Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không một chút do dự, lưỡi dao ở trong tay của Trần Viễn chém thẳng xuống. Mà thân ảnh kia cũng phản ứng cực nhanh, vội vàng lăn người ở dưới đất, né đi.

Ầm!

Thế nhưng, tốc độ xuất đao của Trần Viễn thật sự quá nhanh. Mặc dù, đối phương đã tránh được điểm yếu hại, nhưng quần áo trên người lại bị một đao này của Trần Viễn vạch phá ra một đường vết rách. Một mảng da thịt tuyết trắng ở trong đêm tối hiện ra.

Bất quá, lúc này Trần Viễn cũng không có ý định nương tay, anh lại giơ đao vung lên, một lần nữa hướng về phía vị trí yếu hại ở trên người của đối phương chém tới.

Nhìn thấy một màn này, cái bóng đen không khỏi kinh hãi, hô lên một tiếng.

“Chậm đã!”

Nhưng mà, lời nói của cô có chút chậm, lưỡi đao đã xoẹt qua, rạch phá trên người của cô một đường vết thương thật dài.

Từ trong không khí truyền đến một cỗ mùi máu tanh, kèm theo đó là âm thanh tí tách, khi máu của cái bóng đen đang không ngừng nhỏ giọt xuống mặt sàn.

“Ừm?!”

Lúc này, động tác của Trần Viễn bỗng dưng dừng lại, anh dùng lấy ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn về phía cái bóng đen đang đứng ở phía đối diện của mình.

“Chuyện gì?!”

Ở bên ngoài, nghe được động tĩnh từ phía bên này truyền đến, ngay cả Hoàng Phi cùng với Thâm Hải đều giật mình chạy đến.

Ngay sau đó, cái bóng đen hơi có chút kinh hãi, vội vàng theo hướng cửa sổ, phóng nhanh ra bên ngoài.

Đem đèn phòng bật lên, lúc này trong phòng đã có chút lộn xộn, trên sàn nhà còn lưu lại một bãi vết máu.

Vừa mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy được một màn này, cả Hoàng Phi cùng với Thâm Hải đều có chút giật mình.

Nhất là Thâm Hải, ông ta thật sự không có nghĩ đến, trong nhà của mình vậy mà có người đột nhập đến. Hơn nữa, vừa rồi ông ta cũng không hề phát hiện ra được đối phương.

“Cậu Viễn, cậu không có sao chứ?”

Nhìn thấy thần sắc mang theo một vệt sát khí, lạnh băng băng của Trần Viễn đứng ở ngay trước cửa phòng. Lúc này, tâm tình của Thâm Hải hơi có chút thấp thỏm, vội vàng lên tiếng để hỏi thăm.

Không có lập tức trả lời Thâm Hải, ánh mắt của Trần Viễn từ cửa sổ thu hồi, nhìn đến vết máu lưu ở dưới mặt sàn.

“Tôi không có việc gì. Thế nhưng, nơi này của ông dường như cũng không quá an toàn?!”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Trần Viễn mang theo vô tận thâm ý, nhìn về phía đối phương.

Thấy được cái nhìn này của Trần Viễn, trong lòng Thâm Hải có loại cảm giác cười khổ không thôi. Vừa rồi, ông ta cũng chỉ muốn thử Trần Viễn một chút. Hiện tại thì tốt rồi, anh vừa trở lại phòng ngủ của mình, lập tức bị người khác tập kích. Chuyện này đối với Thâm Hải mà nói, tuyệt đối không phải là việc vẻ vang gì.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy một đoạn vải rách dính trên sàn nhà, trong lòng của ông ta bỗng dưng nhảy lên lộp bộp.

“Cái này… làm sao có thể?!”

Giống như nhận ra được sự khác thường trên khuôn mặt của Thâm Hải, ánh mắt của Trần Viễn giống như chim ưng, vô cùng sắc bén nhìn thẳng về phía đối phương.

“Ông nhận ra người vừa ở trong phòng của tôi?”

Nghe hỏi đến, Thâm Hải không khỏi giật mình, vội vàng lắc đầu liên tục, nói ra.

“Không có, tôi làm sao có thể biết được người kia là ai? Hơn nữa, vừa rồi làm sao hai người lại đánh nhau? Không phải, đối phương muốn gây ra bất lợi gì cho cậu đấy chứ?!”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta hơi cẩn thận quan sát ở trên người của Trần Viễn một chút. Nhưng vừa nhìn đến, trong lòng ông ta lại cảm thấy kinh hãi không thôi.

Đối mặt với người kia, Trần Viễn vậy mà không hề bị tổn thương một chút nào. Thậm chí, khí tức trên người của anh cũng vô cùng bình ổn. Trong khi đó, người kia vậy mà bị đánh cho bỏ chạy trối chết, trên sàn còn lưu lại vết máu?

Chuyện này thật sự là để cho Thâm Hải cảm giác có chút ngoài ý muốn.

“Cũng không có gây ra thương tích gì. Nhưng mà, trên người của đối phương dường như đã bị trọng thương. Vừa rồi, mặc dù tôi đã bất ngờ ra tay trước, nhưng đối phương phản ứng cũng rất nhanh. Từ khi tức của người đó lưu lại, hơn phân nửa là đã đạt đến cấp bậc đại tông sư hậu kỳ trở lên.”

Trần Viễn tỏ ra vô cùng bình thản, đáp lại.

Mà nghe xong lời này, trong lòng của Thâm Hải càng thêm âm thầm khẳng định. Chỉ có điều, không biết vì sao, lúc nhìn về phía Trần Viễn, ông ta có loại cảm giác bản thân như bị nhìn thấu, không một chút che thân.

Loại cảm giác này rất quỷ dị, để cho ông ta nhịn không được, cẩn thận tránh né đi anh mắt của anh.

Đối với động tác nhỏ này của ông ta, Trần Viễn chỉ âm thầm nhếch miệng lên khẽ cười một tiếng. Sau đó, anh cũng không để ý đến ông ta nữa, mà quay sang nhìn về phía Hoàng Phi, người từ đầu đến cuối đều không mở miệng ra nói lời nào.

“Hôm nay sợ rằng là nơi này của tôi cũng không ngủ được. Bên kia của cậu như thế nào rồi? Người phụ nữ kia đã tỉnh dậy hay chưa?”

Nghe hỏi đến, lúc này Hoàng Phi mới vội vàng lên tiếng đáp lại.

“Vẫn còn chưa có tỉnh dậy, nhưng chị ấy đã ổn định lại rất nhiều, có thể an toàn vượt qua được trận tai nạn lần này.”

Nghe thế, Trần Viễn hơi khẽ gật đầu một cái, sau đó anh liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Vừa đi tới phòng của Irina, động tác của anh bỗng dưng dừng lại.

“Phải rồi, hai người phụ nữ mà tôi đã đem theo cùng, vừa rồi bọn họ có đi ra ngoài hay không?”

Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, trên mặt của Hoàng Phi hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn liền lắc đầu đáp lại.

“Tôi cũng không có nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài. Vừa rồi, tôi vẫn luôn ở trong phòng, chăm sóc cho chị ấy. Khi nghe được tiếng động ở bên này, thì tôi mới đi ra ngoài.”

“Ừm!”

Nghe thế, Trần Viễn cũng không suy nghĩ gì nữa, chỉ gật đầu một cái, sau đó đi thẳng về phía phòng ngủ của Hoàng Phi.

Lúc này, nằm trên giường ngủ là một người phụ nữ với thân hình đầy đặn, lồi lõm một cách cực kỳ rõ ràng. Thế nhưng, trên người của cô lúc này bị quấn rất nhiều băng vải, khí sắc cũng mang theo một chút tái nhợt.

Thử đưa tay đặt lên trên cổ tay của đối phương, kiểm tra một chút tình huống ở trên người của La Tiểu Thất. Lúc này, Trần Viễn mới đưa tay thu lại, lông mày của anh hơi khẽ nhăn một cái.

Thấy được động tác này của anh, đứng ở một bên Hoàng Phi hơi có chút lo lắng, thấp giọng nói ra.

“Lão đại, tình huống của cô ấy thế nào?”

“Ừm, vấn đề không nghiêm trọng lắm! Nhưng mà, tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút, người phụ nữ này cậu tốt nhất là không nên tiếp xúc quá gần. Nếu không, đến lúc đó tôi cũng không thể nào giúp được cậu đâu!”

Nói xong lời này, Trần Viễn cũng không có lưu lại ở trong phòng của hai người bọn họ, mà vòng trở lại, đi về phía phòng ngủ của Irina.

Cộc cộc!

Hơi đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng một chút, không có chờ đợi bao nhiêu thời gian, cửa phòng lúc này liền bị đẩy ra.

Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được vẻ mặt hơi có chút bất an của Irina, đưa mắt nhìn về phía mình.

Vừa thấy được Trần Viễn đứng ở trước cửa phòng, trong lòng của Irina cảm giác mừng rỡ không thôi. Ngay sau đó, cô cấp tốc lao đến, đem bàn tay của anh nắm chặt.

“May quá, anh đã tới đây rồi! Vừa rồi, tôi thật sự rất sợ hãi!”

Dùng thứ tiếng Anh không quá lưu loạt, giọng nói của Irina lúc này còn mang theo một chút run run.

Trần Viễn cũng không biết đây là cảm xúc thật của cô, hay là cô ta đang cố ý đóng kịch ở trước mặt của anh.

Thế nhưng, những chuyện xảy ra vào tôi hôm nay, để cho Trần Viễn đối với cô gái Tây này hơi có một chút hiếu kỳ.

“Cô không có ý định mời tôi vào phòng hay sao?”

“A, xin lỗi, anh hãy vào đi!”

Nhìn phản ứng của Irina lúc này, Trần Viễn không khỏi lắc đầu. Ngay sau đó, anh theo cô đi vào bên trong phòng ngủ. Lúc này, trong phòng hoàn toàn trống rỗng, cũng không nhìn thấy cô gái người Đông Nam Á lần trước mà anh đưa về đang ở trong phòng.

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có trực tiếp lên tiếng hỏi thăm. Ngược lại, anh quan sát bên trong phòng ngủ một chút. Nơi này ngoại trừ một chút quần áo cùng với thức ăn bị vứt lung tung ở trên mặt đất, anh cũng không có phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu gì khả nghi.

Điều này cũng rất hợp lý. Dù sao, đối phương vừa rồi lẫn trốn nhanh như vậy, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ dấu vết gì.

“Đúng rồi, cô gái vừa rồi ở trong phòng của cô đã đi đâu rồi?”

Không có bất kỳ dấu hiệu gì, Trần Viễn đột nhiên hỏi lên một câu như vậy, để cho Irina không khỏi giật mình, khẽ hô lên một tiếng.

“A!”

Thấy phản ứng của cô như vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi trở nên nhíu chặt. Đồng thời, ánh mắt của anh nhìn về phía cô gái người Tây này cũng mang theo mấy phần phòng bị.

“Anh… anh vừa hỏi cái gì?”

Giống như có chút hoảng sợ, âm thanh của Irina cũng mang theo mấy phần lắp bắp.

“Tôi hỏi, cô gái ở cùng phòng với cô đi đâu rồi?”

Lần nữa lặp lại câu hỏi của mình, nhưng thái độ của Trần Viễn đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.

Có chút hoảng sợ, thân hình của Irina không khỏi co rụt vào một chỗ. Sau đó, cô mới thấp giọng nói ra.

“Cô… cô ấy nói là có việc, nên đã bỏ đi rồi. Anh… anh đừng có nhìn tôi như vậy được không? Tôi… tôi thật sự rất sợ!”

Vừa nói, nước mắt ở trong hốc mắt của cô chậm rãi chảy ra. Trải qua buổi tối hôm nay, Irina có loại cảm giác như vừa mới trở về từ cõi chết. Thế nên, cô đối với bất kỳ đồ vật gì cũng tỏ ra có chút sợ hãi. Nhất là, ánh mắt của Trần Viễn lúc này còn mang theo một tia sát khí, thật sự để cho cô cảm thấy rất hoảng.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì cô gái này lại hoảng sợ như vậy. Sau khi nghe được câu trả lời của đối phương, Trần Viễn hơi thoáng suy nghĩ một chút. Sau đó, anh liền đưa ra quyết định, muốn một lần nữa tìm đến Thâm Hải, hỏi xem rốt cuộc người phụ nữ vừa mới ở trong phòng của anh là ai.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy anh đứng lên, Irina bỗng dưng nhào tới, ôm chặt lấy thân thể của anh. Sau đó, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần nức nở, kèm theo là một chút sợ hãi.

“Anh… anh đừng bỏ đi có được không? Tôi… tôi thật sự rất sợ. Nơi này… nơi này thật sự rất đáng sợ, tôi cũng không muốn nằm ngủ một mình ở đây!”

Càng nói, động tác của cô càng thêm siết chặt, để cho Trần Viễn trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại, chỉ có thể đứng chôn chân ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK