Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Trận thi đấu vừa mới chính thức bắt đầu, thân hình của Trần Viễn đã chủ động lao về phía trước, hướng về phía thầy Chaiya để công kích.

So với trận thi đấu trước đó, lần này Trần Viễn rõ ràng đã chủ động hơn rất nhiều. Nói như thế nào thì thầy Chaiya vẫn là một vị võ giả cấp bậc tông sư. So với hai vị võ sĩ trước đó, có thể nói là mạnh hơn không chỉ một lần hai lần.

Chính vì thế, Trần Viễn tuyệt đối không dám khinh suất. Anh cũng biết rõ, thầy Chaiya có thực lực cực mạnh, nên lúc ra đòn cũng không hề nương tay một chút nào.

Nhìn thấy đòn công kích của Trần Viễn đánh tới, tất nhiên thầy Chaiya cũng không có ý định đón đỡ. Theo ông ta quan sát, lực lượng cũng như tốc độ mà Trần Viễn phát ra, đã siêu việt cảnh giới đại sư, tiếp cận đến cấp bậc tông sư.

Thế nhưng, ngay khi thầy Chaiya làm ra động tác tránh né, thì lúc này trên khóe môi của Trần Viễn vậy mà bất chợt lộ ra một vệt mỉm cười.

Nhất thời, sắc mặt của thầy Chaiya không khỏi kịch biến. Thân hình của ông ta cũng ngay lập tức lộn nhào xuống đất, đem đòn công kích tiếp theo của Trần Viễn tránh đi.

Ầm!

Vừa rồi, một chiêu mà Trần Viễn đánh ra thực chất chỉ là hư chiêu. Đòn công kích thực sự của anh, chính là cú ra đòn ẩn ở phía sau.

Ngay sau đó, một tiếng chấn động cực mạnh vang lên. Cho dù sân thi đấu đã được cải tạo để có thể chịu đựng được lực tác động cực lớn. Nhưng một cước này của Trần Viễn đạp xuống, vậy mà lại để cho phía trên sàn thi đấu lõm xuống một cái hố sâu khoảng chừng nửa thước.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhịn không được hít vào một hơi thật sâu. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng gắt gao nhìn về phía thầy Chaiya.

Hống!!!

Đột nhiên, hai mắt của thầy Chaiya trở nên đỏ bừng. Sau đó, trong cơ thể của ông ta giống như có thứ gì đó đang bị thức tỉnh. Cơ thể của thầy Chaiya trở nên căng cứng, trong miệng phát ra một tiếng rống mạnh.

Sau đó, toàn bộ cơ bắp của thầy Chiaya nổi lên cuồn cuộn, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người của thầy Chaiya bộc phát ra bên ngoài. Nhất lạ, phía trước ngực của thầy Chaiya vậy mà lộ ra một cái hình xăm hình chó sói, phía trên phát ra ánh sáng vô cùng quỷ dị.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Cô hoàn toàn không rõ, vì sao thầy Chaiya lại trở nên đáng sợ như vậy.

Chỉ có điều, những người còn lại đều không có quá nhiều kinh ngạc. Nhất là con trai của gia đình Chai Chai, anh ta vô cùng thưởng thức, hướng về phía thầy Chaiya khen ngợi.

“Không nghĩ đến, thầy Chaiya vậy mà có thể dùng đến huyền thuật, thức tỉnh linh hồn ẩn sâu ở trong cơ thể của mình. Nếu như, vừa rồi thực lực của ông ấy chỉ mới có phát huy ra ba phần. Hiện tại, ông ấy đã có thể đánh ra mười hai phần lực lượng của mình.”

“Đáng tiếc, loại huyền thuật này không thể duy trì trong thời gian quá dài. Nếu không, thực lực của thầy Chaiya có thể thẳng ép đến cấp bậc tông sư trung kỳ.”

Vừa nói, Chai Chai Ra Thép tự mình lắc đầu, trong ánh mắt tỏ ra vô cùng tiếc nuối khi nghĩ về huyền thuật mà thầy Chaiya đang sử dụng.

Trong khi đó, đứng ở trên sân thi đấu, sắc mặt của Trần Viễn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Thật ra, từ lúc ban đầu anh đã biết rõ các võ sư người Thái vẫn thường hay dùng huyền thuật để tăng lên thực lực của mình. Nhất là loại huyền thuật dùng đến hình xăm ở trên cơ thể càng thêm mạnh mẽ, lợi hại.

Chỉ có điều, Trần Viễn thật sự không nghĩ đến, vừa mới bắt đầu thi đấu, thầy Chaiya lại sử dụng đến huyền thuật. Chuyện này để cho anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Thế nhưng, động tác của anh lại không có ngừng lại. Ngay khi nhìn thấy thầy Chaiya sử dụng ra huyền thuật, kích phát lấy hình xăm ở trước ngực của mình, đòn công kích tiếp theo của Trần Viễn đã lao tới, đánh thẳng về phía đỉnh đầu của ông ta.

Lần này, thầy Chaiya không có làm ra động tác tránh né. Ông ta trực tiếp tung ra một quyền, dự định đem nắm đấm của Trần Viễn ngăn lại.

Theo tính toán của thầy Chaiya, thì thực lực của Trần Viễn chỉ tương đương với cảnh giới tông sư sơ kỳ mà thôi. Vừa rồi, sở dĩ ông ta phải dùng đến huyền thuật, thật ra là vì mệnh lệnh của hoàng thân Chainan. Tất nhiên, bọn họ tự có một loại phương thức đặc biệt để trao đổi riêng với nhau. Thế nên, lúc này trong lòng thầy Chaiya cảm thấy vô cùng vững tin. Ông ta cho rằng, một quyền này của mình sẽ đem Trần Viễn đẩy lui.

Ầm!

Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại để cho tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ không thôi. Cho dù thầy Chaiya đã sử dụng đến huyền thuật để tăng thực lực của mình lên, nhưng một quyền của ông ta cũng không có đem Trần Viễn bức lui. Ngược lại, chính thầy Chaiya là người chịu đựng không được, vội vàng thối lui ra phía sau đến mấy bước.

Lúc này, trong lòng của thầy Chaiya đã cực kỳ sợ hãi. Ông ta không nghĩ đến, thực lực của Trần Viễn lại mạnh đến như vậy. Nhất là, một quyền vừa rồi của Trần Viễn lại để cho cánh tay của ông ta cảm giác tê rần, mấy đầu khớp xương suýt chút nữa là bị chấn cho gãy vụn.

“Điều này, làm sao có thể?”

Ngồi ở trên ghế chính điện, sắc mặt của hoàng thân Chainan tỏ ra vô cùng hoảng hốt. Thông thường, mỗi lần thầy Chaiya sử dụng ra huyền thuật, thực lực đều tăng lên một mảng lớn. Hơn nữa, trong số những người trẻ tuổi mà hoàng thân Chainan đã từng gặp qua, chưa từng có ai có thể chống đỡ được một quyền của thầy Chaiya.

Nhưng lúc này, người trẻ tuổi trước mặt không những chống đỡ thành công, còn đem thầy Chaiya bức lui.

Không biết, nếu như hoàng thân Chainan biết rõ, trên cánh tay của thầy Chaiya hiện tại đang phát ra run rẩy. Lúc đó, không rõ là ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào.

“Tốt, lại tiếp tục!”

Vừa mới đánh ra một quyền, Trần Viễn cảm giác lực lượng của mình còn chưa phát huy ra toàn bộ. Anh cảm thấy, mấy ngày gần đây thường xuyên hấp thụ năng lượng của ánh trăng để tẩm bổ cho cơ thể, dường như đã giúp thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều.

Lúc này, nhìn thấy thầy Chaiya có thể cứng đối cứng với mình, trong lòng của anh tỏ ra vô cùng hưng phấn. Dù sao, từ ngày xuất ngũ cho đến bây giờ, anh đều chưa từng gặp qua đối thủ nào cân xứng, cũng không thể để cho anh đánh một cách tận hứng.

Chính vì thế, lần nữa ra quyền, Trần Viễn đã hầu như vận dụng hơn tám thành thực lực của mình.

Nếu như lúc này thầy Chaiya biết được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, không biết ông ta sẽ có cảm tượng như thế nào?

Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy Trần Viễn lại lần nữa đánh tới, thầy Chaiya cũng không dám thất lễ. Ông ta vội vàng đem nội lực ở trong cơ thể tuôn ra bên ngoài, bao vây lấy nắm đấm của mình.

Đây là cách vận dụng nội kình của cao thủ cấp bậc tông sư.

Thông thường, võ giả mới đầu tập luyện võ thuật, chủ yếu là để rèn luyện cơ thể. Sau đó, bọn họ mới thông qua dược liệu hoặc là thiên địa linh vật để hấp thu linh khí của trời đất, rồi thu nạp vào trong thể nội, sau đó tụ ở đan điền.

Lúc này, trong cơ thể của mỗi người võ giả sẽ xuất hiện một loại “khí”, có tên gọi là nội lực. Thế nhưng, thời đại ngày nay linh khí khô kiệt, thiên địa kỳ vật vô cùng khan hiếm. Thế nên, người luyện võ muốn đạt đến cấp độ này đều không phải chuyện dễ dàng. Mà một khi thành công, bọn họ có thể chính thức trở thành võ sư.

Sau đó, các võ giả lại vận dụng nội lực thông qua các bộ phận của cơ thể, đem nó phát tán ra bên ngoài. Những thứ này, thì được gọi là ngoại kình. Một khi võ giả có thể đạt đến cấp độ này, đều xem như là cấp bậc đại sư.

Đương nhiên, không phải ai cũng có thể sử dụng được nội lực của mình thu phát một cách tự nhiên. Thông thường, các võ giả ở giai đoạn này đều cần có một đoạn thời gian để đem nội lực quán thâu ra bên ngoài. Thế nên, trong lúc chiến đấu phần lớn đều không có quá nhiều hiệu quả.

Tất nhiên, đối với các vị võ giả cảnh giới tông sư thì lại khác. Bọn họ hầu như đã đạt để cảnh giới thân như ý niệm. Tức là, chỉ cần ý niệm trong đầu vừa hiện lên, nội lực có thể thông qua các đường kinh mạch, trực tiếp quán thâu đến bộ phận cơ thể mà mình muốn.

Hơn nữa, một khi đạt đến trình độ đại thành, các võ giả còn có thể đem nội lực biến thành cương khí, hầu như đem cơ thể bảo vệ một cách toàn thân, không có bất kỳ một điểm sơ hở này.

Tuy nhiên, muốn đạt đến cảnh giới như vậy, kỳ thật quá mức khó khăn. Như thầy Chaiya, cho dù đã luyện võ hơn ba mươi năm, đạt đến cảnh giới tông sư gần mười năm, nhưng thực lực của ông ta vẫn chỉ dừng lại ở mức độ sơ kỳ, còn chưa cách nào đem toàn bộ nội lực chuyển hóa thành cương khí, có thể công cũng có thể thủ một cách toàn diện.

Ầm!

Một quyền rồi lại một quyền va chạm với nhau. Mặc dù thầy Chaiya đã vận dụng đến nội lực, thậm chí không tiếc tiêu hao nội lực sử dụng huyền thuật. Nhưng càng đánh, trên khuôn mặt của thầy Chaiya càng lộ ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Bởi vì, lúc này Trần Viễn giống như đang không ngừng mạnh lên. Hơn nữa, lực lượng mà Trần Viễn mỗi lần đánh ra, lại liên tực tăng lên, khiến cho sắc mặt của thầy Chaiya tỏ ra vô cùng khó coi, thân thể cũng bị dồn ép lùi về phía sau liên tục.

“Không được, tôi muốn nhận thua!”

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, trong miệng của thầy Chaiya đột nhiên xuất hiện một tia máu tươi. Sau đó, ông ta vội vàng nhảy ra vòng tròn thi đấu, hô lớn một tiếng.

Lúc này, toàn bộ đại sảnh đều trở nên lặng ngắt như tờ, cho dù một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Thua, thầy Chaiya vậy mà nhận thua?”

Tất cả mọi người ở đây, nhất là đám võ sĩ người Thái, hầu như đều không thể nào tin tưởng được, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trung tâm của sân thi đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK