Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc cả hai đều đang giằng co với nhau. Thì lúc này, phía bên ngoài phòng giam đặc biệt dành cho Trần Viễn, đột nhiên một nhóm người mặc áo đen xuất hiện. Hơn nữa, trên tay mỗi người đều cầm theo vũ khí. Đặc biệt, trong ánh mắt của từng người bọn họ còn mang theo một cỗ sát khí rét lạnh. Nhất là, khí thế của mỗi người lúc này đều không thua kém gì với võ giả cấp bậc tông sư.

“Ai?”

Đang đứng ở bên noài phòng giam, đột nhiên nghe được nhiều tiếng bước chân vang lên. Hơn nữa, những âm thanh này đều rất kỳ lạ, không giống với đam người mà Băng Tâm mang theo. Chính vì thế, Đường Băng không khỏi cảnh giác, vội vàng hô lên một tiếng. Nhưng đáp lại Đường Băng lúc này là một bàn tay quạt đến.

Ầm!

Tốc độ của bàn tay này cực kỳ kinh người, cho dù bản thân Đường Băng cũng có thực lực không kém. Nhưng bị một bàn tay này đánh tới, Đường Băng chỉ có thể trở mắt ra để đánh, cũng không có cách nào phản ứng kịp.

Ầm!

Trực tiếp bị bàn tay này quạt bay ra ngoài hơn mười thước, thân hình của Đường Băng nện thẳng về phía vách tường được làm bằng kim loại.

“Khục…”

Trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Đường Băng lúc này đã trở nên tái nhợt. Hơn nữa, phía vách tường sau lưng của hắn hiện tại đã bị lõm xuống thành một cái hố hình người, sâu khoảng chừng hơn mười phân.

“Các… các người là ai?”

Trong miệng vừa mới nôn ra ngụm máu, khí sắc của Đường Bằng lúc này thật sự rất kém. Nhưng mà, hắn vẫn cố gắng đứng dậy, dự định lần nữa đem những người này chặn lại bên ngoài.

“Ừm?!”

Chỉ có điều, nhìn thấy Đường Băng vậy mà vẫn còn có thể đứng dậy, người đàn ông mặc áo đen vừa mới ra tay không khỏi nhíu chặt lông mày.

Thế nhưng, người này còn chưa có làm ra động tác gì, người ở phía sau đã bắt đầu dẹt ra một con đường. Nhất thời, gã đàn ông mặc áo đen không khỏi quay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, một thân ảnh vô cùng bắt mắt, từ phía bên ngoài chậm rãi bước vô.

Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, sắc mặt của gã đàn ông mặc áo đen không khỏi lộ ra một chút biến hóa. Nhưng mà, gã vẫn không có làm ra bất kỳ động tác gì dư thừa, ngược lại vô cùng nghiêm túc, đứng dạt sang một bên.

“Người ở đây xử lý như thế nào rồi?”

Người vừa đi đến cũng không phải là ai xa lạ, nếu như Trần Viễn có mặt ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra được người phụ nữ ở trước mặt. Cô ta chính là Irina, người mà anh đã từng gặp khi cùng Tiêu Hân Hân từ Thái Lan trở về nước.

“Tiểu thư!”

Người đàn ông mặc áo đen đang muốn lên tiếng trả lời. Đột nhiên, ánh mắt của Irina không khỏi liếc sang nhìn Đường Băng, vẫn còn đang nằm thoi thóp ở phía bên cạnh vách tường kim loại.

“Ồ, người này chẳng phải là Đường Băng, thành viên của đội Long Vệ số ba hay sao? Anh ta làm sao lại thê thảm như vậy?”

Lúc nói ra lời này, trong ánh mắt của Irina không biết lại suy nghĩ đến thứ gì, nhất thời có chút lóe sáng lên.

Là người đi theo hầu cận nhiều năm ở bên cạnh của cô, nên người đàn ông mặc áo đen rất nhanh liền nắm bắt được biểu tình này của cô. Ngay sau đó, người này vội vàng đi tới, đứng ở trước mặt của Irina, người hơi cúi thấp xuống hơn nửa cái đầu, nói ra.

“Thưa tiểu thư, vừa rồi thuộc hạ đã ra tay xử lý hết những kẻ không có liên quan ở đây. Nhưng mà, tên này có chút cứng rắn. Chỉ cần tiểu thư có yêu cầu, thuộc hạ có thể giải quyết hắn ngay lập tức.”

Nhìn thấy biểu hiện của gã đàn ông mặc áo đen, trên khuôn mặt của Irina lộ ra một nụ cười hết sức hài lòng.

Chỉ có điều, cô lại không có ra lệnh để cho thủ hạ mình đi đến giải quyết Đường Băng. Ngược lại, cô còn đưa tay lên, lắc đầu nói ra.

“No no no, chú Matt, chú hiểu sai ý của cháu rồi. Cháu cũng không có dự định xử lý hắn. Ngược lại, mấy ngày hôm nay cháu nghĩ đến một trò rất vui. Hay là, chú giúp cháu đem tên này khống chế lại. Sau đó, chờ cháu giải quyết xong việc ở đây rồi cháu sẽ tự mình đem hắn trở về chơi đùa một phen.”

Lúc nói ra những lời này, con ngươi của Irina càng thêm rực sáng. Cho dù là người đã trải qua huấn luyện nhiều năm như Đường Băng, lúc này thấy được ánh mắt của Irina, không tự giác được mà rùng mình một cái. Sau đó, trong lòng của hắn cảm thấy một trận hốt hoảng, vội vàng nghĩ cách để muốn rời khỏi chỗ này.

Thế nhưng, động tác của Đường Băng cho dù rất cẩn thận, vẫn không cách nào thoát được ánh mắt của người đàn ông mặc áo đen, vốn vẫn luôn để tâm đến từng động thái của hắn.

“Muốn chạy sao? Đã muộn!”

Ngay khi Đường Băng dự định phóng ra cửa sổ, chạy thoát ra khỏi chỗ này, thì thân hình của người đàn ông mặc áo đen cũng nhanh chóng chuyển động. Ngay sau đó, một cỗ cuồng phong gào thét mà đến, trực tiếp đập thẳng lên trên xương sống của Đường Băng.

Ầm!

Rắc!

Một quyền này đánh ra, người đàn ông mặc áo đen dùng lực hết sức xảo diệu. Thế nên, cho dù Đường Băng bị đánh gãy cả nửa đoạn xương sống, nhưng hắn chỉ là mềm oặt, rơi xuống đất chứ không trực tiếp bị đánh chết.

“Tiểu thư, người đã xử lý xong rồi!”

Trực tiếp đem một chân của Đường Băng xách lên như một cái xác chết, ném thẳng về phía trước mặt của Irina.

“Ừm, rất tốt!”

Nhìn thấy bộ dáng của Đường Băng lúc này, Irina có chút hài lòng gật gật đầu. Nhưng sau đó, cô cũng không thèm để ý gì đến Đường Băng nữa. Ngược lại, ánh mắt mang theo mấy phần hứng thú, nhìn về phía căn phòng vẫn đang còn bị đóng kín ở phía trước mặt.

“Người ở bên trong thế nào?”

Lần này, nghe Irina hỏi đến, người đàn ông mặc áo đen cũng không có đáp lại, mà đưa ánh mắt sang nhìn Đường Băng, vẫn đang bị ném dưới đất, nằm ở cách đó không xa.

“Ồ, suýt chút nữa thì quên mất!”

Lúc này như mới sực nhớ ra, bên ngoài vẫn còn có người biết được tin tức của người ở bên trong phòng kín. Thế nên, Irina mới quay đầu lại, nhìn về phía Đường Băng với vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

“Anh nói xem, nếu như hiện tại tôi đem anh giết chết. Có phải, người đó sẽ rất phẫn nộ? Hay là sẽ cực kỳ vui vẻ đây?”

Nghe được lời này từ miệng của một người xinh đẹp giống như Irina, không hiểu vì sao Đường Băng lại có cảm giác lạnh cả sống lưng. Mặc dù hiện tại đã không có cách nào động đậy được, nhưng Đường Băng vẫn cố gắng lắc lư cái đầu, khó khăn lắm mới mở miệng nói ra.

“Đừng… đừng giết tôi…”

Nghe được lời này của Đường Băng, Irina vậy mà nhịn không được, cười rộ lên một tiếng, khiến cho toàn bộ phần thịt trước ngực đều rung lắc lên một cách dữ dội.

Chỉ có điều, Đường Băng lúc này lại chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Ngược lại, trong lòng của hắn hơi có chút sợ hãi, chỉ hy vọng bản thân mình đối với người phụ nữ ở trước mặt còn có tác dụng. Nếu không, Đường Băng tin tưởng người phụ nữ này nhất định sẽ làm thịt mình ngay lập tức.

“Ồ, vậy anh thử nói xem. Tôi có lý do gì để không phải giết anh?!”

Sau khi cười lên một trận, lúc này Irina đột nhiên cúi thấp người xuống, dùng lấy ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Đường Băng.

Chỉ là, biểu hiện của Irina lúc này càng để cho Đường Băng có chút tâm lý bất ổn. Thế nhưng, sau một hồi làm ra quyết định, Đường Băng mới cắn răng nói ra.

“Bởi vì, tôi có thể nói cho cô biết, cô có thể dùng phương pháp gì để đối phó với anh ta.”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Đường Băng không ngừng chăm chú nhìn về phía biểu hiện ở trên khuôn mặt của Irina. Chỉ là, thái độ của Irina lúc này lại tỏ ra vô cùng dửng dưng. Hơn nữa, dường như ở trong ánh mắt của cô, Đường Băng còn có thể nhìn thấy được một vệt khinh thường.

“Tôi… lời tôi nói chính là sự thật. Cô cần phải tin tôi, tôi đã có cách để Trần Viễn đem bí mật của anh ta giao ra cho cô.”

Lúc này, sợ Irina không có tin tưởng lời nói của mình, Đường Băng lại không khỏi gấp gáp lên tiếng giải thích. Nhưng mà, ánh mắt của Irina lại trở nên lạnh băng. Cô quay đầu, nhìn sang người đàn ông mặc áo đen vẫn luôn đang đứng ở ngay gần đố.

Vừa nhìn thấy được ánh mắt của Irina nhìn đến, người đàn ông mặc áo đen giống như đã hiểu ra ý định của đối phương. Hắn hơi khẽ gật đầu một cái. Sau đó, người này mới đi tới, dừng lại ở trước mặt của Đường Bằng.

Vừa trông thấy người này xuất hiện ở trước mặt, Đường Băng biết rõ là lời nói vừa rồi của mình đối với Irina hoàn toàn không có tác dụng gì. Chính vì thế, trong lòng của hắn lúc này thật sự rất gấp.

Đồng thời, ánh mắt của hắn không ngừng xoay chuyển, cố gắng để tìm ra kế thoát thân cho chính bản thân mình.

Nhưng mà, còn không đợi cho Đường Băng suy nghĩ ra kế thoát thân, cánh cửa phòng giam đặc biệt lúc này bỗng dưng nổ tung. Ngay sau đó, một âm thanh tức giận tràn ra bên ngoài.

“Khốn kiếp, lũ khốn các người đừng hòng có thể giam cầm được tôi!”

Kèm theo một tiếng hét lớn lúc này, chính là một cỗ lực lượng cực kỳ cuồng bạo, hướng về phía cửa phòng đánh tan.

Chính vì thế, trong lúc Đường Băng còn đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, cánh cửa bằng sắt bất ngờ nổ tung, hướng thẳng về phía thân hình của hắn lao đi.

“Không!!!”

Con mắt của Đường Bằng lúc này trừng lớn. Hắn thật sự không có nghĩ đến, kết cục của mình vậy mà lại chết theo một cách như vậy. Thế nhưng, lúc này toàn thân trên dưới của hắn đều đã bị phế bỏ, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không có cách nào trốn được.

Ầm!

Từng khối mảnh vụn của cánh cửa sắt rơi xuống. Trong đó, một khối lớn khoảng chừng hơn nửa mét trực tiếp đập thẳng về phía lồng ngực của Đường Băng. Chỉ nghe, trong cổ họng của Đường Băng phát ra một tiếng hừ mạnh. Ngay sau đó, toàn bộ lỗ tai cùng với lỗ mũi của hắn đều tràn đầy máu tươi.

Một quyền này của Trần Viễn, thật sự dùng lực quá kinh người. Hơn nữa, khối cửa sắt này cũng rất nặng. Cho dù chỉ là nửa mét, nhưng bằng một lực mạnh mẽ như vậy, cùng với tốc độ kinh khủng như thế va đập vào trên lồng ngực. Ngay cả lúc bình thường, chưa chắc gì Đường Băng có thể chống đỡ được. Huống hồ, hắn hiện tại chỉ là một kẻ phế nhân.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Đường Băng lúc này, chỉ hiện lên một cỗ không cam lòng. Nhìn thấy Đường Băng bị một khối sắt đập chết, tất cả mọi người ở đây đều không có để ý đến. Cho dù là Trần Viễn, anh cũng chỉ cảm thấy hết sức bất ngờ, sau đó đưa tay lên gãi gãi lấy cái ót của mình.

“Vừa rồi, có phải là ai đó mới bị mình trúng đúng không nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK