Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì đâu mà chiến?

Vì đâu mà hy sinh?

Trong đầu của Trần Viễn lúc này hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng trong lúc nhất thời anh lại không có cách nào tìm ra lời giải đáp.

Ầm!

Ầm!

Cổng thành sụp đổ, hình ảnh ở phía trước mắt của Trần Viễn đột nhiên nổ tung. Sau đó, anh thấy được mình lần nữa đứng ở trên lối đi của Thất Nguyệt Thành. Nhưng lần này, xung quanh anh đã không còn bất kỳ bóng người nào. Ngược lại, anh thấy được ánh mắt của bà lão với vẻ mặt tràn đầy ý cười, nhìn về phía mình.

“Bà…”

Lời của Trần Viễn còn chưa nói ra khỏi miệng, bà lão đã vội lắc đầu, ra hiệu để cho anh không được phép lên tiếng. Sau đó, mặt đất xoay chuyển, không gian ở phía trước mặt của Trần Viễn lại lần nữa chuyển động.

Lúc này, Trần Viễn thấy được mình đang đứng ở trên tường thành, đưa mắt nhìn về bốn phía xung quanh.

Có thể, lần này bên cạnh anh cũng không có bất kỳ một ai, chỉ có một mình anh lẻ loi đứng ở phía trên tường thành, đối diện với khung cảnh vô cùng tráng lệ đang xuất hiện ở dưới tường thành.

Từng chồng bạch cốt khô lâu được chồng chất thành từng dãy núi cực kỳ đồ sộ. Mà đứng trên đỉnh cao nhất của những bạch cốt này, chỉ có duy nhất một bóng người. Bóng người này để cho Trần Viễn có loại cảm giác hết sức quen thuộc, anh cũng không biết là mình từ nơi nào gặp đến.

Cho đến khi, bóng lưng đó xoay lại, nhìn về phía tường thành. Trần Viễn không khỏi giật mình, cảm giác hết thảy mọi thứ đều không quá chân thật. Bởi vì, khuôn mặt ở phía đối diện kia nhìn thật sự rất giống anh. Chỉ là, khí tức ở trên người của đối phương vô cùng cường đại, để cho Trần Viễn có loại cảm giác bao la, hùng vĩ, không thể nào với tới.

“Trần Viễn, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể gặp được nhau. Đáng tiếc, lúc này ta đã không có cách nào tồn tại. Lúc ngươi nhìn thấy được hình bóng này của ta, cũng là lúc ta hoàn toàn tan biến ở cái thế giới này. Trần Viễn, ngươi hãy nhớ, nhân loại chính là thành lũy cuối cùng mà chúng ta cần phải bảo vệ. Chỉ cần nhân loại còn tồn tại, thì ta và ngươi sẽ vĩnh viễn tồn tại. Nhớ lấy!”

Nói xong những lời này, hình ảnh trước mặt của Trần Viễn cũng biến mất không thây gì nữa. Đồng thời, phía trên bầu trời lúc này truyền đến từng trân sấm chớp nổ lên đì đùng. Sau đó, Trần Viễn phát hiện ra mình hiện tại vẫn còn đang đứng ở trên tường thành. Chỉ có điều, cảnh tượng trước mặt đã không còn là hình ảnh giống như vừa rồi.

Phía dưới tường thành, lúc này mặt đất lộ ra rất nhiều vết nứt. Vô số bộ xương khô lâu cùng từ kẻ đất chui ra. Gió lốc không ngừng quấn quanh bốn phía, lôi điện thỉnh thoảng hướng thẳng về phía lồng ánh sáng được bao bộc ở bên ngoài Thất Nguyệt Thành bổ xuống.

Ầm!

Ầm!

Liên tiếp những tiếng sấm nổ để cho tinh thần của Trần Viễn không khỏi khôi phục lại. Lúc này, mặc dù không thấy bà lão vừa rồi ở đâu, nhưng đứng ở trên tường thành, Trần Viễn có thể thấy được rất nhiều linh hồn. Trong đó, có cả linh hồn của những binh sĩ bảo vệ lấy cổng thành. Thậm chí, binh sĩ trưởng cùng với người binh sĩ trẻ tuổi cũng trộn lẫn ở trong đó.

Nhưng từ trên linh hồn của bọn họ, Trần Viễn lúc này có thể cảm nhận được một loại khí tức vô cùng diệu kỳ, thiêng liêng. Đồng thời, từng vệt ánh sáng ở trong linh hồn của bọn họ, vậy mà xuyên thấu qua không gian, trực tiếp tiến nhập vào thẳng bên trong cơ thể của anh, nhanh chóng đem linh hồn của anh tăng cường, lớn mạnh.

Cảm thụ được hết thảy những thứ này, Trần Viễn không có phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ngược lại, anh dùng lấy ánh mắt vô cùng thành kính, hướng về phía những linh hồn đang đứng ở xung quanh, cúi thấp đầu xuống, xem như đối với bọn họ nói lời tiễn biệt sau cùng.

Hống!

Lúc này, vô số tiếng thú rống bất chợt vang lên, hai mắt của Trần Viễn đột nhiên bắn ra tinh quang, nhìn về phía bạch cốt khô lâu đang vây quanh ở bên ngoài tường thành. Trong miệng anh, bắt đầu lẩm nhẩm lấy.

“Hãy để ta, lần nữa tiễn đưa các ngươi trở về với địa ngục đi!”

Nói xong lời này, thân hình của Trần Viễn trực tiếp từ phía trên tường thành lao nhanh tới. Sau đó, thân hình của anh lướt ngang, vượt qua lồng ánh sáng đang bảo vệ Thất Nguyệt thành, xuyên qua từng trận cuồng phong đang không ngừng cuốn đến, muốn đem hết thảy vạn vặn xoắn thành từng cái mảnh vụn.

Thậm chí, cơ thể của Trần Viễn còn vượt qua vài luồng lôi điện, đang điên cuồng bổ nhào về phía tường thành. Tất cả những thứ này, tạo thành một trận kỳ cảnh, mà Trần Viễn thì chẳng khác nào một vệt ánh sáng, vượt qua tất thảy trở ngại, dừng lại ở phía dưới tường thành.

“Chết!”

Bàn chân vừa chạm đến mặt đất, trên tay của Trần Viễn cầm lấy hai thanh đoản đao, hướng về phía bầy quái vật khô lâu ở phía trước mặt, thản nhiên quát lên một tiếng.

Sau đó, từng cỗ bạch cốt khô lâu, giống như là bầy trùng điên cuồng, hướng về phía Trần Viễn không ngừng lao tới.

Trong mắt của Trần Viễn lúc này không hề lộ ra bất kỳ một tia tình cảm nào. Anh chỉ lạnh lùng cầm chặt lấy đoản đao, ngưng tụ thành từng luồng đao khí, mạnh mẽ bổ ngang tới.

Cứ một đao chém ra, từng cỗ bạch cốt khô lâu bị Trần Viễn chém thành hai nửa, xương cốt trở thành mảnh vụn rơi lả tả xuống dưới mặt đất. Sau đó, lại có vô số cỗ bạch cốt khô lâu từ trong kẽ nứt chui ra ngoài. Nhưng động tác của Trần Viễn chưa một lần dừng lại. Anh cứ đứng sừng sững ở phía trước cổng thành, từng đao từng đao bổ xuống, đem bạch cốt khô lâu dưới chân chất thành từng tòa cốt sơn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Trần Viễn cũng không biết bản thân đã chém ra hết thảy bao nhiêu đao. Nhưng lúc này, phía trước mặt của anh đã chồng chất rất nhiều ngọn cốt sơn. Chỉ có điều, đám bạch cốt này thật sự đều là những sinh vật không sợ chết. Cứ mỗi một cỗ bạch cốt khô lâu bị chém xuống, lại có hằng hà sa số cỗ bạch cốt khô lâu khác lại lũ lượt chui ra ngoài.

Một ngày…

Hai ngày…

Ba ngày…

Nửa tháng…

Một tháng…

Ba tháng…

Cứ mỗi lần chân khí ở trong cơ thể lần lượt bị tiêu hao hết, Trần Viễn lại tự động vận dụng công pháp, đe âm dương nhị khí quán thâu, hấp thu lấy từng cỗ linh khí hỗn tạp ở bốn phía xung quanh. Sau đó, linh khí lại lần nữa chuyển hóa, biến trở thành chân khí, quay trở lại bên trong đan điền của mình.

Vô số vòng lặp lại như thế, Trần Viễn đều làm đến không chút mệt mỏi. Đồng thời, anh cũng bắt đầu có thể cảm nhận được, chân khí của mình kỳ thật đang bắt đầu rèn giũa. Đến cuối cùng, khi trong đan điền tích chứa một cách đầy đủ, cách giới của anh cứ như vậy chậm rãi tăng lên.

Trong suốt thời gian ba tháng này, Trần Lâm từ cảnh giới đại tông sư sơ kỳ, một đường thẳng tấp thăng đến trung kỳ, sau đó là trung kỳ đỉnh phòng. Cuối cùng, khi anh sắp đột phá đến cảnh giới đại tông sư hậu kỳ, đột nhiên mặt đất dưới chân trở nên rung động kịch liệt. Sau đó, một tiếng quái hống từ bên trong mặt đất nhanh chóng truyền ra bên ngoài.

Lúc này, toàn bộ đội quân khô lâu đã hoàn toàn thối lui. Vây ở xung quanh của Trần Viễn, chỉ là từng tòa cốt sơn cao lớn, hùng vĩ. Kỳ thật, Trần Viễn cũng không biết rõ, mình đã giết chết bao nhiêu đầu bạch cốt khô lâu. Chỉ có điều, lúc này nghe được âm thanh quái vật từ dưới mặt đất truyền ra ngoài, để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, hơi khẽ nhíu mày.

Sau đó, từ một chỗ vết nứt ở ngay gần đó, một con quái vật ba đầu, có hình thù giống như là Địa Ngục Khuyển, từ chỗ vết nứt chui ra.

Vừa tiến vào mặt đất, cả ba cái đầu của Địa Ngục Khuyển đều hướng về phía Trần Viễn rống lên. Trong tiếng rống của nó còn mang theo mấy phần tức giận. Giống như, vừa rồi Trần Viễn đã đoạt mất đồ chơi của nó, để nó có chút khó chịu, muốn lập tức lao tới, cắn cho Trần Viễn vài cái.

Nhìn thấy con chó ba đầu này, Trần Viễn nhất thời cẩn thận, dùng lấy ánh mắt quan sát lên trên thân thể của nó.

Nói là Địa Ngục Khuyển, kỳ thật ngoại trừ có ba cái đầu, để nó trông có vẻ hơi kinh dị một chút. Theo Trần Viễn nhìn thấy, đây rõ ràng chỉ là một con chó cảnh, hình thể so với phổ thông lớn hơn một chút mà thôi.

Hơn nữa, từ khí tức ở trên người của nó phát tán ra ngoài, thì con chó ba đầu này, chỉ tương đương với một vị võ giả cấp bậc đại tông sự hậu kỳ. Thực lực chỉ nhỉnh hơn Trần Viễn một chút xíu.

Đối với cảnh giới của bản thân hiện tại, kỳ thật Trần Viễn chẳng hề có một chút e ngại nào.

“Này, chó ngốc, mày có nghe hiểu tiếng người hay không? Nếu nghe hiểu, hãy thử sủa lên cho tao ba tiếng!”

“Gâu gâu gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Bởi vì bản thân có tới ba cái đầu, nên vừa nghe được yêu cầu của Trần Viễn, cả ba cái đầu của Địa Ngục Khuyển đều đồng thanh sủa ầm ĩ.

Nhìn thấy biểu hiện này của nó, Trần Viễn cảm thấy vô cùng vui vẻ, hơi khẽ mỉm cười một tiếng.

“Ngoan lắm! Lại đây, tao cho mày thứ này!”

Vừa nói, Trần Viễn vừa cầm lấy một đầu khúc xương lớn, vội vàng hướng về phía Địa Ngục Khuyển ném ra ngoài.

Thấy thế, ba cặp mắt của Địa Ngục Khuyển tức thì liền tỏa sáng, vội vàng hướng về phía khúc xương lớn cấp tốc lao đi.

Nhìn thấy một màn này, rốt cuộc cũng có người nhịn không được, từ dưới lòng đất chui ra bên ngoài, tức giận quát lớn.

“Ngu xuẩn, quay trở về lại cho ta!”

Người này, là một gã quái nhân, toàn thân bị che lắp bởi một tấm áo choàng màu đen. Hơn nữa, trên cơ thể của đối phương còn có khí tức khí vờn quanh, hốc mắt phát ra từng trận u quang, nhìn rất kinh dị.

“Nhân loại, ngay cả Địa Ngục Khuyển cũng có thể bị ngươi tiêu khiển. Xem ra, năng lực của ngươi quả thật là có chút không tệ. Như vậy đi, nếu như ngươi đồng ý trở thành người hầu của ta, ta có thể tha thứ, bỏ qua cho ngươi một lần!”

Vừa nói, từ bên trong hốc mắt của đối phương vậy mà bắn ra hai đoàn hắc quang, trực tiếp hướng thẳng về phía mi tâm của Trần Viễn phóng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK