện trường nổi lên một trận xôn xao.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Lẽ nào tiểu khu Long Hồ đã cải tạo xong?” Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều là cảm thấy thắc mắc và khó hiểu.
“Long Viên, hôm nay chính thức khai viên!”
Khi Ngô Thiên Hùng kích động tuyên bố, hai cánh cửa chậm rãi mở ra.
Phong cảnh bên trong hiện ra trên màn hình lớn, trước mắt mọi người xuất hiện chốn bồng lai tiên cảnh tuyệt đẹp.
Tào Phong nhìn thấy Ngô Thiên Hùng hai mắt sáng ngời, anh ta lao tới như thể một con chó nhìn thấy của chủ.
Phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô Thiên Hùng, che mặt kích động tố cáo: “Chủ tịch, ngài phải làm chủ cho tôi!”
"Tên chết tiệt này lại dám không tôn trọng ngài, cho nên tôi mới tức giận lý luận anh ta."
“Vậy mà anh ta lại đánh tôi!”
“Chủ tịch, nhất định phải cho loại người coi trời bằng vung này biết uy lực của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta!”
“Ngài chính là người đứng đầu Long Giang, tôn nghiêm không thể bị xâm phạm!
Ngô Thiến Thiến nhìn thấy một nhân vật lớn như Ngô Thiên Hùng, hai mắt nổi sao lấp lánh.
Cô ta vội vàng đi tới cười nói: "Đúng vậy, Chủ tịch Ngô, tôi và mọi người đều có thể làm chứng.”
"Chính là tên họ Tần kia bất kính với ông."
"Anh ta lại có thể nói bảo ông đến gặp anh ta."
"Ông nói xem đây không phải là muốn chết sao?"
Sắc mặt Ngô Thiên Hùng tái mét, ông ta cắn răng đang cố gắng khống chế bản thân.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi rồi bước nhanh về phía Tần Thiên.
Vệ sĩ bên cạnh cũng lập tức đi theo.
Những bảo vệ trong hội trường cũng không thể so sánh với hai bảo vệ này, có thể bảo vệ an toàn cho Ngô Thiên Hùng tuyệt đối là nhân vật độc ác.
Tào Phong và Ngô Thiến Thiến đều kích động, bọn họ đang chờ xem Tần Thiên bị đánh thành bùn nhão như thế nào.
Buồn cười là Tần Thiên lại còn không biết đại họa sắp tới, vẫn đang cúi đầu ăn bánh ngọt và còn nói giỡn vui vẻ với Tô Tô bên cạnh.
Cuối cùng Ngô Thiên Hùng đến gần, ông ta cắn răng cúi đầu, sợ hãi nói: "Tần tiên sinh, cấp dưới mạo phạm ngài đều là lỗi của tôi.”
"Xin ngài đại nhân có đại lượng tha thứ cho Thiên Hùng lần này."
Cái gì?
Giọng nói của Ngô Thiên Hùng không lớn, nhưng chắc chắn là một quả bom nặng ký, làm cho tất cả mọi người ở hiện trường đều sốc nặng.
"Chủ tịch, ngài đang làm sao vậy?"
"Ngài nhận nhầm người rồi đúng không?"
"Tên này hắn——" Tào Phong không thể tin được chạy tới.
“Câm miệng lại!” Ngô Thiên Hùng xoay người cho Tào Phong một cái bạt tai, tức giận nói: "Tần tiên sinh và người nhà ngài ấy đều là khách quý của tôi!”
“Cậu cái thứ không coi ai ra gì, còn không mau quỳ xuống cho tôi!”
Tào Phong choáng váng.
Phản ứng lại ngay lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tần Thiên nhìn anh ta cười lạnh nói: "Bây giờ biết chưa? Chủ tịch Ngô của các người chính là người mời của ta.”
Đối với việc này, Tô Tô cũng không quá bất ngờ, vì cô biết Tần Thiên "Thần côn" này có rất nhiều bản lĩnh.
Cô vỗ vỗ tay: "Em ăn no rồi.”
"Chủ tịch Ngô, ngày chúc mừng khai trương đừng nói những chuyện không vui này nữa."
"Tranh thủ thời gian thôi."
"Chúng tôi đang đợi để đặt phòng, còn có việc khác phải làm."
Ngô Thiên Hùng như được đại xá, ông ta biết Tần Thiên rất yêu thương người vợ này.
Có thể nói Tô Tô đích thân mở miệng tha cho ông ta, quả thực tốt hơn bất kỳ thứ gì.
“Được được cô Tô!”
"Hội trưởng Thiết và những người khác cũng sắp tới, lễ khai mạc lập tức bắt đầu!"
Tuy rằng như thế, ông ta vẫn phân phó với người bên cạnh: "Đuổi Tào Phong này cho ta, vĩnh viễn không dùng nữa.”
“Vâng!”
“Chủ tịch, đừng, đừng chủ tịch!”
"Tôi đã đóng góp cho công ty nhiều như vậy, hiệu suất làm việc của tôi là tốt nhất, chủ tịch, công ty cần tôi mà!"
Tào Phong như bị sét đánh, khổ sở cầu xin, anh ta biết rời khỏi tập đoàn Cẩm Tú thì ở Long Giang làm sao còn có chỗ đứng của anh ta.
Hai nhân viên bảo vệ trực tiếp kéo cánh tay của anh ta, ném anh ta ra khỏi dây an ninh.
Tào Phong quỳ trên mặt đất, lòng như tro tàn.
Anh ta suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, Ngô Thiên Hùng đường đường là chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú, vì sao lại cung kính đối với Tần Thiên một thanh niên trông bình thường như thế.
Còn đích thân mời Tần Thiên đến tham gia lễ khai trương?
Bỗng nhiên anh ta nhìn khuôn mặt khéo léo cười thản nhiên của Tô Tô, anh ta chợt hiểu ra.
Chủ tịch nhất định coi trọng người phụ nữ này, vì che giấu chân tướng cho nên cố ý thân cận với chồng của người phụ nữ này.
Buồn cười là Tần Thiên bị người ta cắm sừng mà còn dương dương đắc ý.
Không phải một mình anh ta có suy nghĩ như vậy.
Gia đình Ngô Thiến Thiến cùng với rất nhiều người ở hiện trường cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì hiện nay có vẻ như chỉ có một lời giải thích hợp lý này.
Bọn họ cũng thừa nhận người phụ nữ xinh đẹp như Tô Tô, đáng để Ngô Thiên Hùng hao tâm tổn trí như vậy.
Cứ như vậy, tuy bọn họ ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng càng khinh thường Tần Thiên và Tô Tô.
Một người phụ nữ cặp kè với đàn ông giàu có, bán mình cầu vinh còn chưa tính. Càng buồn cười chính là người đàn ông lại làm bộ như không biết, ăn bám vợ.
Đúng vậy, quá đê tiện!
Sau đó lại có mấy chiếc Mercedes chạy tới, nhìn thấy người bên trong đi xuống, những người nhốn nháo tại hiện trường dần dần trở nên im lặng.
Đây đều là những nhân vật lớn!
Không ai không phải là thành viên của thương hội Long Giang, lãnh đạo thương nghiệp của khu vực.
Nhất là lúc Thiết Lâm Phong xuất hiện, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kính trọng ngưỡng mộ.
Đó là rất nhiều người trong số họ, một đời cũng không nịnh bợ được nhân vật lớn.
Kỳ lại là những người có máu mặt của nhân thương hội này, bao gồm cả Thiết Lâm Phong đều mỉm cười khi nhìn thấy Tần Thiên, Tô Tô và Dương Ngọc Lan ngồi ở hàng ghế sau, trông rất cung kính.
Thật ra bỏ qua Tần Thiên không nói tới, thì thân phận của Tô Tô và Dương Ngọc Lan cũng không kém với những người có máu mắt của thương hội này chút nào.
Tô Tô là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc, cách đây không lâu đã được Thiên Phú Tư Bản nổi tiếng quốc tế đầu tư mười tỷ, có thể nói là ngôi sao kinh doanh nóng bỏng nhất Long Giang.
Còn Dương Ngọc Lan hiện là người phụ trách của tập đoàn cung ứng dược phẩm Long Giang, bản thân cũng là một thành viên của thương hội Long Giang .
Chẳng qua bọn họ đều rất khiêm tốn, vẫn luôn coi mình là người bình thường mà thôi.
Đương nhiên mọi người lại nghĩ những người này đều là nể mặt Ngô Thiên Hùng cho nên mới khách khí với Tô Tô.
Suy cho cùng là một nhân tình mà thôi.
Bọn họ càng xem thường Tần Thiên hơn, cái này thật đúng là dựa vào vợ ăn cả thiên hạ .
Khách quý gần như đã đến đông đủ, Ngô Thiên Hùng xúc động tuyên bố lễ khai trương chính thức bắt đầu.
"Các vị, tôi tin rất nhiều người các vị hôm nay đều nhắm vào một quả trứng màu siêu cấp nào đó."
Trứng màu (trên vỏ trứng vẽ tranh nhiều màu sắc)
“Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết trứng màu siêu cấp là cái gì!”
"Mời hội trưởng Thiết và các vị khách quý theo tôi qua bên này."
Ngô Thiên Hùng mời đám người Thiết Lâm Phong, kích động đi xuống sân khấu đi về phía tháp cổng tráng lệ cách đó không xa.
Mỗi người trong số họ rất phấn khích, giống như có thể tham dự chuyện tiếp theo là vinh quang lớn lao.
Trên màn hình lớn của sân khấu, hành động của họ được phát sóng trong thời gian thực.
Ngô Thiên Hùng và Thiết Lâm Phong đích thân lôi kéo hai đầu dải ruy băng, một hai ba, hai người cùng đếm đồng thời dùng sức kéo dải ruy băng xuống.
Hình ảnh đồng bộ hiển thị trên màn hình lớn của sân khấu.
"Long Viên?" Nhìn thấy hai chữ lớn khoẻ khoắn ở chính giữa tháp cổng, cả hiện trường nổi lên một trận xôn xao.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Lẽ nào tiểu khu Long Hồ đã cải tạo xong?” Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều là cảm thấy thắc mắc và khó hiểu.
“Long Viên, hôm nay chính thức khai viên!”
Khi Ngô Thiên Hùng kích động tuyên bố, hai cánh cửa chậm rãi mở ra.
Phong cảnh bên trong hiện ra trên màn hình lớn, trước mắt mọi người xuất hiện chốn bồng lai tiên cảnh tuyệt đẹp.