Liễu Như Ngọc không chờ kịp mà bỏ hết thịt trên bàn vào nồi, vừa bắt đầu cô ta còn ngại ngùng, sau đó không nhịn được nữa, bắt đầu gắp từng miếng lớn vào miệng.
Tần Thiên phát hiện ngay cả cơ hội ra tay mình cũng không có.
Hắn nhìn Liễu Như Ngọc ăn như quỷ chết đói, nói: ''Cái đó, cô không sao chứ?''
Liễu Như Ngọc cắn một miếng bò viên, nước canh nóng bên trong khiến cô ta há miệng.
Cô ta trừng mắt tức giận nói: ''Chưa thấy người khác ăn cơm bao giờ à?''
''Cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn cơm, bây giờ ăn thì làm sao?''
Tần Thiên buồn bực nói: ''Vì sao cả ngày cô không ăn cơm?''
Liễu Như Ngọc cứng mặt. Cô ta cúi đầu ăn không nói câu gì.
Tần Thiên cảm thấy mất mặt. Hắn cảm giác việc cả ngày Liễu Như Ngọc không ăn cơm có liên quan đến mình.
''Khụ, cái đó, phục vụ, vẫn những món này, mang thêm một phần nữa cho tôi.''
Nhìn tướng ăn của Liễu Như Ngọc, hắn càng cảm thấy đói hơn.
''Dạ dày hai phần.'' Liễu Như Ngọc không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu.
Khoảng một tiếng sau, chồng đĩa bên cạnh chất thành ngọn núi nhỏ.
Liễu Như Ngọc giải quyết xong miếng dạ dày cuối cùng, cô ta vừa lòng thỏa ý buông đũa xuống.
Cô ta lau miệng, lại khôi phục dáng vẻ ưu nhã như nữ vương của mình, lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên còn muốn ăn chút nữa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú này hắn thật sự ăn không nổi.
Hắn để đũa xuống nói: ''Tôi nhớ ra rồi, cô đột nhiên mời tôi ăn lẩu là có chuyện cần tôi hỗ trợ sao?''
Liễu Như Ngọc thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt kiêu ngạo khiến cô ta không nhịn được mà muốn bóp chết hắn!
Nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì chút tôn nghiêm của mình.
''Nói đi, Tần Vương quỷ thủ thiên hạ vô song, rốt cuộc anh có ý gì?''
''Anh nghe được câu này từ đâu?''
Tần Thiên trầm ngâm rồi nói: ''Trước khi trả lời câu hỏi này, cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?''
''Cô nghe được câu này từ đâu?''
''Hôm nay cô đến Thần Long Quán tìm rồng gì đó là chuyện gì?''
Liễu Như Ngọc trầm mặc. Cô ta và người đại diện vội vội vàng vàng chạy đến đây, đi đâu để tìm được cái Thần Long quái quỷ gì đó chứ.
Biết được bên ngoài ngoại ô có một Thần Long Quán, còn nước còn tát, họ lập tức đến đây tìm vận may.
Đột nhiên cô ta có một suy nghĩ, kích động nói: ''Tần Vương quỷ thủ có phải là đang nói đến một người họ Tần không?''
''Không phải là anh đấy chứ?''
Tần Nhiên thản nhiên nói: ''Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.''
Liễu Như Ngọc cắn răng, cuối cùng nói những chuyện mình đã trải qua.
Cô ta đến từ vùng rừng núi, hồi nhỏ nhà rất nghèo, lúc ấy một nhà từ thiện đã xây trường học và nhà ở ở chỗ các cô.
Để hoan nghênh nhà từ thiện kia, trường học tổ chức một đội cổ động viên. Liễu Như Ngọc vô cùng nổi bật nên đương nhiên được chọn.
Nhà từ thiện kia chính là An lão gia tử ở thành phố.
Cả đời ông ta không con không cái, người đến người đi đều là duyên phận. Nhìn cô gái nhỏ Liễu Như Ngọc thì cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nên đã nhận cô ta làm cháu gái.
Sau đó vô cùng chăm sóc và hỗ trợ Liễu Như Ngọc làm những chuyện mình thích. Không chỉ tiến vào giới giải trí mà còn trở thành ảnh hậu chạm tay là có thể bỏng.
Có câu giới giải trí là một thùng nhuộm, Liễu Như Ngọc là một cô gái tốt, cô ta có thể duy trì được sự thuần khiết của mình trong giới giải trí đều do An lão gia tử ở phía sau bảo vệ.
Liễu Như Ngọc mang ơn An lão gia tử, cô ta xem ông ta là người thân nhất trên đời.
Không ngờ bệnh cũ nhiều năm của An lão gia tử lại biến xấu, chuyển thành bệnh nan y.
Ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ta, người bên cạnh đều biết đây là lần sinh nhật cuối của ông ta.
Ngay cả chủ tịch hiệp hội y học, hội trưởng Vương cũng nói đây là chuyện mười ngày nửa tháng.
Nói đến đây, Liễu Như Ngọc không kìm được mà đỏ mắt.
''Hội trưởng Vương?'' Tần Thiên nhíu mày.
Liễu Như Ngọc gật đầu, thấp giọng nói: ''Chính là Vương Bá Niên.''
''Ông ta là người đứng đầu ngành y học, ông ta đã nói vậy thì không khác nào phán quyết án tử hình cho ông nội cả.''
''Nhưng tôi không cam tâm!''
''Ông là người tốt như vậy, ít nhất ông cũng phải sống được trăm tuổi!'' Cô ta cầm giấy ăn lau mắt.
Tần Thiên cười nói: ''Cho nên câu Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô sinh là Vương Bá Niên nói cho cô?''
Liễu Như Ngọc gật đầu: ''Ông ta còn nói, nếu ông có duyên ở cạnh rồng thì tất nhiên sẽ được chúc phúc.''
''Còn lại hội trưởng Vương cũng không nói gì thêm.''
''Tần Thiên, anh thật sự biết Tần Vương quỷ thủ là ai sao? Nếu biết xin hãy nói cho tôi.''
''Tôi có thể cho anh tất cả thù lao mà anh muốn.''
''Thật sự?'' Hai mắt Tần Thiên sáng lên, hắn nhìn chằm chằm Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc đột nhiên đỏ mặt, cô ta tức giận: ''Không phải anh trèo lên được người Mục Phi Phi rồi sao? Chẳng lẽ anh còn muốn cả tôi nữa?''
''Nói cho anh biết, tôi đã là tàn hoa bại liễu rồi.''
''Nếu như anh thiếu phụ nữ thì chi bằng để tôi cho anh tiền đi tìm những phụ nữ khác còn hơn.''
Cô ta cố ý bôi đen mình để Tần Thiên hết hi vọng.
Tần Thiên phát hiện Liễu Như Ngọc hiểu lầm, hắn vội vàng nói: ''Không phải như vậy...''
Liễu Như Ngọc cắn răng, dường như không thèm quan tâm gì nữa mà lớn tiếng nói: ''Vậy được rồi!''
''Tôi có thể đồng ý với anh!''
''Chỉ cần anh có thể tìm được Tần Vương, chữa khỏi bệnh cho ông, tôi...tôi có thể đi theo anh một đêm!''
Nói đến đây cô ta không nhịn được mà đỏ mắt. Không ngờ bản thân thủ thân như ngọc trong giới giải trí sóng gió, cuối cùng lại mất trong tay đồ tra nam này.
Nhưng ân của An lão gia tử với cô ta cao như núi, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn bản thân.
Tần Thiên cười khổ: ''Cô suy nghĩ nhiều rồi.''
''Thật ra tôi muốn mời cô làm khuôn mặt đại diện cho một sản phẩm.''
''Đại diện?'' Liễu Như Ngọc ngây người ra, có chút không kịp phản ứng: ''Đại diện sản phẩm gì?''
''Là thế này.'' Tần Thiên trầm ngâm một chút rồi nói: ''Tôi có vợ...''
Liễu Như Ngọc: ''Ừm?''
''Không đúng, là vợ của tôi. Cô ấy có một sản phẩm tên là Tô Ngọc Cao.''
''Lần trước đến thành phố Lan là tôi đi theo cô ấy tham gia cuộc thi trang điểm quốc tế. Sản phẩm này rất tốt, cô ấy đã nhận được giải cao nhất.''
''Lúc đầu chúng tôi mời Mục Phi Phi làm người đại diện, ngày mai là ngày kí kết, bên truyền thông đều được thông báo xong rồi.''
''Không ngờ, ừ, ở giữa xảy ra chút chuyện. Mục Phi Phi giải trừ hợp đồng với chúng tôi.''
''Cho nên tôi có một yêu cầu, cô có thể hỗ trợ việc này được không?''
''Tôi biết trước kia cô chưa từng nhận đại ngôn thương mại. Yêu cầu này có chút không thích hợp với cô.''
''Nhưng bây giờ tôi thật sự không nghĩ được cách nào khác.''
''Hơn nữa cô yên tâm, sản phẩm này tuyệt đối không khiến cô thất vọng. Phí đại ngôn cô cứ đề xuất, bao nhiêu cũng được.''
Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên nói: ''Cho nên anh đi dạo Thần Long Quán với người đại diện của Mục Phi Phi là vì đại ngôn của vợ anh?''
''Đúng vậy.'' Tần Thiên gật đầu.
Vẻ mặt Liễu Như Ngọc trở nên vô cùng phức tạp.
Trước đó cô ta rất ghét Tần Thiên, cảm thấy hắn là tra nam, ngay cả người đại diện của Mục Phi Phi cũng có thể xuống tay được.
Lại còn mua mứt quả, mua heo Peppa cho đối phương, tra vô cùng.
Bây giờ phát hiện đây là hiểu lầm.
Hắn không phải lấy lòng Vương Nghênh Xuân để thừa cơ tiếp cận Mục Phi Phi, mà là hắn đang giúp vợ mình.
...
Hóa ra hắn đã kết hôn rồi.
Trong đáy lòng Liễu Như Ngọc thở dài một tiếng. Cô ta cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.
''Vậy sao, anh đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.'' Cô ta không tập trung nói.
Tần Thiên phát hiện ngay cả cơ hội ra tay mình cũng không có.
Hắn nhìn Liễu Như Ngọc ăn như quỷ chết đói, nói: ''Cái đó, cô không sao chứ?''
Liễu Như Ngọc cắn một miếng bò viên, nước canh nóng bên trong khiến cô ta há miệng.
Cô ta trừng mắt tức giận nói: ''Chưa thấy người khác ăn cơm bao giờ à?''
''Cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn cơm, bây giờ ăn thì làm sao?''
Tần Thiên buồn bực nói: ''Vì sao cả ngày cô không ăn cơm?''
Liễu Như Ngọc cứng mặt. Cô ta cúi đầu ăn không nói câu gì.
Tần Thiên cảm thấy mất mặt. Hắn cảm giác việc cả ngày Liễu Như Ngọc không ăn cơm có liên quan đến mình.
''Khụ, cái đó, phục vụ, vẫn những món này, mang thêm một phần nữa cho tôi.''
Nhìn tướng ăn của Liễu Như Ngọc, hắn càng cảm thấy đói hơn.
''Dạ dày hai phần.'' Liễu Như Ngọc không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu.
Khoảng một tiếng sau, chồng đĩa bên cạnh chất thành ngọn núi nhỏ.
Liễu Như Ngọc giải quyết xong miếng dạ dày cuối cùng, cô ta vừa lòng thỏa ý buông đũa xuống.
Cô ta lau miệng, lại khôi phục dáng vẻ ưu nhã như nữ vương của mình, lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên còn muốn ăn chút nữa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú này hắn thật sự ăn không nổi.
Hắn để đũa xuống nói: ''Tôi nhớ ra rồi, cô đột nhiên mời tôi ăn lẩu là có chuyện cần tôi hỗ trợ sao?''
Liễu Như Ngọc thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt kiêu ngạo khiến cô ta không nhịn được mà muốn bóp chết hắn!
Nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì chút tôn nghiêm của mình.
''Nói đi, Tần Vương quỷ thủ thiên hạ vô song, rốt cuộc anh có ý gì?''
''Anh nghe được câu này từ đâu?''
Tần Thiên trầm ngâm rồi nói: ''Trước khi trả lời câu hỏi này, cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?''
''Cô nghe được câu này từ đâu?''
''Hôm nay cô đến Thần Long Quán tìm rồng gì đó là chuyện gì?''
Liễu Như Ngọc trầm mặc. Cô ta và người đại diện vội vội vàng vàng chạy đến đây, đi đâu để tìm được cái Thần Long quái quỷ gì đó chứ.
Biết được bên ngoài ngoại ô có một Thần Long Quán, còn nước còn tát, họ lập tức đến đây tìm vận may.
Đột nhiên cô ta có một suy nghĩ, kích động nói: ''Tần Vương quỷ thủ có phải là đang nói đến một người họ Tần không?''
''Không phải là anh đấy chứ?''
Tần Nhiên thản nhiên nói: ''Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.''
Liễu Như Ngọc cắn răng, cuối cùng nói những chuyện mình đã trải qua.
Cô ta đến từ vùng rừng núi, hồi nhỏ nhà rất nghèo, lúc ấy một nhà từ thiện đã xây trường học và nhà ở ở chỗ các cô.
Để hoan nghênh nhà từ thiện kia, trường học tổ chức một đội cổ động viên. Liễu Như Ngọc vô cùng nổi bật nên đương nhiên được chọn.
Nhà từ thiện kia chính là An lão gia tử ở thành phố.
Cả đời ông ta không con không cái, người đến người đi đều là duyên phận. Nhìn cô gái nhỏ Liễu Như Ngọc thì cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nên đã nhận cô ta làm cháu gái.
Sau đó vô cùng chăm sóc và hỗ trợ Liễu Như Ngọc làm những chuyện mình thích. Không chỉ tiến vào giới giải trí mà còn trở thành ảnh hậu chạm tay là có thể bỏng.
Có câu giới giải trí là một thùng nhuộm, Liễu Như Ngọc là một cô gái tốt, cô ta có thể duy trì được sự thuần khiết của mình trong giới giải trí đều do An lão gia tử ở phía sau bảo vệ.
Liễu Như Ngọc mang ơn An lão gia tử, cô ta xem ông ta là người thân nhất trên đời.
Không ngờ bệnh cũ nhiều năm của An lão gia tử lại biến xấu, chuyển thành bệnh nan y.
Ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ta, người bên cạnh đều biết đây là lần sinh nhật cuối của ông ta.
Ngay cả chủ tịch hiệp hội y học, hội trưởng Vương cũng nói đây là chuyện mười ngày nửa tháng.
Nói đến đây, Liễu Như Ngọc không kìm được mà đỏ mắt.
''Hội trưởng Vương?'' Tần Thiên nhíu mày.
Liễu Như Ngọc gật đầu, thấp giọng nói: ''Chính là Vương Bá Niên.''
''Ông ta là người đứng đầu ngành y học, ông ta đã nói vậy thì không khác nào phán quyết án tử hình cho ông nội cả.''
''Nhưng tôi không cam tâm!''
''Ông là người tốt như vậy, ít nhất ông cũng phải sống được trăm tuổi!'' Cô ta cầm giấy ăn lau mắt.
Tần Thiên cười nói: ''Cho nên câu Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô sinh là Vương Bá Niên nói cho cô?''
Liễu Như Ngọc gật đầu: ''Ông ta còn nói, nếu ông có duyên ở cạnh rồng thì tất nhiên sẽ được chúc phúc.''
''Còn lại hội trưởng Vương cũng không nói gì thêm.''
''Tần Thiên, anh thật sự biết Tần Vương quỷ thủ là ai sao? Nếu biết xin hãy nói cho tôi.''
''Tôi có thể cho anh tất cả thù lao mà anh muốn.''
''Thật sự?'' Hai mắt Tần Thiên sáng lên, hắn nhìn chằm chằm Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc đột nhiên đỏ mặt, cô ta tức giận: ''Không phải anh trèo lên được người Mục Phi Phi rồi sao? Chẳng lẽ anh còn muốn cả tôi nữa?''
''Nói cho anh biết, tôi đã là tàn hoa bại liễu rồi.''
''Nếu như anh thiếu phụ nữ thì chi bằng để tôi cho anh tiền đi tìm những phụ nữ khác còn hơn.''
Cô ta cố ý bôi đen mình để Tần Thiên hết hi vọng.
Tần Thiên phát hiện Liễu Như Ngọc hiểu lầm, hắn vội vàng nói: ''Không phải như vậy...''
Liễu Như Ngọc cắn răng, dường như không thèm quan tâm gì nữa mà lớn tiếng nói: ''Vậy được rồi!''
''Tôi có thể đồng ý với anh!''
''Chỉ cần anh có thể tìm được Tần Vương, chữa khỏi bệnh cho ông, tôi...tôi có thể đi theo anh một đêm!''
Nói đến đây cô ta không nhịn được mà đỏ mắt. Không ngờ bản thân thủ thân như ngọc trong giới giải trí sóng gió, cuối cùng lại mất trong tay đồ tra nam này.
Nhưng ân của An lão gia tử với cô ta cao như núi, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn bản thân.
Tần Thiên cười khổ: ''Cô suy nghĩ nhiều rồi.''
''Thật ra tôi muốn mời cô làm khuôn mặt đại diện cho một sản phẩm.''
''Đại diện?'' Liễu Như Ngọc ngây người ra, có chút không kịp phản ứng: ''Đại diện sản phẩm gì?''
''Là thế này.'' Tần Thiên trầm ngâm một chút rồi nói: ''Tôi có vợ...''
Liễu Như Ngọc: ''Ừm?''
''Không đúng, là vợ của tôi. Cô ấy có một sản phẩm tên là Tô Ngọc Cao.''
''Lần trước đến thành phố Lan là tôi đi theo cô ấy tham gia cuộc thi trang điểm quốc tế. Sản phẩm này rất tốt, cô ấy đã nhận được giải cao nhất.''
''Lúc đầu chúng tôi mời Mục Phi Phi làm người đại diện, ngày mai là ngày kí kết, bên truyền thông đều được thông báo xong rồi.''
''Không ngờ, ừ, ở giữa xảy ra chút chuyện. Mục Phi Phi giải trừ hợp đồng với chúng tôi.''
''Cho nên tôi có một yêu cầu, cô có thể hỗ trợ việc này được không?''
''Tôi biết trước kia cô chưa từng nhận đại ngôn thương mại. Yêu cầu này có chút không thích hợp với cô.''
''Nhưng bây giờ tôi thật sự không nghĩ được cách nào khác.''
''Hơn nữa cô yên tâm, sản phẩm này tuyệt đối không khiến cô thất vọng. Phí đại ngôn cô cứ đề xuất, bao nhiêu cũng được.''
Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên nói: ''Cho nên anh đi dạo Thần Long Quán với người đại diện của Mục Phi Phi là vì đại ngôn của vợ anh?''
''Đúng vậy.'' Tần Thiên gật đầu.
Vẻ mặt Liễu Như Ngọc trở nên vô cùng phức tạp.
Trước đó cô ta rất ghét Tần Thiên, cảm thấy hắn là tra nam, ngay cả người đại diện của Mục Phi Phi cũng có thể xuống tay được.
Lại còn mua mứt quả, mua heo Peppa cho đối phương, tra vô cùng.
Bây giờ phát hiện đây là hiểu lầm.
Hắn không phải lấy lòng Vương Nghênh Xuân để thừa cơ tiếp cận Mục Phi Phi, mà là hắn đang giúp vợ mình.
...
Hóa ra hắn đã kết hôn rồi.
Trong đáy lòng Liễu Như Ngọc thở dài một tiếng. Cô ta cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.
''Vậy sao, anh đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.'' Cô ta không tập trung nói.