Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Móa… ký cái gì mà ký? Cút!”

Trong lúc tức giận, Lý Tiến cũng chẳng thèm quan tâm gì đến sắc mặt của Tiêu Hân Hân, trực tiếp đem cô đẩy đi ra ngoài. Mặc dù bản thân hắn không thể làm gì được Trần Viễn, nhưng hắn cũng không hề sợ Tiêu Hân Hân. Nhiều nhất, nếu như chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, người nhà sẽ chỉ mắng chửi hắn vài câu, sau đó sẽ tự tìm cách đem chuyện này xử lý đi.

Đối với Lý Tiến mà nói, mấy chuyện này chẳng phải vấn đề quan trọng gì. Chính vì thế, sau khi đem Tiêu Hân Hân đẩy lui, hắn cũng chẳng thèm để ý đến bộ dáng nhăn nhó của cô, trực tiếp đi vào bên trong thang máy.

Lúc này, Tiêu Hân Hân lại muốn lần nữa đuổi tới. Thế nhưng, thân hình của cô lại bị cánh tay của Trần Viễn ngăn cản.

“Anh muốn làm gì? Tại sao lại không cho tôi đuổi theo hắn ta. Anh có biết, đây là cơ hội tốt nhất để tôi ký hợp đồng với công ty anh ta hay không?”

Nghe được lời này của cô, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi liếc tới, nhìn cô giống hệt như nhìn lấy một con ngốc.

“Anh nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng hay sao?”

Âm thầm bĩu môi khinh thường, Trần Viễn lười nhát để ý đến cô. Thế nên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của Tiêu Hân Hân nhìn mình, Trần Viễn liền lắc đầu bỏ đi.

Thấy như vậy, Tiêu Hân Hân lúc này không khỏi thét ầm lên.

“Anh là cái loại người gì vậy hả? Đã nhận tiền của tôi rồi lại không chịu làm việc? Anh có còn là đàn ông hay không?”

Mặc dù mấy lời này của Tiêu Hân Hân hơi có mấy phần khó nghe. Nhưng Trần Viễn lúc này thật sự chẳng muốn so đo gì với cô. Anh vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.

“Tôi có phải đàn ông hay không, tôi hôm qua cô cũng đã biết rồi. Còn việc cô nói tôi nhận tiền mà không làm việc, thì tôi xin đính chính lại một chút. Nếu như không có tôi, cô nghĩ là mình vẫn còn giữ được trong sạch thật sao?”

Vừa nói, ánh mắt của Trần Viễn vừa liếc đến bộ đáng nhếch nhác của Tiêu Hân Hân. Nhất thời, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân hơi có chút trắng bệch lại. Sau đó, Trần Viễn lại nói tiếp.

“Với lại, hiện tại trong tài khoản của tôi đã có một trăm triệu, công việc tôi cũng kiếm được rồi. Cô nghĩ, tôi cần phải hầu hạ cô như lúc trước nữa hay sao?”

Dứt lời, thân hình của Trần Viễn liền xoay lại, không chút do dự rời đi. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Tiêu Hân Hân, lại để cho anh không có cách nào rời đi được nửa bước.

“Nếu anh dám rời đi, anh có tin là tôi sẽ đến bệnh viện, tìm em gái của anh để nói chuyện hay không?”

Những lời này của Tiêu Hân Hân, thật sự không hề cho Trần Viễn một chút lực lượng kháng cự nào. Sặc mặt của anh lập tức trầm xuống, dùng lấy ánh mắt vô cùng nguy hiểm, nhìn cô.

“Cô muốn làm gì?”

“Hừ, tôi chẳng làm gì cả? Bây giờ, chân tôi bị đau, tôi muốn anh dìu tôi trở về nhà.”

Thấy được ánh mắt của Trần Viễn hơi có chút lạnh lùng, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần hốt hoảng. Thế nhưng, cô vẫn cố tình tỏ ra cao lạnh, trừng mắt nhìn thẳng lấy anh.

Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, cổ chân của Tiêu Hân Hân quả thật là có chút sưng đỏ. Cũng không rõ là vừa rồi do anh ném cô ta lên giường quá mạnh, vẫn là trong lúc cô đang giằng co với tên Lý Tiên kia rồi bị trật chân?

“Được rồi, vậy để tôi bế cô xuống lầu.”

Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cảm thấy hành động lúc này của Tiêu Hân Hân quá mức bất tiện. Thế nên, anh dự định đem cô bế đi xuống lầu. Thế nhưng, động tác này của anh lại khiến cho Tiêu Hân Hân sinh ra hiểu lầm. Cô vô cùng tức giận, vung tay lên tát thẳng vào trong mặt của anh.

“Anh muốn làm gì?”

Đột nhiên bị tát đau, khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên cứng đờ lại. Ánh mắt của anh cũng lộ ra mấy phần tức giận.

Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần hối hận. Cô có thể nhìn ra được, hành động lúc này của Trần Viễn hoàn toàn không có ý gì xấu xa với cô. Thế nhưng, nếu như bắt cô xin lỗi anh ta, chuyện này thì cô không thể nào làm được.

“Hừ, tôi cho anh tiền, đánh anh một chút như vậy không được sao?”

Biết rõ mình đã đuối lý, nhưng Tiêu Hân Hân vẫn cố tỏ ra cứng đầu, dùng lấy giọng nói lạnh nhạt, hướng về phía Trần Viễn nói ra.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ lên bừng bừng. Rõ ràng, người phụ nữ này vừa rồi còn muốn để mình giúp cô ta xuống lầu. Vậy mà, chỉ mới xoay mặt một cái, liền lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Trong lòng mang theo mấy phần phẫn nộ, Trần Viễn cũng mặc kệ Tiêu Hân Hân có trật chân hay không, anh trực tiếp đem cô ném thẳng xuống đất, vẻ mặt hầm hầm nói ra.

“Tôi mặc xác cô, cô muốn về nhà thì tự đi mà về!”

Nói xong lời này, bước chân của Trần Viễn cũng không có dừng lại, anh vô cùng dứt khoát đi vào bên trong thang máy để xuống lầu.

Bởi vì vết thương thật sự rất đau. Lúc này, còn bị Trần Viễn ném mạnh như vậy xuống đất, cổ chân của Tiêu Hân Hân càng trở nên bầm tím, trong hai hốc mắt của cô bắt đầu đọng lại thành mấy giọt lệ, giọng nói mang theo tràn đầy phẫn nộ, nói ra.

“Anh là đồ khốn, tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK