Nhìn thấy Thủ Hộ Giả xuất hiện, đám người lùn nhốn nháo cả lên.
Bọn họ kịp phản ứng, đồng loạt buông hết dao găm và cung tên trên tay xuống, giống như học sinh tiểu học tan học vậy.
Miệng hô ô ya ya rồi chạy tới trước mặt Thủ Hộ Giả, quỳ cả hai chân xuống, miệng bô lô ba la nói chuyện.
Tế Tự sững sờ.
Con trai của Tế Tự nhìn thấy cô vợ thánh nữ của mình vẫn luôn ở trong vòng tay của người đàn ông khác, hắn ta tức sôi máu.
Hắn cảm thấy người đàn ông lạ mặt này đã cắm sừng lên đầu hắn.
Hắn đỏ mắt, vung dao trong tay lên, hét to một tiếng rồi nhào tới.
“Cút CMM đi.” Lãnh Vân còn chẳng thèm quay mặt lại, nhấc chân đạp vào bụng tên ‘vị hôn phu’ kia.
Chú rể hét lên thảm thiết, cuộn tròn lại thành một quả bóng, lộc cộc lộc cộc lăn ra xa.
Bang một tiếng, đầu đập vào một hòn đá.
Hắn ngây ra cả nửa ngày, sau đó, bò ra đất khóc lớn.
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lãnh Vân ôm lấy cổ Tần Thiên, cố ý dán sát người mình vào người hắn.
Ngẩng mặt nhìn hắn, híp mắt cười nói: “Tôi thơm không?”
Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đám Tàn Kiếm ở xa xa, vội vàng đẩy Lãnh Vân ra.
Sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Cô mà còn quậy nữa là tôi ném cô lại chỗ này làm vợ của đám người lùn đấy nhé!”
Lãnh Vân tức đến giậm chân.
Tiểu Lộc mang vẻ mặt kích động kể lại toàn bộ diễn biến của sự việc.
Biết được Thủ Hộ Giả của bộ lạc, lại bị Tế Tự bắt tay với người ngoài bắt cóc đi. Đám người bọn họ kích động không thôi.
Hét lớn, xông tới, không nói hai lời, bắt lấy Tế Tự, trói lên giá.
Bên dưới, lập tức đốt lửa.
Tần Thiên sợ hết hồn, hỏi chuyện này là sao.
Back giải thích: “Dựa theo quy định của bộ lạc, kẻ phản bội bộ lạc sẽ bị thiêu sống cho tới chết.”
“Linh hồn vĩnh viễn không thể siêu thoát.”
Quá tàn khốc!
Nhìn thấy Tế Tự bị trói trên giá, giống như một con dê nhỏ. Tần Thiên thật sự không dám nhìn cảnh này.
Dường như biết được ý nghĩ của Tần Thiên, Thủ Hộ Giả khai ân.
Trục xuất Tế Tự khỏi bộ lạc, đuổi đến núi Ác Quỷ.
Thực ra, cũng chẳng khác nào tử hình. Nơi rừng rậm đầy thú dữ này, người lùn chỉ có thể đoàn kết lại cùng nhau chiến đấu.
Nhưng một khi đơn độc một mình, đoán chừng chẳng sống nổi qua một đêm là trở thành bữa tối trong bụng dã thú rồi.
Còn về con trai của Tế Tự, Thủ Hộ Giả ân oán phân minh.
Những chuyện này đều là cha hắn một tay chỉ đạo, người con trai như hắn không hề hay biết.
Cho nên có thể tiếp tục ở lại trong bộ lạc.
Sự việc suýt chút nữa gây ra tranh chấp quốc tế đã được giải quyết một cách hoàn hảo. Thủ Hộ Giả tôn Tần Thiên làm thiên thần.
Toàn bộ bộ lạc đều quỳ gối khấu đầu với hắn, vô cùng cung kính.
Bọn họ bê rượu trái cây trong kho dự trữ ra, cắt từng miếng thịt nướng, dân lên cho Tần Thiên.
Phụ nữ và trẻ con nắm tay nhau thành vòng tròn bao quanh Tần Thiên và Lãnh Vân, ca hát, nhảy múa.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên là thiên thần, chỉ có hắn mới xứng với thánh nữ xinh đẹp Lãnh Vân.
Tiểu Lộc tự mình đem hai vòng hoa tươi đã kết, đeo lên cổ từng người Tần Thiên và Lãnh Vân.
Dưới ánh sáng, Lãnh Vân còn diễm lệ hơn hoa tươi.
Người trong tộc tuy nhiệt tình, nhưng Tần Thiên không dám ở lại quá lâu. Bởi vì, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Lần này vì để bắt Độc Sư, hắn từ trong nước bay tới quần đảo Mara, từ quần đảo Mara chạy tới nơi rừng sâu này.
Bây giờ, tuy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Độc Sư đâu cả.
Nhưng Tần Thiên cảm nhận được, khoảng cách tới chỗ của Độc Sư không còn xa nữa.
Manh mối trong số đó, chắc là nằm trên tờ giấy tin tức mà Thủ Hộ Giả trộm được từ chỗ Nile.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi, đem tờ giấy tin tức kia đưa cho Thử Vương phá giải.
Chuyện không thể chậm trễ.
Hắn đưa toàn bộ thuốc và cồn mang theo khi đến làm quà đưa cho Thủ Hộ Giả.
Sau đó, rời khỏi rừng rậm, trở về bên bờ sông Nile, thôn trang nhỏ nguyên sơ mà Back ở.
Ngay lập tức, hắn dùng điện thoại chụp ảnh tờ giấy tin tức kia, gửi cho Thử Vương.
Lần này, Thử Vương không để Tần Thiên chờ đợi quá lâu.
Ngày thứ hai, hắn đã gửi tới bản dịch của tờ giấy tin tức.
Viết cho người tên Nile, mật danh, Sahara.
Trong thư hắn ta nói với Nile, bảo hắn ta thời gian này phải chú ý ẩn nấp, những kế hoạch hoạt động khủng bố được dựng lên trước đó, toàn bộ dừng lại.
Bởi vì, nghiên cứu của giáo sư đã có thành quả vô cùng quan trọng.
Đợi khi đưa thành quả này ra thế giới, thì thế giới này chính là của bọn họ rồi.
Nội dung rất ngắn. Nhưng mà, sự kinh hãi mang lại cho Tần Thiên thì lại vô cùng lớn.
Hắn biết, giáo sư trong miệng Sahara này chính là nói tới Độc Sư.
Kẻ khét tiếng này lại nghiên cứu vũ khí bí mật gì vậy? Tần Thiên khẳng định, chắc chắn là có liên quan tới độc.
Dựa theo lời Sahara nói, khi thành quả này được công bố ra thế giới thì bọn họ có thể khống chế thế giới.
Có thể tưởng tượng được, nghiên cứu này của Độc Sư khủng bố cỡ nào.
“Thử Vương, còn có phát hiện nào khác không?”
“Bất kể là dùng cách gì, tôi muốn anh trong thời gian ngắn nhất, tra ra tung tích của Sahara và Độc Sư!”
Thử Vương im lặng một lúc, nói: “Địa chỉ ngay trên tờ giấy.”
“Vương của tôi, hãy nhìn vào đồ án tại nơi ký tên này.”
“Tôi đã cho người điều tra rồi, đây là một loại hoa có độc, có thể hại người, cũng có thể trị bệnh. Nó được gọi là thiên thần và ác quỷ.”
“Theo như tôi được biết, thiên thần và ác quỷ sinh trưởng ở trên một ốc đảo trong sa mạc Sahara.”
“Tên của ốc đảo này là Kerzaz. Nằm ở trên sông Sara ở phía tây của Sahara.
Tần Thiên thấp giọng nói: “Biết rồi, tôi lập tức khởi hành qua đó!”
Thử Vương do dự một lát, nói: “Vương của tôi, tôi đề nghị, vẫn nên thận trọng hơn.”
“Bởi vì, thổ dân sống ở biên giới sa mạc tổ chức một nhóm vũ trang cấp tiến tại địa phương.”
“Bọn họ dạo gần đây vẫn luôn đàm phán với lực lượng vũ trang cầm quyền. Cục diện vô cùng hỗn loạn và phức tạp.”
“Anh dẫn người đột ngột tiến vào, tôi lo là sẽ vướng vào vũng lầy nội chiến.”
“Anh cũng biết đấy, cục diện này của Trung Đông, cả thế giới đều không nói trước được điều gì.”
Tần Thiên im lặng trong chốc lát, nói: “Đây là lần chúng tôi cách Độc Sư gần nhất.”
“Bất kể là xuất phát từ việc báo thù, hay là bảo vệ hòa bình thế giới, tôi đều nhất định phải hành động.”
“Thử Vương, anh đích thân tới gặp một người kỹ sư đi.”
“Mấy tháng trước, tôi từng trị bệnh cho anh ta ở Long Giang. Anh nói với anh ta, người hạ độc anh ta chính là Độc Sư.”
“Anh ta sẽ biết nên làm thế nào.”
Thử Vương lập tức đáp: “Rõ!”
“Tôi lập tức đi làm!”
Tần Thiên thở phào một hơi. Lần này từ Long Giang vạn dặm xa xôi mà đến, đầu tiên là quần đảo Mara, rồi lại tới rừng rậm sông Nile.
Bây giờ, manh mối lại chỉ tới sa mạc vô tận.
Tần Thiên cảm thấy Độc Sư này đúng là đối thủ khó nhằn nhất mà hắn gặp phải từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Để Độc Sư sống trên đời này lâu hơn một giây cũng sẽ gây ra hậu hoạn khó lường.
Bất kể là phải trả giá lớn cỡ nào, dù phải lên trời xuống biển, hắn cũng nhất định phải diệt được kẻ này!
Hắn lập tức hạ lệnh cho Mã Vương để Mã Vương sắp xếp lịch trình.
Đích đến, sa mạc Sahara.
Vị trí của bọn họ bây giờ, thực sự cách sa mạc Sahara không tính là quá xa.
Nhưng mà, bởi vì cục diện phức tạp ở bản địa, cùng với giao thông lạc hậu. Muốn vận chuyển đám người này qua đó, còn phải đi một vòng lớn.
Cuối cùng, Mã Vương không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Đầu tiên là sắp xếp thuyền, để bọn họ đi ngược theo sông Nile, sau đó, đổi sang trực thăng, rồi lại ngồi xe ô tô.
Cuối cùng, vào lúc mặt trời lặn của hai ngày sau, đoàn người của Tần Thiên xuất hiện ở biên giới sa mạc Sahara.
Bọn họ kịp phản ứng, đồng loạt buông hết dao găm và cung tên trên tay xuống, giống như học sinh tiểu học tan học vậy.
Miệng hô ô ya ya rồi chạy tới trước mặt Thủ Hộ Giả, quỳ cả hai chân xuống, miệng bô lô ba la nói chuyện.
Tế Tự sững sờ.
Con trai của Tế Tự nhìn thấy cô vợ thánh nữ của mình vẫn luôn ở trong vòng tay của người đàn ông khác, hắn ta tức sôi máu.
Hắn cảm thấy người đàn ông lạ mặt này đã cắm sừng lên đầu hắn.
Hắn đỏ mắt, vung dao trong tay lên, hét to một tiếng rồi nhào tới.
“Cút CMM đi.” Lãnh Vân còn chẳng thèm quay mặt lại, nhấc chân đạp vào bụng tên ‘vị hôn phu’ kia.
Chú rể hét lên thảm thiết, cuộn tròn lại thành một quả bóng, lộc cộc lộc cộc lăn ra xa.
Bang một tiếng, đầu đập vào một hòn đá.
Hắn ngây ra cả nửa ngày, sau đó, bò ra đất khóc lớn.
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lãnh Vân ôm lấy cổ Tần Thiên, cố ý dán sát người mình vào người hắn.
Ngẩng mặt nhìn hắn, híp mắt cười nói: “Tôi thơm không?”
Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đám Tàn Kiếm ở xa xa, vội vàng đẩy Lãnh Vân ra.
Sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Cô mà còn quậy nữa là tôi ném cô lại chỗ này làm vợ của đám người lùn đấy nhé!”
Lãnh Vân tức đến giậm chân.
Tiểu Lộc mang vẻ mặt kích động kể lại toàn bộ diễn biến của sự việc.
Biết được Thủ Hộ Giả của bộ lạc, lại bị Tế Tự bắt tay với người ngoài bắt cóc đi. Đám người bọn họ kích động không thôi.
Hét lớn, xông tới, không nói hai lời, bắt lấy Tế Tự, trói lên giá.
Bên dưới, lập tức đốt lửa.
Tần Thiên sợ hết hồn, hỏi chuyện này là sao.
Back giải thích: “Dựa theo quy định của bộ lạc, kẻ phản bội bộ lạc sẽ bị thiêu sống cho tới chết.”
“Linh hồn vĩnh viễn không thể siêu thoát.”
Quá tàn khốc!
Nhìn thấy Tế Tự bị trói trên giá, giống như một con dê nhỏ. Tần Thiên thật sự không dám nhìn cảnh này.
Dường như biết được ý nghĩ của Tần Thiên, Thủ Hộ Giả khai ân.
Trục xuất Tế Tự khỏi bộ lạc, đuổi đến núi Ác Quỷ.
Thực ra, cũng chẳng khác nào tử hình. Nơi rừng rậm đầy thú dữ này, người lùn chỉ có thể đoàn kết lại cùng nhau chiến đấu.
Nhưng một khi đơn độc một mình, đoán chừng chẳng sống nổi qua một đêm là trở thành bữa tối trong bụng dã thú rồi.
Còn về con trai của Tế Tự, Thủ Hộ Giả ân oán phân minh.
Những chuyện này đều là cha hắn một tay chỉ đạo, người con trai như hắn không hề hay biết.
Cho nên có thể tiếp tục ở lại trong bộ lạc.
Sự việc suýt chút nữa gây ra tranh chấp quốc tế đã được giải quyết một cách hoàn hảo. Thủ Hộ Giả tôn Tần Thiên làm thiên thần.
Toàn bộ bộ lạc đều quỳ gối khấu đầu với hắn, vô cùng cung kính.
Bọn họ bê rượu trái cây trong kho dự trữ ra, cắt từng miếng thịt nướng, dân lên cho Tần Thiên.
Phụ nữ và trẻ con nắm tay nhau thành vòng tròn bao quanh Tần Thiên và Lãnh Vân, ca hát, nhảy múa.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên là thiên thần, chỉ có hắn mới xứng với thánh nữ xinh đẹp Lãnh Vân.
Tiểu Lộc tự mình đem hai vòng hoa tươi đã kết, đeo lên cổ từng người Tần Thiên và Lãnh Vân.
Dưới ánh sáng, Lãnh Vân còn diễm lệ hơn hoa tươi.
Người trong tộc tuy nhiệt tình, nhưng Tần Thiên không dám ở lại quá lâu. Bởi vì, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
Lần này vì để bắt Độc Sư, hắn từ trong nước bay tới quần đảo Mara, từ quần đảo Mara chạy tới nơi rừng sâu này.
Bây giờ, tuy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Độc Sư đâu cả.
Nhưng Tần Thiên cảm nhận được, khoảng cách tới chỗ của Độc Sư không còn xa nữa.
Manh mối trong số đó, chắc là nằm trên tờ giấy tin tức mà Thủ Hộ Giả trộm được từ chỗ Nile.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi, đem tờ giấy tin tức kia đưa cho Thử Vương phá giải.
Chuyện không thể chậm trễ.
Hắn đưa toàn bộ thuốc và cồn mang theo khi đến làm quà đưa cho Thủ Hộ Giả.
Sau đó, rời khỏi rừng rậm, trở về bên bờ sông Nile, thôn trang nhỏ nguyên sơ mà Back ở.
Ngay lập tức, hắn dùng điện thoại chụp ảnh tờ giấy tin tức kia, gửi cho Thử Vương.
Lần này, Thử Vương không để Tần Thiên chờ đợi quá lâu.
Ngày thứ hai, hắn đã gửi tới bản dịch của tờ giấy tin tức.
Viết cho người tên Nile, mật danh, Sahara.
Trong thư hắn ta nói với Nile, bảo hắn ta thời gian này phải chú ý ẩn nấp, những kế hoạch hoạt động khủng bố được dựng lên trước đó, toàn bộ dừng lại.
Bởi vì, nghiên cứu của giáo sư đã có thành quả vô cùng quan trọng.
Đợi khi đưa thành quả này ra thế giới, thì thế giới này chính là của bọn họ rồi.
Nội dung rất ngắn. Nhưng mà, sự kinh hãi mang lại cho Tần Thiên thì lại vô cùng lớn.
Hắn biết, giáo sư trong miệng Sahara này chính là nói tới Độc Sư.
Kẻ khét tiếng này lại nghiên cứu vũ khí bí mật gì vậy? Tần Thiên khẳng định, chắc chắn là có liên quan tới độc.
Dựa theo lời Sahara nói, khi thành quả này được công bố ra thế giới thì bọn họ có thể khống chế thế giới.
Có thể tưởng tượng được, nghiên cứu này của Độc Sư khủng bố cỡ nào.
“Thử Vương, còn có phát hiện nào khác không?”
“Bất kể là dùng cách gì, tôi muốn anh trong thời gian ngắn nhất, tra ra tung tích của Sahara và Độc Sư!”
Thử Vương im lặng một lúc, nói: “Địa chỉ ngay trên tờ giấy.”
“Vương của tôi, hãy nhìn vào đồ án tại nơi ký tên này.”
“Tôi đã cho người điều tra rồi, đây là một loại hoa có độc, có thể hại người, cũng có thể trị bệnh. Nó được gọi là thiên thần và ác quỷ.”
“Theo như tôi được biết, thiên thần và ác quỷ sinh trưởng ở trên một ốc đảo trong sa mạc Sahara.”
“Tên của ốc đảo này là Kerzaz. Nằm ở trên sông Sara ở phía tây của Sahara.
Tần Thiên thấp giọng nói: “Biết rồi, tôi lập tức khởi hành qua đó!”
Thử Vương do dự một lát, nói: “Vương của tôi, tôi đề nghị, vẫn nên thận trọng hơn.”
“Bởi vì, thổ dân sống ở biên giới sa mạc tổ chức một nhóm vũ trang cấp tiến tại địa phương.”
“Bọn họ dạo gần đây vẫn luôn đàm phán với lực lượng vũ trang cầm quyền. Cục diện vô cùng hỗn loạn và phức tạp.”
“Anh dẫn người đột ngột tiến vào, tôi lo là sẽ vướng vào vũng lầy nội chiến.”
“Anh cũng biết đấy, cục diện này của Trung Đông, cả thế giới đều không nói trước được điều gì.”
Tần Thiên im lặng trong chốc lát, nói: “Đây là lần chúng tôi cách Độc Sư gần nhất.”
“Bất kể là xuất phát từ việc báo thù, hay là bảo vệ hòa bình thế giới, tôi đều nhất định phải hành động.”
“Thử Vương, anh đích thân tới gặp một người kỹ sư đi.”
“Mấy tháng trước, tôi từng trị bệnh cho anh ta ở Long Giang. Anh nói với anh ta, người hạ độc anh ta chính là Độc Sư.”
“Anh ta sẽ biết nên làm thế nào.”
Thử Vương lập tức đáp: “Rõ!”
“Tôi lập tức đi làm!”
Tần Thiên thở phào một hơi. Lần này từ Long Giang vạn dặm xa xôi mà đến, đầu tiên là quần đảo Mara, rồi lại tới rừng rậm sông Nile.
Bây giờ, manh mối lại chỉ tới sa mạc vô tận.
Tần Thiên cảm thấy Độc Sư này đúng là đối thủ khó nhằn nhất mà hắn gặp phải từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Để Độc Sư sống trên đời này lâu hơn một giây cũng sẽ gây ra hậu hoạn khó lường.
Bất kể là phải trả giá lớn cỡ nào, dù phải lên trời xuống biển, hắn cũng nhất định phải diệt được kẻ này!
Hắn lập tức hạ lệnh cho Mã Vương để Mã Vương sắp xếp lịch trình.
Đích đến, sa mạc Sahara.
Vị trí của bọn họ bây giờ, thực sự cách sa mạc Sahara không tính là quá xa.
Nhưng mà, bởi vì cục diện phức tạp ở bản địa, cùng với giao thông lạc hậu. Muốn vận chuyển đám người này qua đó, còn phải đi một vòng lớn.
Cuối cùng, Mã Vương không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Đầu tiên là sắp xếp thuyền, để bọn họ đi ngược theo sông Nile, sau đó, đổi sang trực thăng, rồi lại ngồi xe ô tô.
Cuối cùng, vào lúc mặt trời lặn của hai ngày sau, đoàn người của Tần Thiên xuất hiện ở biên giới sa mạc Sahara.