13h30, Thủ Đô.
Máy bay an toàn hạ cánh xuống phi trường, Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi bắt đầu rời khỏi sân bay. Nhưng Trần Viễn không có đi theo Lưu Mẫn Nghi về đến nhà của cô. Ngược lại, anh đón một chiếc taxi, đi về phía ngoại thành.
“Bác tài, dừng lại ở đây!”
Theo địa chỉ mà lần trước Đinh Tử Hương đã đưa cho mình, Trần Viễn nhanh chóng để cho tài xế lái xe taxi dừng lại ở một chỗ bên ngoài thị trấn, cách trung tâm thủ đô khoảng chừng hơn 20km. Sau đó, anh mới chậm rãi đi xuống, hướng về một chỗ công viên đi đến.
Bởi vì, vừa rồi lúc đi ngang qua khu công viên này, Trần Viễn tình cờ gặp được một người quen, nên anh cũng muốn đi đến chào hỏi một chút. Thế nhưng, anh chỉ đi được mấy chục mét, đột nhiên bước chân phải dừng lại.
Ở phía trước mặt của Trần Viễn, lúc này đi tới hai người. Cả hai đều ăn mặc hết sức kín đáo, phía trên còn đội cả mũ che đầu cùng với khẩu trang che mặt. Thế nên, trong lúc nhất thời Trần Viễn cũng không phân biệt được hai người bọn họ là ai. Chỉ có điều, bước chân của hai người này dường như đang hướng về phía anh đi tới. Chính vì thế, lúc này Trần Viễn mới ngừng lại, quan sát hai người bọn họ.
“Chào anh, tôi là thành viên của đội đặc nhiệm số chín. Chúng tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
Nghe người phụ nữ ở trước mặt nói ra cái tên này, sắc mặt của Trần Viễn hơi khẽ biến đổi một chút. Thế nhưng, chính anh cũng không quen biết bất kỳ một ai ở trong đội đặc nhiệm này. Bọn họ đến đây tìm anh để làm gì?
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi hoặc. Mà người đàn ông đang đứng bên cạnh của người phụ nữ vừa mới nói chuyện với anh, thái độ dường như có chút không vui, nói ra.
“Anh đừng cho rằng mình từng là thành viên của đội Long Vệ thì có thể muốn làm gì thì làm. Chúng tôi đã nhận được tin tức, anh có liên quan đến cái chết của con trai của ông chủ nhà họ Tô. Thế nên, chúng tôi muốn để cho anh đến đơn vị của chúng tôi tiến hành điều tra.”
Giọng nói của người đàn ông này rõ ràng là rất bất mãn, điều này cũng để cho Trần Viễn có chút khó hiểu. Anh giống như không chọc giận bọn họ mới đúng?
Sau đó, giống như nghĩ ra thứ gì, Trần Viễn không khỏi khẽ cười một tiếng.
“Thủ trưởng của các anh, hẳn là người nhà họ Tô chứ nhỉ?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Người đàn ông kia nghe được trong giọng nói của Trần Viễn mang theo mấy phần mỉa mai, lập tức trở nên tức giận, gắt lên một trận.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng chẳng thèm để ý, chỉ hơi liếc mắt qua hai người bọn họ, nhìn một chút. Sau đó, anh liền phất phất tay, nói ra.
“Tôi không có hứng thú!”
Cuối cùng, Trần Viễn mới xoay người bỏ đi. Thế nhưng, cả hai người này đều không có ý định buông tha cho anh. Chính vì thế, vừa thấy Trần Viễn xoay người lại, hai người này liền đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, hai người bọn họ chia ra thành hai đường, đem Trần Viễn vây lại bên trong, giống như nhất quyết không muốn để anh dễ dàng rời đi.
Nhìn bộ dáng của hai người lúc này, Trần Viễn không khỏi nhíu nhíu mày. Nhưng sau đó, anh lại cười lên thành tiếng.
“Ồ, xem chừng nhà họ Tô nhẫn nhịn lâu như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng muốn động thủ với tôi rồi sao? Chỉ là, các người có nghĩ đến hậu quả của sự việc lần này hay không?”
Nghe Trần Viễn cười nói tự nhiên, hoàn toàn không để hai người bọn họ vào mắt. Lúc này, gã đàn ông đứng ở phía trước mặt của Trần Viễn tỏ ra vô cùng tức giận, cười lạnh một tiếng.
“Ha hả, hậu quả? Hậu quả thế nào? Tôi chỉ biết rằng, anh đang chống lại mệnh lệnh của chúng tôi. Chúng tôi có thể trực tiếp đem anh giải quyết ngay tại chỗ.”
“Thật không?”
Trần Viễn cũng không lo sợ. Ngược lại, anh còn nhếch môi lên mỉm cười. Sau đó, thân thể của anh khẽ động, đột nhiên xuất hiện ở ngay trước mặt của gã đàn ông đứng ở phía đối diện.
Thấy được cảnh này, người phụ nữ đứng ở phía sau lưng anh, không khỏi kinh hãi hô lên.
“Cẩn thận!”
Thế nhưng, động tác của bọn họ thật sự quá chậm. Mà tốc độ của Trần Viễn lại cực kỳ lanh lẹ. Chỉ thoáng một chốc, còn không đợi cho đối phương kịp phản ứng, anh đã lao tới, đem người đàn ông ở phía trước mặt mình khống chế lại.
Sau đó, anh dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói ra.
“Về nói với thủ trước của các người. Kêu ông ta tốt nhất là đừng chọc đến tôi. Nếu không, tôi mặc kệ ông ta là ai, cũng như họ Tô là gia tộc thế nào. Tôi cũng sẽ không để cho bọn họ được yên ổn.”
Nói xong lời này, Trần Viễn một tay bẻ mạnh, âm thanh xương cốt vỡ vụn đột nhiên vang lên.
Răng rắc!
“Á…”
Tiếng xương vỡ vừa mới phát ra, gã đàn ông trong đội đặc nhiệm số 9 cũng nhịn không được phát ra một tiếng hét thảm. Mà lúc này, người phụ nữ đang đứng ở gần đó cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi. Nếu như có thể thông qua lớp khẩu trang nhìn kỹ, thì lúc này sắc mặt của cô ta đã trở nên trắng bệch.
“Cút!”
Đem gã thành viên của đội đặc nhiệm số 9 ném xuống đất, Trần Viễn trầm thấp quát lên một tiếng. Người phụ nữ đi cùng mặc dù cũng có mấy phần khiếp sợ. Nhưng lúc này, cô ta cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể cắn răng, ôm lấy đồng đội của mình, nói ra.
“Anh có biết bản thân của anh đã nói gì không? Nhà họ Tô, không phải là anh có thể chọc được.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng động tác của người phụ nữ này lại cực kỳ cẩn thận, cũng không dám tiến gần về phía Trần Viễn. Thậm chí, cô ta còn cố ý di chuyển ra phía xa xa, rất sợ Trần Viễn lần nữa tập kích, để cho cô gặp phải thiệt thòi.
“Đừng để tôi nhắc lại thêm một lần nữa, cút đi!”
Giọng nói sắc lạnh của Trần Viễn để cho người phụ nữ trong đội đặc nhiệm số 9 rất tức giận. Thế nhưng, bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Viễn nhìn đến, cô ta có chút sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau vài bước. Sau đó, người phụ nữ này mới nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Anh hãy chờ đó!”
Bỏ lại một câu ngoan thoại, người phụ nữ dẫn theo đồng đội của mình, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không có tâm tình để nhìn theo bóng lưng của bọn họ. Anh xoay đầu, nhìn về phía một chỗ ở trong công viên, vẻ mặt có chút không vui, nói ra.
“Hai người đã nhìn đủ chưa?!”
“Ha ha, thằng nhóc, bây giờ cả tôi cậu cũng muốn lên mặt như vậy à?!”
Nghe được tiếng tức giận của Trần Viễn, lúc này một người đàn ông khoảng hơn ba, bốn mươi tuổi cất cao giọng cười một tiếng. Chỉ có điều, ngay sau đó vẻ mặt của người này có chút sầu khổ, nói ra.
“Thằng nhóc cậu cũng khá lắm, tôi vừa mới chuẩn bị trở về làm lại đội trưởng, cậu liền đem rắc rối đến cho tôi. Có phải, cậu cho rằng tôi quá nhàn rỗi rồi hay không?”
“Thật sao?”
Trần Viễn không khỏi liếc mắt, trừng mắt nhìn lấy người này. Mà hiển nhiên, mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Trần Viễn cũng thừa biết, hai người này cũng chẳng ngại phiền phức. Bởi vì, bọn họ chính là đội trưởng trước đây của anh, Triệu Kiến An. Cùng với đội trưởng đương nhiệm, Kiều Thanh Phượng.
“Hai người làm sao lại tới đây?”
Sau khi nói chuyện một hồi, Trần Viễn bắt đầu đưa ra nghi vấn của mình. Thông thường, Triệu Kiến An cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi “ổ chó” của mình. Thế nhưng, lúc này Triệu Kiến An không những chạy đi ra ngoài, còn chạy đến thủ đô ngay lúc anh có việc đến đây. Việc này, ở trong mắt của Trần Viễn tuyệt đối không phải là chuyện bình thường.
“Thế nào, chúng tôi đến đây còn không được sao?”
Liếc mắt trừng lấy Trần Viễn một hồi, tâm tình của Kiều Thanh Phượng lúc này kỳ thật cũng không quá vui. Cô vốn dĩ chỉ muốn đi dạo thu đô một vòng, không nghĩ đến lại có thể gặp Trần Viễn ở đây. Hơn nữa, vừa rồi Trần Viễn còn đắc tội với mấy người của tổ đặc nhiệm. Đây cũng không phải là chuyện trọng yếu, trọng yếu chính là thái độ cùng với lời nói vừa rồi của Trần Viễn đối với người nhà họ Tô. Rất rõ ràng, đây là hành vi khiêu khích vô cùng trần trụi. Cho dù là Kiều Thanh Phượng, thường ngày bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cô cũng không dám đắc tội với người như vậy có được không?
“Sợ cái gì? Chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi. Trần Viễn, cậu cứ làm tới đi, tôi đây ủng hộ cho cậu!”
Giống như nhìn ra tâm tình của Kiều Thanh Phượng, lúc này Triệu Kiến An đột nhiên đi tới, vỗ lấy bả vai của Trần Viễn, còn đắc ý cười to một trận. Nhất thời, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi biến đến khó coi hơn. Cô đưa mắt, trừng lấy Triệu Kiến An một trận.
“Đội trưởng…”
“Tiểu Phượng, đừng nhìn tôi như vậy có được không? Với lại, bây giờ cô là đội trưởng, tôi cũng không phải là đội trưởng. Chính vì vậy, lần sau đừng gọi tôi như vậy, thật sự rất không quen!”
Lúc này, bộ dáng của Triệu Kiến An cà la phất phơ, giống như người không có việc gì. Mà Trần Viễn liếc mắt nhìn hai người này vài lần. Sau đó, anh nhịn không được, nói ra.
“Này, hai người có thể bớt anh anh em em ở trước mặt tôi có được không? Nói đi, rốt cuộc hai người đến đây tìm tôi là có việc gì?!”
Trần Viễn tất nhiên là không tin tưởng hai người bọn họ chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Trần Viễn biết, hai người này một khi không có việc, sẽ không đến điện tam bảo. Cũng giống như anh, anh cũng sẽ không tùy tiện tìm hai người bọn họ để nói chuyện hàn huyên. Tất nhiên, cũng không phải là tình cảm của mấy người bọn họ không tốt. Kỳ thật, đây là một loại quy ước ngầm ở trong tổ chức, mọi người đều tự hiểu lấy nhau.
“Khà khà, tôi nói rồi mà, Trần Viễn cậu là người hiểu chuyện nhất. Tôi đây tìm cậu không phải là rất kịp thời đúng không? Tiểu Phượng?!”
Vừa nói, Triệu Kiến An vừa vỗ lấy bả vai của Trần Viễn, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Kiều Thanh Phượng. Nhưng nhìn lấy bộ dáng của Triệu Kiến An lúc này, Kiều Thanh Phượng nhất thời nhịn không được, nói ra.
“Buồn nôn!”
“Ầy?!”
“???”