Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oành!

Cái bóng áo đen còn chưa biết chuyện gì xảy ra, lúc này thân ảnh của Trần Viễn đã cấp tốc lao tới, đồng thời trực tiếp dùng lấy một quyền nện thẳng về phía lồng ngực của hắn.

Ầm!

Bị một quyền này nện trúng, trong miệng của người áo đen không khỏi phun ra một ngụm mau tươi, cùng lúc đó thân thể của hắn cũng cấp tốc lui lại phía sau hơn mười bước, vẻ mặt có chút trắng bệch nhìn về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, Trần Viễn cũng không cho đối phương có được cơ hội phản kích. Lúc này, nắm đấm của anh đã một lần nữa xông đến, trực tiếp nện thẳng lên trên sóng mũi của đối phương.

Oành!

“Khụ khụ… đừng… đừng đánh!”

Lần này, người áo đen không khỏi đưa tay che lấy sóng mũi đã bị đánh gãy, trên mặt lộ ra mấy phần hoảng sợ, vội vàng khàn giọng hô lên.

“Các ngươi là ai?!”

Mặc dù thực lực của đối phương cũng không yếu, nhưng đối mặt với Trần Viễn, hơn nữa còn bị anh cho tập kích bất ngờ. Quả thật, người áo đen này không có một chút lực lượng nào để phản kháng.

“Tôi là…”

Người áo đen còn đang muốn lên tiếp đáp lại. Đột nhiên, một vật gì đó lóe lên. Sau đó, người áo đen không khỏi kinh hoảng kêu lên.

“Á!”

Ngay sau đó, từ trong cổ họng của người áo đem tuôn ra một cột máu tươi, đem mặt đất ở xung quanh nhuộm đỏ.

Chỉ có điều, theo ánh mắt của Trần Viễn nhìn lại, lúc này đồ vật vừa rồi đã biến mất không thấy gì nữa. Với lại, vết máu rất nhau liền trở nên khô cạn, không hề lưu lại một chút cặn bã gì.

Thấy được một màn này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi có chút trầm trọng. Đồng thời, tinh thần của anh cũng bắt đầu đề cao cảnh giác.

“Là anh đã giết chết người này?”

Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ngay sau đó, một nhóm người khoảng chừng hơn sáu, bảy người trên mặt đeo lên mặt nạ bằng đồng, ánh mắt có chút rét lạnh, nhìn về phía Trần Viễn.

Đối với câu hỏi của đối phương, Trần Viễn làm như không có nghe thấy, anh chỉ đưa mắt nhìn về phía một chố vách ngầm.

“Khốn kiếp, mày vậy mà không chịu trả lời câu hỏi của tao?”

Đến lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ đồng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tức thì liền nổi giận, dự định lao tới, nhào về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, lúc này đột nhiên đối phương lại hét thảm một tiếng. Ngay sau đó, mấy người bên cạnh cũng phát ra từng trận âm thanh rống giận.

“Chết tiệt, đây là thứ đồ chơi gì? Làm sao lại không phát ra một chút tiếng động nào?”

Mặc kệ đám người kia giãy giụa, lúc này Trần Viễn cũng không muốn lưu lại ở chỗ này lâu. Anh rất nhanh liền hướng một chỗ thông đạo để rời đi. Lần này, phía trước mặt của Trần Viễn xuất hiện không ít ngã rẽ.

Nhưng mà, anh cũng không có làm ra bất kỳ lựa chọn nào, cứ như thế trực tiếp đi thẳng về phía thông đạo ở ngay trước mặt. Cứ như vậy, một đường đi hơn ba, bốn ngàn mét. Lúc này, con đường ở phía trước mặt đột nhiên rơi vào ngõ cụt.

Lập tức, Trần Viễn không khỏi nhíu lại lông mày. Từ nơi này, anh vẫn có thể nghe được âm thanh từ trong ý thức truyền đến. Thế nhưng, nơi này đã không có lối đi, chẳng lẽ anh phải trực tiếp quay lại, lựa chọn một con đường khác?

Oành!

Trần Viễn cũng không có làm như vậy. Ngược lại, anh cảm thấy bản thân cũng không cần quá nhiêu phiên phức. Nếu như phía trước đã không có được, vậy anh tự mình mở đường chẳng phải là được rồi?

Nghĩ như vậy, Trần Viễn càng không do dự một chút nào. Anh trực tiếp vung lên một quyền, đem vách tường ở phía trước mặt nện xuống.

Ầm!

Ầm!

Liên tục đánh ra mấy quyền, Trần Viễn cũng không biết mình đã công kích bao lâu. Nhưng lúc này, vách tường ở phía trước mặt anh đã bắt đầu xuất hiên vết nứt. Sau đó, vết nứt dần dần lan rộng ra. Đến cuối cùng, khi một quyên của Trần Viễn dồn hết toàn lực nện xuống, mặt tường lập tức sụp đổ. Ngay sau đó, một vùng không gian rộng lớn hiện ra ở ngay trước mặt của anh.

Lúc này, Trần Viễn nhìn thấy một tòa tế đàn vô cùng rộng lớn, nó chiếm gần hết toàn bộ không gian ở nơi này. Hơn nữa, phía trên tế đàn còn treo lấy một khỏa trái tim. Mặc dù không biết trái tim này được lấy ra từ thân thể của sinh linh gì. Nhưng tư bề ngoài của nó, Trần Viễn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng tà ác, đàn tràn ngập hết toàn bộ không gian ở trước mặt.

Hơn nữa, cô khí tức tà ác này để cho tâm thần của anh hơi có một chút hoảng loạn. Nếu như không phải bản thân có được tâm tính kiên định, lúc này Trần Viễn sợ rằng đã bị trái tim làm cho mê hoặc.

Tức thì, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần phòng bị, vội vàng lùi lại phía sau đến mấy bước.

“Thật sự là quái dị? Nơi này làm sao lại xuất hiện một tòa tế đàn?”

Mà lúc này, ngay khi bước chân của Trần Viễn lui ra phía ngoài chừng hai mươi mét. Đột nhiên, một trận âm thanh vô cùng kinh ngạc, từ phía sau lưng của anh bỗng dưng truyền đến.

Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng kinh hoảng. Đồng thời, thân hình của anh cũng cấp tốc xoay lại, nhìn về phía người đang đứng ở phía sau lưng của mình.

“Lại là các người?!”

Sau khi thấy rõ kẻ đứng ở phía sau lưng của mình chính là đám người đeo mặt nạ vừa mới đụng phải, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi xuất hiện một tia phẫn nộ.

Đám người này, còn thật sự cho rằng anh là kẻ dễ bị ức hiếp như vậy sao?

Thế nhưng, còn không để cho Trần Viễn làm ra bất kỳ động tác gì. Lúc này, một gã hắc y mang theo mặt nạ chú hề, hai mắt bỗng dưng trở nên vô thần. Sau đó, thân hình của hắn cấp tốc hướng về phía tế đàn đi tới.

Thấy được một màn này, đám người còn lại ở phía sau lưng không khỏi vội vàng đem hắn ta kéo lại. Thế nhưng, không biết trên người của gã hắc y nhân này phát sinh ra biến hóa gì, vậy mà đám người còn lại đều không có cách nào kéo động đối phương.

Hơn nữa, trong lúc vô tình Trần Viễn còn nhìn thấy một người trong số đó, hốc mắt trở nên đỏ ngầu. Đồng thời, động tác của hắn trở nên cứng đờ. Cuối cùng, kẻ này cũng nối gót theo đồng bon của mình, đi theo gã hăc y nhân vừa rồi, bước vào bên trong tế đàn.

Lần này, đám người còn lại đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Một người trong số đó cấp tốc hét lớn.

“Nhanh, lui lại!”

Cả đám đều vô cùng hoảng sợ, không dám lưỡng lự một chút nào, lập tức phi thân lui nhanh ra ngoài.

Mà nhìn thấy đây hết thảy, Trần Viễn vẫn một mặt dửng dưng, liếc mắt nhìn về phía hai gã hắc y nhân, lúc này đã bước lên trên tế đàn, khoảng cách vị trí trái tim không đến mười mấy bậc thang.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ…”

Nhìn thấy đồng bọn của mình cứ như vậy bị kéo đi. Hơn nữa ai cũng không có biết rõ kết cục của đối phương sẽ như thê nào. Trong lúc nhất thời, đám người mặc áo đen hơi có chút hoảng loạn, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía gã hắc y nhân duy nhất đeo một chiếc mặt nạ “Vô Diện”.

“Ừm?!”

Mà cũng vào lúc này, gã hắc y đeo mặt nạ Vô Diện đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng. Đồng thời, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía tế đàn. Hay nói đúng hơn, là nhìn về phía viên trái tim đang được đặt ở phía trên.

Cũng không biết từ lúc nào, Trần Viễn vậy mà theo phía sau lưng của hai gã hắc y nhân, chậm rãi bước lên phía trên tế đàn. Hơn nữa, khoảng cách của anh so với hai gã hắc y nhân, càng thêm tiếp cận vị trí trái tim.

“Không tốt, mau ngăn lại hắn! Không được để hắn đoạt lấy trái tim!”

Lúc này, cũng không biết vì sao, gã hắc y mang theo mặc nạ Vô Diện hơi có chút kinh hoảng, vội vàng hô lên.

Mà đám đồng bọn đang đứng ở bên cạnh cũng chẳng hiểu ra sao. Đợi cho bọn họ kịp phản ứng lại, thì thân hình của gã Vô Diện đã áp sát về phía tế đàn.

“Nhanh, đi qua trợ giúp đội trưởng!”

Cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, nhìn thấy gã Vô Diện đã xông lên phía trước, đám hắc y nhân còn lại cũng bắt đầu tuôn theo.

Cảm nhận được mấy gã hắc y nhân đang tiếp cận về phía tế đàn, thần sắc của Trần Viễn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Lúc đi ngang qua hai gã hắc y nhân đang đi ở phía trước, trong ánh mắt của Trần Viễn đột nhiên lóe lên một tia tinh quang.

Ngay sau đó, còn không đợi cho bọn chúng kịp thời phản ứng, hai tay của Trần Viễn chụp lấy bả vai của hai gã hắc y nhân, trực tiếp ném thẳng vê phía trái tim.

Oành!

Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng từ phía trên tế đàn cấp tốc phát tán ra bên ngoài. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhịn không được vội vàng lùi lại mấy bước. Đồng thời, trong miệng của anh nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi.

Thế nhưng, thần sắc của anh lúc này cũng không có bao nhiêu hoảng sợ. Ngược lại, trong ánh mắt của anh còn mang theo mấy phần hưng phấn.

“Quả nhiên, nơi này thật sự có không ít đồ vật?!”

Lúc này, hai gã hắc y nhân vừa mới bị Trần Viễn ném ra ngoài, toàn bộ thân thể đều bị lực lượng của tế đàn chấn thành mảnh vụn. Đồng thời, từng sợi tơ máu từ trong thi thể của bọn họ đang bị trái tim hấp thu.


Thấy một màn này, cho dù là Trần Viễn cũng có chút bị dọa sợ. Thế nhưng, anh tuyệt nhiên là hông có hoảng hốt.


Trong khi đó, đám hắc y nhân nhìn thấy đồng bọn của mình cứ như vậy bị chết đi, trong lòng không khỏi sinh ra phẫn nộ.


“Khốn nạn, nhất định phải giết chết hắn, trả thù cho lão lục cùng với lão thất!”


Ầm ầm!


Thế nhưng, ngay lúc đám người này dự định xông lên, đem Trần Viễn ném ra khỏi tế đàn. Đột nhiên, tế đàn ở dưới chân của bọn họ bỗng dưng trở nên chấn động kịch liệt. Đồng thời, một tiếng tim đập thình thịch, trực tiếp truyền thẳng vào trong lồng ngực của bọn họ.


Thình thịch!


Thình thịch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK