Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chậm rãi đi về phía đối diện người đàn ông trung niên ngồi xuống. Lúc này, Trần Viễn cũng không có để ý đến việc Phi Hổ đang liên tục nháy mắt để ra hiệu cho mình.

Anh hơi đưa mắt, nhìn về phía đối diện. Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.

“Ông đem bạn tôi bắt đến đây, tôi nghĩ mục đích của ông hẳn là để tôi xuất hiện ở nơi này có phải không?”

Mặc dù không rõ Phi Hổ cùng với đám người này có quan hệ như thế nào với nhau. Nhưng qua quan sát vừa rồi, Trần Viễn có thể khẳng định, mục đích của những người này cũng không phải đơn thuần chỉ là “mời” cậu ta đến để dùng cơm.

“Ồ, vậy anh cho rằng tôi sẽ có chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên vẫn rất bình tĩnh. Ông tay hơi đưa cằm chống lấy cây gây ba toong đặt ở bên cạnh, sau đó thản nhiên nhìn về phía Trần Viễn.

Không biết vì sao, sau khi bị ánh mắt của người này chiếu vào, trong lòng Trần Viễn lại có một cỗ áp lực vô hình đè nén, để cho tâm tình của anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nói đi, mục đích của ông là gì?”

“Ha ha ha, tôi nghe A Hổ nói qua, anh là một người hết sức thẳng thắng. Quả nhiên, lời ấy cũng không hề sai một chút nào.”

Nhìn thấy bộ đáng thiếu kiên nhẫn của Trần Viễn, người đàn ông trung niên không khỏi cười to một tiếng. Sau đó, ông ta đứng dậy, từ trong túi quần của mình lấy ra một thứ đồ vật, đặt về phía trước mặt của Trần Viễn.

Vừa nhìn thấy thứ đồ vật này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi thay đổi, ánh mắt cũng lộ ra vẻ vô cùng khó tin.

“Vì sao… ông lại có được thứ này?”

“Lão đại, anh không có sao chứ?”

Rời khỏi biệt thự, lúc này Trần Viễn cùng với Phi Hổ đang trên đường đi đến chỗ của Tiểu Trần. Nhưng nhìn thấy được sắc mặt của Trần Viễn có phần không tốt, Phi Hổ hơi tỏ ra lo lăng, quay sang hỏi thăm.

Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có lên tiếng đáp lại, mà chỉ lắc lắc đầu, rồi đưa tay lên cầm lấy đồ vật đang để ở trong túi quần của mình.

Đây là một chiếc đồng hồ Rolex trước đây Trần Viễn đã từng tặng cho một người, phía dưới mặt của đồng hồ còn khắc lấy tên của anh. Chỉ là, lúc trước anh đã đem nó tặng cho người đàn ông đã cứu anh, cũng là người đã đưa cho anh một nửa của miếng ngọc bội song ngư, có liên quan đến hình xăm hiện tại ở trên ngực trái của anh.

Chỉ là, người này cùng với người đàn ông ở trong biệt thự lại có quan hệ gì với nhau?

Mặc dù lúc trước anh không kịp hỏi tên họ của người đàn ông đã cứu mình. Nhưng khi đó, anh vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của ông ta. Là một người trung niên, khoảng chừng hơn năm chục tuổi. Hơn nữa, phía trên mắt trái của ông ta còn có một cái vết sẹo khá sâu, khuôn mặt cũng khắc khổ giống như một người trải qua nhiều biến cố thăng trầm của cuộc đời.

Cũng không giống như người đàn ông ở trong biệt thự mà anh vừa mới đối mặt. Rõ ràng, hai người đều có sự khác biệt rất lớn. Nếu như nói ra điểm chung duy nhất, đó chính là bộ dáng thăng trầm, tràn đầy năm tháng của bọn họ.

Chỉ là, hiện tại người này đột nhiên lại tìm đến, còn đem kỷ vật năm xưa anh tặng cho ân nhân của mình lấy ra. Hơn nữa, ông ta chẳng hề đả động gì đến chuyện cũ, chỉ muốn để cho Trần Viễn giúp mình làm một việc. Điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức khó hiểu. Anh cũng không rõ, mục đích của ông ta là gì?

“Lão đại! Lão đại!”

Lúc này, âm thanh của Phi Hổ lại lần nữa vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, quay đây qua nhìn sang.

“Thế nào?”

“Chúng ta đến rồi!”

“Ừm!”

Lúc này, Trần Viễn mới chợt nhận ra, vậy mà chiếc xe taxi đã chạy đến chỗ hẹn với Tiểu Trần trước đó. Anh cũng không nghĩ đến, mình chỉ vừa suy nghĩ một lúc, thời gian đã trôi qua nhanh đến như vậy.

“Được rồi, chúng ta xuống xe thôi!”

Nói xong, Trần Viễn tự mình đẩy xe xuống trước. Sau đó, Phi Hổ cũng lần lượt theo xuống phía sau.

“Lão đại, người đàn ông đó là ai?”

Mặc dù bị bắt để đưa đến biệt thự, nhưng kỳ thật Phi Hổ cũng không có trải qua chút khó chịu nào. Ngược lại, cậu ta còn được chủ nhân của căn biệt thự này tiếp đãi rất chu đáo.

Chỉ là, trong lòng Phi Hổ cũng cảm thấy hết sức buồn bực. Bọn họ vì sao lại muốn bắt mình đem đến chỗ đó, còn ép để cho Trần Viễn đi đến gặp mặt.

“Ừm, tôi cũng không biết. Tạm thời khoan hãy nhắc đến chuyện này, tôi muốn đi gặp Tiểu Trần một chút. Tôi có việc muốn nhờ cậu ta trợ giúp!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không đợi cho Phi Hổ đuổi theo phía sau mình, một đường nhanh chóng đi về phía trước.

Lúc này, Tiểu Trần cũng nhận được điện thoại của Trần Viễn thông báo từ trước, nên cậu ta cũng sớm đứng đợi ở bên ngoài.

“Lão đại, nơi này!”

Vừa nhìn thấy bóng dáng của hai người Trần Viễn xuất hiện, Tiểu Trần đã đợi không được, đưa tay phất lên, ra hiệu cho bọn họ đi đến.

Nơi mà ba người gặp mặt, là một tiệm internet nằm ở trên đường Hoàng Văn Thụ, cách trung tâm thành phố cũng không quá xa. Hơn nữa, ngõ nhỏ nơi này khác vắng vẻ, ngoài một số ngôi nhà nằm rải rác ở xung quanh, cũng không có thứ gì gây ra sự chú ý của mọi người.

Mà sau khi dẫn theo Trần Viễn cùng với Phi Hổ đi vào bên trong tiệm nét, Tiểu Trần một đường đi thẳng về phía ngõ sau, đến chỗ một căn phòng ngủ chỉ đặt mỗi một cái giường đơn, cùng với một vài kệ sách không quá đầy đủ.

“Theo tôi đi!”

Nhìn thấy Trần Viễn và Phi Hổ đã kịp đuổi theo ở phía sau lưng, Tiểu Trần lúc này mới đem cửa phòng đóng lại, đồng thời đi tới một chỗ bên hông kệ sách. Sáu đó, cậu ta hơi đẩy nhẹ một chút, phía sau kệ sách vậy mà lộ ra một chỗ vách tường, phía trên có một cái cửa ngầm.

“Này, nơi này cũng là tài sản của cậu đấy hả? Làm sao chỗ nào cậu cũng thích làm tầng hầm hết vậy?”

Lần nữa nhìn thấy trong phòng của Tiểu Trần lại đặt xuống một cái tầng hầm, Phi Hổ không khỏi cảm thấy có chút buồn bực, mở miệng ra phàn nàn.

Nhưng lúc này, cả Trần Viễn lẫn Tiểu Trần đều không có thời gian để ý đến cậu ta. Hai người bọn họ nhanh chóng đi vào phía sau cửa ngầm, dần dần đi xuống một chỗ bậc thang, nối liền với một cái tầng hầm khoảng chừng mấy mấy chục mét vuông.

“Này… này… đợi tôi với!”

Nhìn thấy hai người vậy mà bỏ mình đi xuống phía dưới, Phi Hổ không khỏi gấp, vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng. Thế nhưng, lúc này cả hai đã đi vào tầng hầm, cũng không có đáp lại tiếng kêu gọi của cậu ta.

Qua một lúc, Phi Hổ mới kịp chạy xuống tầng hầm. Nhưng lúc này, Tiểu Trần đã ngồi vào chỗ làm việc của mình, cũng không biết là cậu ta đang gõ gõ thứ gì. Chỉ chừng năm phút, phía trên màn hình máy tính lập tức sáng lên, phía trên hiện ra hình ảnh của một căn biệt thự được trang trí hết sức xa hoa.

“Đây là?!”

Lúc này, hai mắt của Phi Hổ không khỏi trừng lớn, ánh mắt mang theo mấy phần khó tin, nhìn về phía Tiểu Trần.

“Đây là thiết bị vệ tinh theo dõi mà tôi vừa mới lặt đặt được. Nó có thể hạn chế khoảng cách tối đa từ vệ tinh đến Trái Đất. Hơn nữa, thông qua thiết bị nghe trộm mà lão đại đã cài đặt ở trong biệt thự, chúng ta có thể quan sát cũng như nghe lén được bọn họ nói chuyện ở trong phòng.”

“Lợi hại như vậy?”

Nghe được Tiểu Trần giải thích, ánh mắt của Phi Hổ không khỏi mở to, trừng lớn. Nhưng lúc này động tác của Tiểu Trần vẫn không hề ngừng lại, cậu ta liên tục thao tác ở trên bàn phím. Qua một lúc, khi hình ảnh trên máy tinh dừng lại ở một căn phòng lớn. Lúc này, âm thanh của Trần Viễn mới đột ngột vang lên.

“Dừng lại!”

“Được rồi!”

Ngay sau đó, trước mắt mọi người nhanh chóng xuất hiện thân ảnh của mấy người ở trong biệt. Trong đó, bọn họ có thể dễ dàng quan sát thấy người đàn ông trung niên đã từng nói chuyện với Trần Viễn cùng với hai người một nam một nữ trẻ tuổi, đang ngồi đối diện với một người mặc áo đen, trên mặt đều bị che kín.

Mặc dù bởi vì khoảng cách quá xa, mấy người bọn họ cũng không nghe rõ âm thanh nói chuyện trong phòng. Nhưng thông qua hình dáng bên ngoài, bọn họ có thể nhận biết được, người thần bí mặt áo đen kia đang nói chuyện với chủ nhân của căn biệt thự này chính là một người phụ nữ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô ta cũng không có lớn bao nhiêu, khoảng chừng hai mươi mấy, ba mươi tuổi gì.

“Tiểu Trần, cậu có thể giúp tôi tăng lên âm lượng của bọn họ được không?”

Bởi vì hình ảnh cho thấy người phụ nữ kia đang xoay lưng về phía màn hình, hơn nữa cô ta còn đang bịt mặt để nói chuyện, nên âm thanh không có cách nào để phân biệt được. Chính vì thế, Trần Viễn không khỏi lên tiếng để nghị, để Tiểu Trần giúp mình đem âm lượng ở trong máy thu âm tăng lên.

“Được rồi, lão đại chờ em một chút!”

Qua một hồi thao tác, rốt cuộc âm thanh cũng được tăng lên hết cỡ. Nhưng mà, ngay lúc này giọng nói của người đàn ông ở trong màn hình vang lên, để cho cả ba người bọn họ đều không khỏi trở nên sững sờ ngay tại chỗ.

“Chào mừng các bạn, hoan nghênh các bạn đã đến với buổi nói chuyện trực tiếp của chúng tôi. Tôi hy vọng, buổi nói chuyện này của chúng tôi sẽ để cho các bạn hài lòng!”

Ngay sau đó, trên màn hình liền nhìn thấy người phụ nữ áo đen xoay đầu, hướng về phía ba người Trần Viễn vẫy vẫy tay.

“Chào anh, lần nữa rất hân hạnh được nói chuyện trực tiếp với!”

Lúc này, Phi Hổ cùng với Trần Viễn đều không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần. Mà lúc này, vẻ mặt của Tiểu Trần cũng kinh hãi đến trắng bệch ra.

“Cái… cái này, làm… làm sao có thể?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK