Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về trong tâm trạng rối loạn, Trần Viễn cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể từ trong nhà của Lưu Thục Hiền rời đi. Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn dự định đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Đột nhiên, âm thanh của Tiêu Hân Hân ở phía sau lưng của anh vang lên.

“Viễn, anh đi đâu mới về?!”

Nghe được âm thanh này của cô, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật thoát, thiếu chút nữa là bị nhảy dựng lên.

Quả thật, mấy ngày hôm nay biểu hiện của Tiêu Hân Hân rất kỳ lạ. Hơn nữa, vừa rồi động tác của cô lại chẳng hề gây ra bất kỳ một chút tiếng động nào. Cho dù bởi vì tâm thần có chút hỗn loạn, Trần Viễn cũng thật sự không có cảnh giác. Thế nhưng, nói như thế nào thì anh cũng là một đặc công đứng đầu đội Long Vệ, có thể dễ dàng bị một người không có luyện tập nào giống như Tiêu Hân Hân tiếp cận mình ở khoảng cách gần như vậy thật sao?

Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc. Nhưng lúc này, bị ánh mắt của Tiêu Hân Hân nhìn đến, Trần Viễn cũng không có cách nào giả lơ, chỉ có thể chậm chạp đáp lại.

“Có một chút việc, đi ra ngoài nên trở về hơi trễ. Hôm nay, cô không có làm việc sao? Thế nào giờ này còn đứng ở đây?”

Mặc dù đang hỏi, nhưng ánh mắt của Trần Viễn vẫn không quên quan sát sắc mặt của Tiêu Hân Hân một phen.

Không nhìn Trần Viễn còn không biết, lúc này trên người của Tiêu Hân Hân vậy mà nồng nặc mùi rượu. Hơn nữa, bình thường rất ít nhìn thấy Tiêu Hân Hân trang điểm, nhưng hôm nay cô lại trang điểm rất đậm. Với lại, quần áo trên người còn nồng nặc nước hoa.

Mặc dù nói, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân cũng không có một chút tình cảm nào. Nhưng mà, nói như thế nào hiện tại Tiêu Hân Hân cũng là vợ của anh, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, anh luôn có loại cảm giác như đang bị vợ của mình phản bội.

Chỉ có điều, hơi suy nghĩ lại một chút, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu. So với Tiêu Hân Hân, thật ra anh cũng không hề tốt đẹp gì. Bất quá, giờ này Tiêu Hân Hân tìm đến anh là có việc gì?

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, âm thanh của Tiêu Hân Hân lại lần nữa vang lên. Mà lần này, Trần Viễn bị lời nói của cô làm cho cứng đờ, không cách nào có thể kịp phản ứng lại.

“Tôi có thể đi vào trong phòng của anh được không?”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hân Hân muốn đi vào trong phòng của anh. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô không giống như là chỉ đi vào bên trong một chút rồi thôi.

Thế nhưng mà, chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Tiêu Hân Hân không phải nên rất chán ghét mình hay sao?

Không đúng, kể từ ngày hôm qua, biểu hiện của Tiêu Hân Hân đều rất lạ. Bình thường cô ta cũng không nên uống rượu đến say mèm như vậy mới phải?

Vừa nghĩ đến chỗ này, Trần Viễn còn không kịp lên tiếng từ chối, Tiêu Hân Hân đã tự mình đem cửa phòng của anh đẩy ra. Sau đó, cô một mạch đi thẳng tới phòng ngủ của Trần Viễn, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.

Mặc dù phòng ngủ này của phòng ngủ so với mấy căn phòng khác cũng không có khác biệt gì. Nhưng bên trong lại không đến mức lộn xộn giống như phòng của Tiêu Lộ Lộ, cũng không bài trí nhiều thứ xa hoa giống như mẹ của cô, càng không sắp xếp nhiều tầng giá sách giống như phòng của cô.

Chỉ có, thì đó chẳng qua chính là hương vị đàn ông. Đúng, căn phòng này của Trần Viễn rõ ràng tràn đầy hương vị đàn ông, không có một chút mùi hương nào, cũng chẳng có bất kỳ đồ vật kỳ lạ nào xuất hiện qua. Nếu có, thì đó chính là mấy bộ quân trang đã được sắp xếp cẩn thận ở bên trong hộc tủ.

“Này, cô muốn làm gì?”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đột nhiên xông vào trong phòng của minh, sau đó đem hộc tủ mở ra, còn giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó. Chuyện này để cho Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần cảnh giác, đưa mắt nhìn về phía cô.

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại không trả lời câu hỏi của Trần Viễn. Ngược lại, cô hướng về phía trước người của anh hơi đưa mũi hít nhẹ một cái.

“Trên người anh, còn có được mùi nước hoa của phụ nữ.”

Nghe được lời này của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn nhất thời liền hoảng sợ đến giật bắn người.

Anh đã từng nghe mọi người nói qua, phụ nữ có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt được bất kỳ mùi nước hoa nào của người khác.

Lần này, tự mình chứng kiến đây hết thảy, anh cho dù không muốn tin, cũng chỉ có thể tin.

Thế nhưng, còn không để cho Trần Viễn kịp lên tiếng giải thích. Lúc này, Tiêu Hân Hân đã xoay người rời đi, chân bước vô cùng nhẹ nhàng, không hề giống như là đang say rượu một chút nào.

“Cái này…”

Trần Viễn còn đang muốn lên tiếng giải thích. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đã đi ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng bên phía đối diện. Sau đó, cô đem cửa phòng đóng lại, chỉ để Trần Viễn một mặt ngơ ngác nhìn theo.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô ta làm sao lại có cảm giác là lạ như thế nào vậy chứ?”

Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm cảm thấy trầm trọng. Anh luôn có cảm giác, từ sau khi buổi tiệc của Trịnh Thiếu Kiệt trở về, nhất là sau khi người phụ nữ tên Irina kia xuất hiện, tình huống của Tiêu Hân Hân biến đến có chút thất thường.

Hơn nữa, hôm nay chính là cuộc hẹn giữa Tiêu Hân Hân và Irina, chẳng lẽ là bởi vì như vậy, Tiêu Hân Hân mới đi vào phòng của anh?

Trần Viễn cũng không biết, chính vào lúc tối hôm qua Tiêu Hân Hân đã đến gặp Irina một lần. Cũng bởi vì như vậy, nên đêm hôm qua Tiêu Hân Hân mới uống say, còn xảy ra một ít chuyện hiểu lầm với anh.

Ring… Ring… Ring…

Đang trong lúc say giấc nồng, âm thanh của chuông điện thoại đột nhiên vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình tỉnh dậy. Nhưng sau khi cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian hiện lên ở trên chỉ mới hơn ba giờ sáng, lông mày của Trần Viễn hơi hơi nhíu lại.

“A lô, ai vậy?”

“Xin lỗi, anh có phải là người nhà của ông Trần Xuyên hay không?”

“Ừm, đúng rồi, tôi chính là con trai của ông ấy!”

Nghe được câu hỏi lúc này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại hiện lên một chút cảm giác bất an. Ngay sau đó, âm thanh ở trong điện thoại hơi dừng lại một chút. Cuối cùng, giọng nói bên trong điện thoại mới lần nữa vang lên.

“Thành thật chia buồn cùng anh và gia đình, vừa rồi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng mà, cha anh đã không thể nào qua khỏi, ông ấy bị tổn thương rất nghiêm trọng, chúng tôi không thể nào cứu sống được ông ấy…”

Bịch!

Âm thanh điện thoại rơi xuống đất vang lên, trong đầu của Trần Viễn lúc này vang lên một hồi ông ông, anh cũng không có nghe rõ người ở bên trong điện thoại nói thêm những gì. Anh chỉ cảm giác, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mặt đất cũng hơi có chút quay cuồng.

Sau một hồi, anh mới đem tâm tình của mình bình phục lại. Sau đó, anh lần nữa đem điện thoại nhặt lên, nhìn thấy cuộc gọi vẫn còn chưa kết thúc. Lúc này, giọng nói của anh hơi có chút khan khan, nói ra.

“Cha tôi, ông ấy như thế nào rồi?”

“Xin lỗi…” . 𝘛𝘳ờ‎ 𝒖m‎ 𝑡𝘳𝒖m‎ h𝒖𝐲ề𝐧‎ 𝑡𝘳ùm‎ (‎ 𝑡‎ 𝘳‎ ù‎ m‎ 𝑡‎ 𝘳‎ 𝒖‎ 𝐲‎ ệ‎ 𝐧﹒𝒗𝐧‎ ‎ )

Lần này, Trần Viễn rốt cuộc cũng xác nhận được một việc, vừa rồi anh không có nghe lầm, những lời mà người đàn ông kia nói chính là sự thật. Cha anh, vừa mới mất ở trong bệnh viện.

Không còn suy nghĩ được qua nhiếu, Trần Viễn lao đi như một mũi tên. Anh chạy nhanh đến ga-ra, phóng xe chạy thẳng về phía bệnh viện.

Sau một hồi, anh đem xe ô tô dừng ở bên ngoài, tự mình hít xuống một hơi thật sâu, để cho tâm tình có thể khôi phục trở lại bình tĩnh. Một lúc lâu sau, anh mới âm trầm bước vào bên trong bệnh viện, đi thẳng về phía khu vực nhà xác.

Nhìn thấy cái xác của cha mình được gói lại trong một lớp vải trắng, bên cạnh không có bất kỳ một ai. Tâm tình của Trần Viễn lúc này cảm thấy vô cùng nặng nệ. Vào sáng hôm qua, anh còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của em gái, còn chuyển cho cha mình thêm một ít tiền tiêu vặt. Nhưng anh lại không nghĩ đến, đó là lần cuối cùng mình được nói chuyện với ông ấy.

Ánh mắt của anh lặng yên nhìn về phía thi thể đã lạnh ngặt của cha nằm ở trước mặt. Tự tay đem lớp vải trắng tháo ra, nhìn lấy tử trạng ở trên người của cha. Trong hốc mắt của Trần Viễn, vậy mà lại nhịn không được, chảy xuống một hàng lệ nóng.

Trước đây, anh đã chứng kiến không ít đồng đội của mình ngã xuống. Nhưng lúc đó, ngoại trừ tiếc nuối cùng tức giận, anh cũng không có cảm thấy bi thương giống như lúc này.

Từ nhỏ, cha đã từng rất nghiêm khắc với anh. Có đôi lúc, bởi vì tính tình quá mức tinh nghịch, anh còn bị cha đành đòn cho vài trận. Nhưng từ khi trưởng thành, anh mới biết được mỗi lần cha đánh anh, ông đều rất đau lòng. Thế nhưng, cho đến hiện tại, anh vẫn chưa từng báo hiệu lại cho ông được ngày nào. Hiện tại, nhìn thấy cái xác lạnh tanh của cha nằm ở trước mặt, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Nhưng mà, sau một hồi lâu, ánh mắt của anh đột nhiên chăm chú nhìn về phía vết thương ở trước ngực của cha, con người bỗng dưng trở nên trừng lớn.

“Là ai? Là ai đã giết chết cha tôi?!”

Tiếng gầm rú của Trần Viễn vang vọng toàn bộ hành lang của bệnh viện, đem toàn bộ nhân viên y tế ở đây đều bị hù sợ.

Mặc dù vết thương ở trước ngực của ông Xuyên rất nhỏ, nhưng bằng vào ánh mắt của mình, Trần Viễn rõ ràng có thể phân biệt được, đây là vết thương do một loại vũ khí cực kỳ bén nhọn gây nên. Hơn nữa, loại vũ khí này cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cao thủ thật sự mới có thể sử dụng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK