Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cỗ khí thế cực kỳ cường đại từ trên người của ông lão lúc này bộc phát ra bên ngoài. Cho đến hiện tại, Trần Viễn mới thật sự cảm nhận được cảnh giới của đối phương. Ông lão này, nhìn như một vị nô bộc đứng ở bên cạnh của gã thiếu chủ, vậy mà lại có cảnh giới đạt đến cấp bậc đại tông sư tứ phẩm, gần đạt đến tam phẩm, một chân bước vào cảnh giới đại tông sư hậu kỳ.

“Chậc chậc, xem chừng nhị trưởng lão ẩn giấu thực lực thật sự là rất sâu nha!”

Ngay lúc khí thế ở trên người của vị lão giả kia hoàn toàn bộc phát ra bên ngoài. Lúc này, từ một chỗ rừng cây cách nơi này khoảng chừng mấy trăm mét, một thân ảnh đang chậm rãi đi tới. Nhìn kỹ, mới phát hiện được cái thân ảnh này lại chính là Lương Minh Nguyệt, người ở trước đó đã từng cảnh báo cho Trần Viễn biết được hành tung của Tần Bình cùng với sát thủ mai phục ở trong rừng cây.

Bất quá, so với bộ dáng trước đó của mình, Lương Minh Nguyệt lúc này trên người không hề che đậy chút nào, còn mang theo một cỗ khí thế hào hùng, giống như một thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể trực chỉ thẳng tiến về phía kẻ thù. Rất rõ ràng, đây mới là bộ dáng chân thật của cô, không phải là vẻ che lấp, vô hại giống như khi mới tiếp xúc với Trần Viễn.

Bất quá, sự xuất hiện của Lương Minh Nguyệt cũng không khiến cho hai người Trần Viễn và vị lão giả kia cảm thấy kinh ngạc.

Ngược lại, thần sắc của vị lão giả kia vậy mà có chút tức giận, trừng mắt nhìn về phía Lương Minh Nguyệt, nói ra.

“Lương Minh Nguyệt, ngươi đường đường là đệ tử của Thiên Cơ Môn, còn là người thừa kế của Thái thượng trưởng lão. Ngươi vậy mà dám sắp đặt bẫy rập, dùng để mưu hại thiếu chủ, còn cấu kết với người ngoài ra tay với trưởng lão ở trong tông môn. Ngươi đã biết tội của của ngươi hay chưa?”

Nghe được âm thanh chất vấn của nhị trưởng lão, Lương Minh Nguyệt không những không có tức giận, mà còn lớn tiếng cười lên một trân.

“Ha ha ha, tôi thật sự rất biết ơn nhị trưởng lão, ngài vẫn còn nhớ rõ ta là người thừa kế của Thái thượng trưởng lão? Bất quá, ai nói với ngài là ta đã sắp đặt bẫy rập để hại chết thiếu chủ? Ai nói với ngài là ta đã cấu kết với người ngoài để đối phó với trưởng lão của tông môn?”

Âm thanh chất vấn của Lương Minh Nguyệt liên tục vang lên, để cho thần sắc của nhị trưởng lão thoáng chốc có chút kinh ngạc, không có thời gian để kịp phản ứng.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của vị nhị trưởng lão này liền lộ ra một tia hàn quang, nhìn chằm chằm về phía Lương Minh Nguyệt và Trần Viễn nói ra. Sau đó, vị nhị trưởng lão lúc này mới tức giận, chỉ tay về phía Trần Viễn nói ra.

“Ngươi nói ngươi không cấu kết với người ngoài để hại chết thiếu chủ, đối phó với trưởng lão của tông môn. Vậy người nói, kẻ này là ai?”

Nhìn thấy ngón tay của nhị trưởng lão chỉ về phía Trần Viễn, lúc này Lương Minh Nguyệt vậy mà nhịn không được, che miệng bật cười.

“Ha ha ha, nhị trưởng lão, ngài có lẽ là đã hiểu lầm ý của tôi rồi. Ai nói với ngài, đây là người ngoài?”

Đến lúc này, đừng nói là nhị trưởng lão, cho dù là Trần Viễn cũng lộ ra một vẻ mờ mịt.

“Những lời này của ngươi là có ý gì?”

Không biết vì sao, lúc nghe được Lương Minh Nguyệt nói ra những lời này, trong lòng của nhị trưởng lão có loại dự cảm cực kỳ bất tường.

“Ha, ý ngài là nói đến Trần Viễn sao? A, không phải, là tôi đã thất lễ rồi. Ngài ấy hiện tại chính là người truyền thừa của Thiên Cơ Môn chúng ta. Hơn nữa, trên người của ngài ấy còn mang theo Thấn Ấn, chính là tông chủ đời tiếp theo của Thiên Cơ Môn.”

Vừa nghe được lời này của Lương Minh Nguyệt nói ra, trên khuôn mặt của nhị trưởng lão lập tức xuất hiện một vẻ giật mình. Ngay sau đó, vẻ mặt của nhị trưởng lão hơi có chút khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.

“Ngươi nói, hắn có được Thần Ấn?”

“Chính xác không thể chính xác hơn. Nếu ngài không tin, tự mình có thể tiến lên để kiểm tra!”

Lúc này, Lương Minh Nguyệt cũng không chút giấu giếm, trực tiếp gật đầu khẳng định.

Mà đứng ở một bên, thần sắc của Trần Viễn vẫn còn biểu hiện mờ mịt.

Vừa rồi đã nói là đánh nhau đâu? Đã nói là sẽ chiến đấu bao trăm hiệp, không chết không thôi. Thế nào, lúc này cảm giác giống như đang tiến hành nhận thân?

Cái ý nghĩ này vừa mới lóe lên ở trong đầu của Trần Viễn, thân ảnh của nhị trưởng lão đã cấp tốc lao tới, ánh mắt lộ ra mấy phần nóng bỏng, nhìn về phía Trần Viễn.

Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi giật mình, thân hình không tự chủ được lùi về phía sau một bước. Đồng thời, khí thế ở trên người của anh cũng toàn bộ bộc phát ra ngoài, vẻ mặt cực kỳ đề phòng nhìn về phía đối phương.

“Thiếu niên, đừng sợ. A, không, thiếu chủ, ngài hãy để cho ta kiểm tra một chút. Trên người của ngài thật sự là có Thần Ấn tồn tại hay sao?”

Vừa nói, trên khuôn mặt của nhị trưởng lão vậy mà hiện ra mấy phần chờ mong, đồng thời còn mang theo mấy phần tâm tích phức tạp, xen lẫn với khẩn trương.

Không biết vì sao, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác, vị nhị trưởng lão này giống như hóa thần trở thành tín đồ, đối với bản thân của anh cực kỳ thành kính. Loại cảm giác này vừa mới len lỏi vào trong ký ức, để cho Trần Viễn có loại không tự chủ được, dùng lấy ánh mắt quái dị nhìn về phía đối phương.

“Khụ khụ… nhị trưởng lão, chuyện Thần Ấn của ngài ấy tôi thật sự là không có lừa ngài. Hơn nữa, việc này quan hệ trọng đại, ngài chẳng lẽ muốn để chuyện năm đó phát sinh thêm một lần nữa hay sao?”

Vừa nghe được lời nhắc nhở này của Lương Minh Nguyệt, ngay lập tức thần sắc của nhị trưởng lão không khỏi lộ ra mấy phần hoảng hốt. Đồng thời, trong lòng của ông ta có loại cảm giác như vừa nghĩ đến liền sợ, vội vàng cấp tốc nói ra.

“Đúng đúng đúng, xin ngài hãy thứ lỗi cho ta, là ta vì quá sốt ruột nên mới có loại phản ứng như vậy. Ngài hãy chờ tôi một chút, để tôi kêu người đưa ngài trở về tông môn. Nếu như tông chủ nhìn thấy được ngài, ngài ấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

Lúc nói ra những lời này, thần sắc của nhị trưởng lão rõ ràng vô cùng thành thật, không có một tia biểu hiện dối trá nào. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi mộng. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện này, trước đó Lương Minh Nguyệt cũng chưa từng nói qua cho mình có được không?

Ngay lúc Trần Viễn dự định liếc mắt nhìn về phía Lương Minh Nguyệt, lúc này âm thanh của đối phương đã bí mật truyền đến trong đầu của anh.

“Anh không cần phải lo lắng, những gì mà tôi vừa nói đều là sự thật. Còn việc liên quan đến Thần Ấn, từ từ rồi tôi sẽ giải thích cho anh!”

Nghe được lời này của đối phương, Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu lại lông mày. Đứng ở một bên, mặc dù không biết Lương Minh Nguyệt đã nói gì với Trần Viễn, nhưng nhị trưởng lão rõ ràng cùng cảm nhận được đối phương đang truyền âm giao lưu với nhau. Thế nên, vẻ mặt của ông ta hơi lộ ra nghi hoặc một chút. Sau đó, nhị trưởng lão cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, vẫn một mặt vô cùng thành kính nhìn về phía Trần Viễn.

Thấy được một màn này, Trần Viễn trong lúc nhất thời thật sự không có biện pháp nào khác. Nhất thời, anh không khỏi thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía vị nhị trưởng lão đang đứng ở trước mặt mình, chậm rãi nói ra.

“Được rồi, tôi có thể theo ông đến Thiên Cơ Môn. Nhưng mà, trước đó tôi cần phải đi xử lý một ít việc. Nếu như ông không ngại, vậy thì ở đây chờ tôi một lúc đi.”

Nói xong, cũng không chờ đợi vị nhị trưởng lão này đáp lại, thần hình của Trần Viễn đã cấp tốc lao đi, hướng về phía hướng ngược lại để quay trở về. Hiện tại, anh muốn kiểm tra xem, tình huống của mấy người Trần Khâm như thế nào. Thế nên, tốc độ của anh sự dụng phi thường nhanh.

Mà nhìn thấy thân ảnh của Trần Viễn rời đi, vẻ mặt thành kính của nhị trưởng lão liền lập tức thu hồi lại. Ngược lại, ánh mắt của ông ta không khỏi mang theo mấy phần nghi hoặc, nhìn về phía Lương Minh Nguyệt nói ra.

“Minh Nguyệt, chuyện liên quan đến Thần Ân là thật phải không?”

Đối với nghi vấn của nhị trưởng lão, Lương Minh Nguyệt cũng không cảm thấy khó chịu. Thậm chí, cô còn mang theo một ít ý vị thâm trường, nhìn về phía nhị trưởng lão lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Nhị trưởng lão, ngài cho rằng tôi sẽ đem chuyện này để ra đùa giỡn thật sao? Dù sao, tôi cũng không dám!”

Nghe được lời này của Lương Minh Nguyệt nói ra, nhị trưởng lão hơi suy nghĩ một chút, liền lập tức gật gù đáp lại.

“Cũng phải, chuyện này không phải là việc có thể đùa được. Nhưng mà, đây là một việc trọng đại, có liên quan đến sự tồn vong của tông môn, của toàn nhân loại. Vậy nên, chúng ta nhất định phải đưa hắn trở về tông môn kiểm tra mới được.”

Lần này, Lương Minh Nguyệt cũng không có phản đối. Ngược lại còn vô cùng phối hợp, gật gật đầu nói ra.

“Đương nhiên là như vậy rồi. Chỉ là, hy vọng đến lúc đó bọn họ sẽ không làm ra cái gì yêu thiêu thân.”

“Hừ, bọn họ dám sao?!”

Vừa nghe được lời nói này của Lương Minh Nguyệt, nhị trưởng lão tức thì hừ lạnh một tiếng. Đồng thời, toàn bộ khí thế ở trên người của ông ta thả ra, để cho không khí xung quanh giống như bị khuấy động, tạo thành từng trận âm phong gào thét.

Cho dù là Lương Minh Nguyệt, lúc này cũng có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn lấy đối phương một trận.

Bất quá, những chuyện này Trần Viễn cũng không thể nào biết được. Lúc này, anh đã trở về doanh địa, tìm thấy mấy Tiểu Trần, Phi Hổ và Trần Khâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK