Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy lôi đài cứ như thế từ dưới đất mọc lên, trong lòng Trần Viễn không khỏi âm thầm giật mình một cái. Nhưng mà, lúc này thanh niên cầm kiếm đã trực tiếp nhảy lên lôi đài, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.

“Ta là kiếm tu, từ trước đến nay chưa từng có ai buộc ta phải xuất kiếm. Ngươi cũng không phải là kẻ ngoại lệ!”

Lúc nói ra những lời này, thần sắc của Lý Hiên cực kỳ bình tĩnh, giống như đang tường thuật lại một sự thật nào đó.

Đối với việc này Trần Viễn cũng không đưa ra ý kiến. Ngược lại, ánh mắt của anh khi nhìn về phía Lý Hiên mang theo mấy phần thú vị.

“Vậy thì cũng rất trùng hợp, tôi cũng dùng kiếm. Bất quá, kiếm của tôi có hơi ngắn một chút. Lát nữa, hy vọng là anh có thể tiếp được vài chiêu!”

Dứt lời, Trần Viễn từ trên thắt lưng lấy ra một thanh đoản kiếm. Kỳ thật, đây là một loại dao găm quân dụng, được Trần Viễn tự mình cải tiến qua. Mặc dù không biết chất lượng có bằng với pháp bảo của đám người tu tiên hay không. Nhưng lúc đánh giết đám dị thú, Trần Viễn cảm thấy nó cực kỳ sắc bén. Hơn nữa, đây là vũ khí mà anh đã từng sử dụng rất nhiều năm, Trần Viễn cảm thấy so với bất kỳ thứ vũ khí gì đều cũng thuận tay rất nhiều.

Ban đầu, nghe Trần Viễn nói mình cũng dùng kiếm, trong lòng Lý Hiên không khỏi kinh ngạc một chút. Nhưng sau khi thấy Trần Viễn lấy ra một thanh đoản kiếm, lông mày của hắn hơi khẽ nhíu một cái.

Bất quá, cũng chỉ là khẽ nhíu một cái mà thôi. Lý Hiên, người này hơi có một chút cổ quái. Dường như, đối với hắn mà nói, ngoại trừ việc luyện kiếm ra, thì không có bất kỳ thứ đồ vật gì có thể làm cho tâm tình của hắn dao động.

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, núp sau bóng lưng của mấy người Lý Đổng, một gã thanh niên hơi cúi thấp đầu xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười khẩy. Nếu như Trần Viễn có thể chú ý quan sát đến, anh nhất định sẽ nhận ra được, người này chính là vị thiếu chủ mà lúc trước anh đã gặp phải ở trong rừng cây. Hơn nữa, đối phương còn bị anh hù cho bỏ chạy.

Thế nhưng, gã thiếu chủ lúc này dường như vô cùng ẩn nấp. Hắn cũng không biết là gặp phải chuyện, bộ dáng hơi có mấy phần chật vật. Với lại, trên người đối phương vậy mà không hề có chút khí tức dao động nào, nhìn qua cực kỳ giống với một người bình thường.

Đương nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để lưu ý đến những chuyện này. Sau khi đem vũ khí lấy ra, ánh mắt của anh lần nữa dừng lại trên người của Lý Hiên.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi, cũng chớ nên để phung phí thời gian của mọi người.”

Nói xong lời này, thân hình của Trần Viễn vậy mà xung phong, lao tới phía trước. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, thế mà tốc độ của anh lại thả ra rất chậm. Mọi thứ chuyển động ở trên người anh đều bị Lý Hiên nhìn ở trong mắt.

Nhưng mà, Lý Hiên cũng không có chuyển động, hắn vẫn một bộ bình tĩnh, cầm lấy bội kiếm ôm ở trước, chậm rãi quan sát lấy đối thủ của mình.

Nhìn thấy một màn này, ở dưới lôi đài không ít đệ tử của Thiên Cơ Môn đều đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng thật sự không hiểu, vì sao Lý Hiên lại không chịu động?

Nhìn thực lực của Trần Viễn chỉ bất quá mới bước vào cảnh giới đại tông sư sơ kỳ, còn chưa đạt đến cửu phẩm đỉnh phong. Trong khi đó, Lý Hiên mặc dù thường xuyên luyện kiếm, nhưng cảnh giới của hắn cũng đã đạt đến đại tông sư lục phẩm, so với Trần Viễn không biết là cao hơn bao nhiêu lần.

Nhưng mà, ở trong mắt của Lý Đổng cùng với Cơ Vô Ngọc lại hoàn toàn khác biệt. Kỳ thật, mặc dù Lý Hiên vẫn một mực đứng yên bất động. Thế nhưng, khí thế ở trên người hắn mỗi lúc một thêm cường thịnh. Rất rõ ràng, đối phương là đang súc thế.

Trong khi đó, đừng nhìn động tác của Trần Viễn chỉ chậm rì rì, hơn nữa cảnh giới lại không cao bao nhiêu. Thế nhưng, mỗi một động tác của anh, đều mang theo một loại quỹ tích cực kỳ ảo diệu. Chỉ có Lý Đổng cùng với Cơ Vô Ngọc là cảnh giới cao nhất ở đây, bọn họ mới phát hiện ra được sự ảo diệu ở trong đó.

“Người này, vậy mà đã tự mình lĩnh hội ra được lĩnh vực, thật sự là không thể nào tưởng tượng ra được. Có lẽ, hắn có thể tiếp nhận được truyền thừa của tổ tông lưu lại.”

Lúc này, trong lòng của Cơ Vô Ngọc không khỏi âm thầm nghĩ đến. Đồng thời, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo mấy phần tán dương.

Thế nhưng, ở phía đối diện, sắc mặt của Lý Đổng tức thì trở nên vô cùng khó coi. Tất nhiên, đối phương cũng nhìn ra được thực lực chân chính của Trần Viễn, thế nên trong lòng mới không khỏi khó chịu, nghĩ đến.

“Thằng nhãi ranh này, vậy mà có thể lĩnh hội ra được lĩnh vực. Mặc dù so với Hiên nhi hơi yếu một chút. Nhưng mà, xem ra hắn cũng có bí mật gì đó ẩn giấu ở trên người.”

Càng nghĩ như thế, ánh mắt của Lý Đổng khi nhìn về phía Trần Viễn càng thêm mấy phần khó chịu.

Tất nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không biết được suy nghĩ ở trong lòng của hai vị đại lão này. Anh ta sau một hồi di chuyển xung quanh, tìm lấy cơ hội để tập kích. Ngay vào lúc này, giống như đã hoàn toàn súc thế thành công, thân hình của Lý Hiên vậy mà đột nhiên chuyển động.

“Ha, Hiên sư huynh đã động rồi. Lần này không biết là tên ngoại lai kẻ có thể duy trì được bao nhiêu giây?”

“Hừ, theo ta nhìn thấy, hắn nhất định sẽ chịu không được một kích.”

Nhìn thấy Lý Hiên chuyển động, đám đệ tử của Thiên Cơ Môn ở phía dưới lôi đài đều không khỏi đồng loạt hô lên. Bất quá, phần lớn suy đoán của bọn họ đều cho rằng, Trần Viễn nhất định không thể nào chống đỡ được công kích của Lý Hiên.

Nhưng mà, ngay khi thân hình của Lý Hiên chuyển động, ánh mắt của Trần Viễn cũng lóe lên một tia tinh quang.

“Chết!”

Không biết từ lúc nào, thân ảnh của Trần Viễn vậy mà đột nhiên biến mất ở ngay tại chỗ. Ngay sau đó, một cái bóng đen hiện ra ở phía sau lưng của Lý Hiên. Đồng thời, một cỗ sát khí vô cùng kinh khủng ập đến, một thanh đoản kiếm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, một kích đâm thẳng về phía giữa lưng của Lý Hiên.

Thấy được một màn này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cơ Môn đứng ở phía dưới lôi đài nhịn không được, thất thanh hô lên.

“Lý Hiên sư huynh cẩn thận!”

“Lý Hiên sư đệ coi chừng bị đánh lén!”

Nhưng mà, động tác của Lý Hiên lại không hề chậm một chút nào. Ngay khi lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn đâm tới, bội kiếm ở trên tay hắn đột nhiên vung ra, đập thẳng về phía cổ tay của Trần Viễn.

Có thể nói, động tác của bọn họ lúc này giống như là thiểm điện, những đệ tử có thực lực kém, tuyệt đối không có cách nào nhìn ra được quỹ tích của chúng.

Thế nhưng, âm thanh sắc thép va chạm không có vang lên. Ngược lại, ở trên lôi đài lúc này đột nhiên phát ra một trận cười lạnh.

“Đáng tiếc, ngươi đã bị lừa!”

Nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, trong lòng của Lý Hiên không khỏi âm thầm giật mình một cái.

Ngay sau đó, cũng không ai phát hiện ra được, thân hình của Trần Viễn từ lúc nào, vậy mà đã xuất hiện ở ngay sát bên cạnh của Lý Hiên. Đồng thời, một đầu ngón tay của anh vung ra, điểm với phía một chỗ ***** ** ở dưới cánh tay của đối phương.

Thấy được một màn này, cho dù là Cơ Vô Ngọc hay là Lý Đổng, đều không khỏi âm thầm giật mình một cái.

Cạch!

Thế nhưng, Lý Hiên lúc này giống như không có một chút phản ứng nào, một chỉ này của Trần Viễn vừa mới điểm tới, giống như đánh phải vách chắn, không có một chút tác dụng nào. Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn hơi chút sững sờ, trong miệng cũng phát ra một trân âm thanh khó hiểu.

“Ừm, không trúng?”

“Hừ, chỉ là điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, ngươi cho rằng có thể lừa được kiếm vực của ta hay sao?”

Đột nhiên, bên tai của Trần Viễn phát ra âm thanh lạnh lùng của Lý Hiên. Đồng thời, đối phương vậy mà không biết từ lúc nào, đã dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn, hai tay ôm lấy bội kiếm, một mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn đến.

Thấy được một màn này, trong lòng Trần Viễn thoáng chốc trở nên lạnh xuống.

“Là tôi đã xem thường anh!”

Ầm!

Tiếng nói của Trần Viễn vừa mới rơi xuống, võ kiếm ở trên tay của Lý Hiên vậy mà cấp tốc lao tới, đánh thẳng về phía trước người của Trần Viễn.

Bất quá, ngay vào lúc này, thân ảnh của Trần Viễn cũng biến mất ngay tại chỗ. Vỏ kiếm của Lý Hiên chỉ có thể nện vào phía trên lôi đài, tạo thành một cái kẽ nứt, phát ra từng trận âm thanh răng rắc.

Phải biết, tòa lôi đài này là do Cơ Vô Ngọc tự mình tạo dựng lên. Mặc dù vừa rồi nhìn như ông ta vô cùng tùy tiện, chỉ vung tay một cái liền có thể đưa nó xuất hiện ở trước mặt của mọi người. Nhưng đó là bởi vì tòa lôi đài này đã được trận pháp ẩn giấu đi, Cơ Vô Ngọc chỉ kích hoạt trận pháp, để cho nó hiện thân mà thôi.

Hơn nữa, toàn bộ lôi đài đều được đặc chế từ một loại thiên thạch, có được năng lực chống đỡ công kích của cao thủ cấp bậc đại tông sư. Với lại, bên ngoài lôi đài còn được trận pháp gia trì, bình thường cho dù là cao thủ cấp bậc đại tông sư tam phẩm, nhị phẩm công kích cũng rất khó đem nó phá hư.

Thế nhưng, một kích vừa rồi của Lý Hiên, vậy mà có thể đem bề mặt lôi đài đánh nứt ra. Điều này có thể thấy được, thực lực của Lý Hiên mạnh đến cỡ nào.

Bất quá, những thứ này Trần Viễn lại không có cách nào biết được. Anh thấy Lý Hiên vậy mà có thể dễ dàng phá giải được công kích của mình. Hơn nữa, vừa rồi lĩnh vực của anh cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến đối phương. Nhất thời, hai mắt của Trần Viễn không khỏi sáng lên. Đồng thời, trong lòng mang theo mấy phần kích động, nhìn về phía Lý Hiên nói ra.

“Từ ngày luyện võ đến bây giờ, tôi thật sự rất ít gặp phải đối thủ ngang cấp. Hiện tại, nhìn thực lực của anh không tệ. Nếu như có thể duy trì thời gian một phút không ngã xuống lôi đài, coi như tôi thua anh!”

Lúc nghe Trần Viễn nói ra những lời này, lông mày của Lý Hiên vậy mà không khỏi vểnh lên. Thế nhưng, ngay sau đó hắn chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn lấy Trần viễn một cái, cũng không có lên tiếng đáp lại.

Ngược lại, đám đệ tử của Thiên Cơ Môn đang đứng phía dưới lôi đài, đều không khỏi một trân sôi trào. Ngay cả Lý Đổng, lúc này cũng có mấy phần tức giận, lớn tiếng hừ lạnh một cái.

“Hừ, thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK