Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông ngoại, chúng con trở về rồi!”

Đứng ở phía ngoài cổng của một căn nhà cũ nằm trong khu phố cổ, vẻ mặt của Kiều Thanh Phượng hơi có một chút kích động, kêu lên một tiếng.

Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng chừng hơn bảy, tám mươi tuổi bộ dáng quắc thước từ trong sân chậm rãi bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy người đàn ông này, Kiều Thanh Phượng liền nhịn không được, nhanh chóng chạy vọt tới.

“Ông ngoại!”

Nghe được tiếng hô của Kiều Thanh Phượng, lúc này hai người Trần Viễn, Triệu Kiến An mới xác định, ông lão trước mặt chính là ông ngoại của cô. Chỉ có điều, ngoài dự kiến của hai người bọn họ là, ông lão họ Kiều cũng không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, không phải là người quá mức khó gần. Ngược lại, vừa trông thấy cháu gái xuất hiện, trên vẻ mặt hơi có phần già nua của ông lão, hiện ra một vệt tươi cười.

“Thanh Phượng đấy ạ, cháu về từ khi nào, sao không gọi điện để cho ông ra đón!”

Nghe ông ngoại hỏi thăm, Kiều Thanh Phượng hơi có chút lúng túng, lắc đầu. Sau đó, cô hướng về phía hai người Trần Viễn, Triệu Kiến An bắt đầu giới thiệu.

“Ông ngoại, hai người này đều là bạn của cháu. Người này là Triệu Kiến An, đừng nhìn bộ dáng anh ta dà dặn như vậy, kỳ thật cũng chỉ lớn hơn con có vài tuổi. Còn cậu em trai này tên là Trần Viễn, cũng là đồng nghiệp trước đây của con.”

Vừa giới thiệu, Kiều Thanh Phượng vừa chỉ tay về phía hai người Triệu Kiến An, Trần Viễn để nói chuyện với ông ngoại mình.

Nghe được cháu gái giới thiệu, vẻ mặt của ông lão họ Kiều không khỏi lộ ra một chút ánh sáng. Sau đó, ông lão đưa mắt quan sát lấy hai người Trần Viễn cùng với Triệu Kiến An đang đứng ở trước mặt một hồi. Đột nhiên, ông lão họ Kiều quay đầu nhìn sang cháu gái của mình, nói ra một câu để cho tất cả mấy người có mặt ở đây đều không khỏi trở nên sững sờ.

“Thanh Phượng, một trong hai cậu nhóc này, ai là cháu rể tương lai của ông ngoại?!”

Lời này của ông lão họ Kiều vừa mới nói ra, vẻ mặt tươi cười của Kiều Thanh Phượng thoáng chốc trở nên cứng đờ. Ngay cả Trần Viễn cũng nhịn không được, liếc mắt nhìn qua Triệu Kiến An.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Triệu Kiến An lộ ra cực kỳ lúng túng. Sau đó, Triệu Kiến An không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn, giống như đang nói.

“Cậu nhìn cái gì?”

Lập tức, Trần Viễn cũng trừng mắt đáp lại.

“Tôi nhìn anh đấy, rồi sao?”

Cả hai cứ như thế mắt to trừng mắt nhỏ, bộ dáng giao phong vô cùng kịch liệt. Mà đứng ở một bên, lúc này Kiều Thanh Phương cũng kịp phản ứng lại, vội vàng ho khan một tiếng.

“Khụ khụ… ông ngoại, ông đang nói gì thế? Hai người bọn họ đều là đồng nghiệp của con. Với lại, cậu em này đã có gia đình rồi. Còn ông anh này là người thích cô đơn, cũng không tính đến chuyện kết hôn!”

Nghe Kiều Thanh Phượng nói chuyện như vậy, Triệu Kiến An rất muốn lên tiếng phản đối. Thế nhưng, ngay khi trông thấy ánh mắt của Kiều Thanh Phượng trừng đến, lời nói của Triệu Kiến An chỉ vừa mới tuôn ra cổ họng, lập tức đành phải nuốt lại. Sau đó, Triệu Kiến An tỏ ra lúng túng, đưa tay lên gãi gãi đầu.

Mà tất cả những chuyện này, đều không thể nào lọt khỏi được tròng mắt của ông lão họ Kiều. Ngược lại, ông lão cũng không có tiếp tục nói về chuyện này, liền tỏ ra thái độ hiền hòa, nhìn lấy Trần Viễn lẫn Triệu Kiến An gật đầu mỉm cười.

“Vậy được rồi, mấy đứa vào trong nghỉ ngơi một chút đi. Để ông đi ra ngoài mua chút thức ăn, lát nữa ông chiêu đãi mấy đứa vài món.”

Nghe ông lão họ Kiều nói như vậy, Triệu Kiến An liền nhanh chóng đáp lại.

“Ông ngoại, ông cứ vào nhà nghỉ ngơi đi. Để con đi ra ngoài mua đồ ăn là được rồi, bọn con đều được rèn luyện ở trong quân đội, một chút việc nhỏ này cũng không cần phiền đến ông.”

“Ồ, thật sao? Vậy cũng được!”

Đối với phản ứng của Triệu Kiến An, ông lão họ Kiều chỉ hơi mỉm cười. Sau đó, ông lão cũng không có tiếp tục nói chuyện nữa. Ngược lại, ông lão hơi quay sang nhìn lấy cháu gái của mình một chút, rồi gật đầu bước vào trong nhà.

Nhìn thấy ông ngoại rời đi, lúc này Kiều Thanh Phượng mới tức giận trừng mắt nhìn lấy Triệu Kiến An.

“Ai cho phép anh gọi ông ngoại của tôi như vậy?”

Bị Kiều Thanh Phượng trách mắng, Triệu Kiến An cũng không gấp, trên mặt còn lộ ra một nụ cười hiền lành, dự định lên tiếng giải thích. Thế nhưng, lúc này ông lão họ Kiều bỗng dưng từ phía trong nhà quay đầu trở lại, còn cầm lấy một cái bình rượu rỗng, trực tiếp ném thẳng về phía Triệu Kiến An nói ra.

“Đúng rồi, lát nữa nhớ mua cho ông một ít rượu trắng. Anh cơm mà không có rượu thì không thể nào ngon miệng được.”

Nghe ông lão họ Kiều nói như vậy, Triệu Kiến An không khỏi gấp gáp, vội vàng đem bình rượu rỗng đỡ lấy. Thế nhưng, Triệu Kiến An hoàn toàn không nghĩ đến, ông lão họ Kiều vậy mà vận dụng kình lực, quán thâu vào trong bình rượu, để cho Triệu Kiến An vừa mới đón đỡ liền bị cỗ kình lực này mạnh mẽ chấn lui về phía sau hơn mười bước.

Lúc này, Kiều Thanh Phượng mới vội vàng bước tới, vẻ mặt hơi có mấy phần lo lắng, nói ra.

“Anh không có sao chứ?”

“Không có gì, không có gì!”

Triệu Kiến An âm thầm xoa xoa lấy mấy giọt mồ hôi ở sau lưng, rồi vội vàng lắc đầu đáp lại Kiều Thanh Phượng. Nhưng mà, cổ tay của Triệu Kiến An lúc này đã có mấy phần đau nhức, cũng không dám lộ ra trước mặt của Kiều Thanh Phượng.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi lại quên nhắc cho anh, ông ngoại của tôi trước đây đã từng là cao thủ cấp bậc đại tông sư. Hiện tại mặc dù ông ấy đã hơi có tuổi, nhưng thực lực chắc hẳn không kém bao nhiêu.”

Nghe được lời này của Kiều Thanh Phượng, trong lòng của Triệu Kiến An không khỏi âm thầm mắng.

“Cái gì là thực lực không kém bao nhiêu? Tôi đây thiếu chút nữa là bị chấn bay có được hay không?”

Bản thân của Triệu Kiến An đã là cao thủ cấp bậc tông sư hậu kỳ. Nhưng vừa rồi chỉ bằng một chút kình lực mà ông lão họ Kiều quán thâu vào trong bình rượu, cũng đủ đế anh cảm thấy chật vật như vậy. Triệu Kiến An tin tưởng, hiện tại cho dù anh ta có đột phá đến cảnh giới tông sư đỉnh phong, cũng chưa chắc gì có thể đỡ nội một chiêu của ông lão.

Tất nhiên, những chuyện này Triệu Kiến An chỉ đám nghĩ ở trong bụng mà thôi, anh cũng không dám ở trước mặt Kiều Thanh Phượng nói ra khỏi miệng. Bởi vì, chuyện này quả thật là rất mất mặt.

“A Viễn, chúng ta đi thôi!”

Hơi thu hồi lại tâm tình của mình, lúc này Triệu Kiến An mới liếc mắt nhìn sang Trần Viễn, hiện tại vẫn đang âm thầm đừng ở một bên xem cuộc vui, hô lên một tiếng.

Nghe được tiếng hô của Triệu Kiến An, rốt cuộc Trần Viễn mới phục hồi lại tình thần, hơi hơi liếc mắt nhìn về phía ông lão họ Kiều vẫn còn đang đứng ở phía trong sân, lộ ra vẻ mặt tủm tỉm cười.

“Ông ngoại, chúng con đi!”

Lễ phép hướng về phía ông lão họ Kiều hô lên một tiếng, Trần Viễn lúc này mới đi theo Triệu Kiến An ra ngoài mua thức ăn.

Mà lúc này, ông lão họ Kiều cũng thu hồi lại nụ cười của mình, có mấy phần tấm tắc lấy làm lạ, nhìn theo bóng lưng của hai người Trần Viễn gật gù.

“Cậu nhóc này cũng không tệ lắm!”

Thế nhưng, lúc này Kiều Thanh Phượng đã đi tới, đứng ở trước mặt của ông ngoại mình, vẻ mặt hơi có một chút không vui.

“Ông ngoại, vì sao ông ngoại lại làm như thế?”

Biết rõ cháu gái của mình là muốn hỏi đến chuyện gì, nhưng mà ông lão họ Kiều lại làm ra vẻ lơ đễnh, nhìn lên trần nhà, thì thầm ở trong miệng.

“Mái nhà dạo này hơi cũ quá rồi, chắc vài hôm nữa cần phải kêu người đến sửa lại mới được.”

Vừa nói, bước chân của ông lão họ Kiều vừa nhìn chóng đi vào bên trong gian phòng của mình. Mà Kiều Thanh Phượng lúc này thật sự hơi có mấy phần tức giận, vội vàng chạy đuổi theo, hô to.

“Ông ngoại!”

Nhìn thấy vẻ mặt của cháu gái mình như vậy, rốt cuộc ông lão họ Kiều cũng không cách nào giả vờ được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, nói ra.

“Con gái lớn rồi, đúng là không giữ được nữa.”

“Ông ngoại…”

“Ha ha ha, được rồi, được rồi! Chẳng phải ông đang muốn thử chút tài nghệ của cháu rể ông hay sao? Nếu như ông muốn làm khó thằng nhóc đó, con nghĩ là nó có thể tiếp được bình rượu của ông được ư?!”

Nghe đến chỗ này, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi đỏ bừng lên. Nhưng qua một lúc, Kiều Thanh Phượng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, trên khuôn mặt lộ ra một chút đìu hiu.

“Kỳ thật, con cũng không có ý định kết hôn. Con cũng không muốn giống như mẹ con, chấp nhận cô đơn cả đời chỉ vì một người đàn ông.”

Lúc nói ra lời này, trong thanh âm của Kiều Thanh Phượng vậy mà hiện ra đầy vẻ tan thương. Đồng thời, ông lão họ Kiều lúc này cũng nhịn không được, thở dài một hơi.

“Chuyện qua lâu như vậy rồi, còn con chưa thể quên được ư? Mẹ con… ài…”

Thở ra một hơi, ông lão họ Kiều không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó vẻ mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói ra.

“Thanh Phượng, năm nay con cũng gần đến bao mươi rồi nhỉ?”

Không biết vì sao ông ngoại lại hỏi đến chuyện này, mặc dù trong lòng rất nghi hoặc, nhưng Kiều Thanh Phượng vẫn nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

“Vâng, ạ!”

Thấy thế, ông lão họ Kiều mới lần nữa đưa mắt nhìn về phía bàn thờ tổ vị đặt ở giữa gian phòng khách, trên khuôn mặt lộ rõ già nua.

“Ông ngoại mặc dù đã từng là võ giả, tu luyện đến cảnh giới đại tông sư. Nhưng mà, con cũng biết rõ, mấy chục năm trước vì chuyện của mẹ con, nên ông đã không thể nào tấn thăng được nữa. Với lại, trong người của ông còn có nội thương, cho đến hiện tại thời gian ông ngoại tồn tại ở bên cạnh con cũng không còn bao lâu. Thế nên…”

“Ông ngoại, ông đang nói gì vậy? Con thấy ông vẫn còn rất khỏe mạnh, con muốn ông ở bên con thêm trăm năm nữa!”

Lúc này, Kiều Thanh Phượng có chút gấp gáp, vội vàng lên tiếng ngăn lại câu nói cuối cùng của ông ngoại mình.

Nhìn thấy cháu gái phản ứng như vậy, ông lão họ Kiều chỉ có thể âm thầm lắc lắc đầu.

“Đúng rồi, cháu kể ông nghe, chuyện của cháu với thằng nhóc Triệu Kiến An gì gì đó đi. Đây là lần đầu cháu gái của ông dẫn bạn trai về nhà, ông cũng không thể cái gì cũng không biết, phải không?”

Đột ngột nghe ông ngoại chuyển đề tài, Kiều Thanh Phượng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Sau đó, trên khuôn mặt của cô lộ ra một vệt ửng hồng, không biết phải nói với ông ngoại mình làm sao.

Thấy vậy, ông lão họ Kiều không khỏi đắc ý cười to.

“Ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK