Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vào phía bên trong, cửa hàng tạp hóa này dường như đã lâu ngày không có người ở lại. Hơn nữa, phía trên các kệ hàng còn đọng lại một lớp bụi khá dày.

Trần Viễn chỉ thử đưa tay quẹt nhẹ một cái, đầu ngón tay của anh lúc này đã bị bụi bẩn bám đến đen kịt.

Lúc này, gã tài xế lái xe taxi đang bị Trần Viễn ném xuống đất, nằm ở một bên. Bỗng nhiên, hắn hơi ngửa đầu lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười thần bí. Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn vừa mới nhìn đến, nụ cười này của hắn cũng liền biến mất.

“Người đâu?!”

Trong con ngươi của Trần Viễn phát ra một luồng sát khí lành lạnh. Nhất thời, thân thể của gã tài xế lái xe taxi không khỏi khẽ run lên một trận. Nhưng mà, vẻ mặt của hắn vẫn rất kiên định, cố dùng hết sức đem đầu ngón tay nâng lên, chỉ về một hướng ở bên trong kệ hàng.

“Bọn họ ẩn giấu ở bên trong!”

Nghe thế, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại. Thế nhưng, anh vẫn đi theo hướng tay của gã tài xế lái xe taxi chỉ. Bước chân của anh vô cùng cẩn thận, đi gần về phía kệ hàng trống rỗng đang chắn ở phía lối đi trước mặt.

“Là nó!”

Lúc này, âm thanh của gã tài xế lái xe taxi cũng vô cùng thức thời vang lên. Nghe vậy, Trần Viễn không khỏi suy nghĩ một hồi, sau đó đưa tay đặt về phía kệ hàng, hơi dùng lực đẩy mạnh một cái.

Răng rắc…

Tức thì, một loạt âm thanh chuyện động không ngừng vang lên, để cho hai mắt của Trần Viễn nhất thời có chút bừng sáng.

“Nơi này vậy mà còn có cơ quan?!”

Nhất thời, Trần Viễn mang theo một chút hưng phấn, vội vàng đem cái kệ hàng nhanh chóng đẩy ra. Sau đó, anh dự định tự mình bước nhanh đi vào. Nhưng mà, động tác vừa mới thực hiện được một nửa, đột nhiên thân hình của Trần Viễn bất ngờ dừng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh rơi xuống trên người của gã tài xế lái xe taxi.

Lúc này, tâm tình của gã tài xế lái xe taxi đang rất kích động. Ánh mắt của hắn cực kỳ chờ đợi, nhìn thấy Trần Viễn bước vào bên trong tầng ngầm được giấu ở phía sau kệ hàng.

Nhưng mà, không biết vì sao động tác của Trần Viễn lại dừng lại. Hơn nữa, ánh mắt của anh còn chuyển đến, nhìn về phía hắn. Để cho trong lòng của gã tài xế lái xe taxi lúc này có chút chột dạ, đồng thời cũng hô lên một tiếng không ổn.

Thế nhưng, hắn hiện chỉ là một kẻ tàn phế, cho dù phát hiện ra sự tình có chút không đúng, cũng không có cách nào phản ứng được. Ngược lại, động tác của Trần Viễn lại vô cùng dứt khoát. Anh trực tiếp đi tới, lần nữa đem gã tài xế lái xe taxi xách lên.

“Suýt chút nữa thì quên mất, nơi này đã được bố trí cẩn thận như vậy. Lỡ như, bên trong có cạm bẫy hay là cơ quan gì đó, tôi phải làm thế nào bây giờ? Hay là, dùng anh làm tấm bia chắn. Như vậy, dù có nguy hiểm tôi cũng có thời gian để tránh né kịp.”

Lúc đem gã tài xế lái xe taxi xách lên, Trần Viễn không quên tự mình lẩm bẩm ở trong miệng. Mà những lời này, lọt vào trong tai đối phương thật sự chẳng khác nào tiếng sấm rền. Nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi thoáng chốc liền biến thành tro tàn.

Nhưng mà, lúc này hắn đã bị Trần Viễn chế trụ được, cho dù có muốn nghĩ cách chạy trốn, cũng không thể nào thực hiện được.

Sau khi đem gã tài xế lái xe taxi kéo ra chắn ở phía trước người, Trần Viễn cũng không tiếp tục trì hoãn nữa. Anh rất nhanh liền đem kệ hàng rỗng dịch chuyển sang một bên. Ngay sau đó, một tấm vách tường được làm bằng kim loại xuất hiện trước mặt anh. harry potter fanfic

Chỉ là, phía trên tấm vách tường kim loại này lại có một cái hệ thống mở khóa tự động bằng dấu vân tay. Hiện tại, cho dù Trần Viễn muốn đem tấm cửa sắt này mở ra, anh cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Nhất thời, ánh mắt của anh không khỏi quay sang, nhìn lấy gã tài xế lái xe taxi. Đặc biệt, anh vô cùng chăm chú, nhìn về phía cánh tay đã rũ xuống của đối phương.

Bị động tác này của Trần Viễn nhìn đến, vẻ mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi biến sắc.

“Đừng, đừng! Tôi biết, tôi biết mật khẩu để mở ra!”

Giống như là rất sợ Trần Viễn sẽ làm ra hành động kinh khủng nào đó, lúc này gã tài xế lái xe taxi phản ứng vô cùng kịch liệt. Mà Trần Viễn cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn một chút. Sau đó, anh mới lạnh nhạt nói ra.

“Vậy thì mở cửa giúp tôi nhanh đi. Nếu không, tôi cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể mượn vài bộ phận ở trên cơ thể của anh để sử dụng.”

Mặc dù âm thanh nói chuyện của Trần Viễn lúc này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai của gã tài xế lái xe taxi chẳng khác nào giọng nói ma quỷ đến từ địa ngục.

“Vâng, vâng! Để tôi làm ngay!”

Dứt lời, gã tài xế lái xe taxi không khỏi cấp tốc dùng sức mở to hai mắt ra nhìn về phía màn hình được hiện thị ở trên ổ khóa tự động đặt trên cửa kim loại. Nhìn thấy động tác này của đối phương, khóe môi của Trần Viễn hơi khẽ nhếch lên một cái.

Kỳ thật, vừa rồi anh cũng chỉ là hù dọa hắn ta mà thôi. Anh còn không có tàn nhẫn đến mức trực tiếp đem cánh tay của một người vẫn còn đang sống sờ sờ tháo bỏ xuống. Đây là hành vi của những kẻ man rợ mới có thể làm ra được. Còn Trần Viễn, nhiều nhất là anh sẽ đem mấy đầu ngón tay của đối phương cắt bỏ, sau đó xem như chìa khóa dùng để mở tấm cửa sắt.

Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi. Nếu như để cho gã tài xế lái xe taxi lúc này nghe được tiếng lòng của anh, sợ rằng hắn đã trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

“Keng! Xác nhận thành công, chào mừng ngài đã trở lại!”

Lúc này, sau khi hì hục mở to hai mắt ra để xác nhận thân phận của mình, âm thanh hệ thống của tấm cửa sắt cũng bắt đầu vang lên.

Nghe được tiếng xác nhận này, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thế nhưng, trong lòng của hắn còn chưa kịp vui mừng bao lâu. Lúc này, Trần Viễn đã đem hắn xách tới, trực tiếp ném thẳng về phía trước.

“Đi thôi!”

Cú ném này của Trần Viễn dùng lực không hề nhỏ. Hơn nữa, phía sau cửa sắt là một cái hành lang xuôi thằng xuống mặt đất, có độ dốc cũng tương đối lớn. Chính vì thế, bị cú ném của Trần Viễn làm cho choáng váng, đầu óc của gã tài xế lái xe taxi lúc này cũng ông ông vang lên một trận.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi hoảng sợ đến tái nhợt. Đồng thời, ở trong lòng hắn cũng không ngừng đối với Trần Viễn chửi mắng.

Nhưng mà, động tác tiếp theo của Trần Viễn lại càng khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ hơn. Bởi vì, không biết từ nơi nào, thân hình của Trần Viễn bỗng dưng lao xuống, trực tiếp dậm mạnh lên trên người hắn.

Răng rắc!

Cú giẫm này của Trần Viễn mặc dù dùng lực rất nhẹ, nhưng theo quán tính đang bị lao xuống. Lúc này, đột ngột bị một lực từ trên không trung tác động xuống, gã tài xế lái xe taxi chỉ có cảm giác như toàn bộ xương cốt ở trên người của mình đêu bị gãy nát.

Thế nhưng, Trần Viễn đối với những thứ này lại chẳng hề quan tâm một chút nào. Lúc này, ánh mắt của anh đang đảo qua bốn phía xung quanh, quan sát tình huống cụ thể.

Cũng may, nơi này tương đối trống trãi, bốn phía xung quanh cũng không thấy có bất kỳ một bóng người nào. Chỉ có điều, dường như động tĩnh vừa rồi Trần Viễn gây ra có chút lớn. Thế nên, chỉ sau một lúc liền có tiếng bước chân đang dồn dập chạy tới.

“Hắc Ưng, mày trở về rồi đấy à?!”

Tiếng bước chân vừa mới vang lên, một âm thanh hùng hồn đã vọng lại bốn phía xung quanh. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cảm giác như màng nhĩ của mình sắp bị xé rách. Mà vẻ mặt của gã tài xế lái xe taxi lúc này cũng trở nên trắng bệch.

“Hắc Báo, tại sao mày lại ở chỗ này?”

Lúc này, nhìn thấy người đứng ở phía trước mặt, gã tài xế lái xe taxi có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng. Mà người ở phía đối diện cũng giật mình, quay sang nhìn lấy đối phương.

“Mẹ kiếp, Hắc Ưng, mày làm sao thế này? Không phải nghe được giọng nói của mày, tao còn tưởng là thằng khốn nào đang giả dạng của mày để chui vào đây.”

Rất tự nhiên, Trần Viễn lúc này giống như đã bị quên lãng. Gã đàn ông tên là Hắc Báo không có chú ý đến anh, ngược lại ánh mắt hoàn toàn tập trung về phía đồng bọn của mình.

Thế nhưng, trong lòng của Hắc Ưng lúc này lại có chút tức giận.

“Mẹ nó, Hắc Báo, mày có bị đui không hả? Tao đang bị người khác khống chế, mày không nghĩ cách cứu tao ra ngoài, còn đứng đó lại nhải cái mẹ gì hả?”

Nghe được tiếng quát của gã tài xế lái xe taxi, lúc này Hắc Báo mới không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trần Viễn, hiện tại vẫn đang một bên xách lấy đồng bọn của hắn, một bên thú vị nhìn lấy hắn mỉm cười.

“Mẹ nó, mày đứng ở đây từ bao giờ?”

Vừa nhìn thấy Trần Viễn, phản ứng đầu tiên của Hắc Báo không phải là xông tới trước đem Hắc Ưng cứu ra. Ngược lại, vẻ mặt của hắn có chút chấn kinh, lớn tiếng hô lên một trận.

Nghe được tiếng hô này của Hắc Báo, trong lòng của Hắc Ưng rất phẫn nộ, chỉ muốn trực tiếp xông tới vả cho đối phương một trận. Chỉ là, hiện tại hắn đã bị phế, cũng chỉ có thể kiềm nén tức giận ở trong lòng.

Tất nhiên, Trần Viễn thì lại không có suy nghĩ như vậy. Ngược lại, anh hơi chút hứng thú, đưa mắt nhìn về phía Hắc Báo.

“Anh và tên này là cùng một bọn?!”

Vừa nói, Trần Viễn vừa đem Hắc Ưng xách đưa lên cao. Thấy được khuôn mặt của Hắc Ưng đang vô cùng phẫn nộ nhìn về phía mình, Hắc Báo lại lần nữa hô lớn.

“Mẹ kiếp, mày nhìn tao gần như vậy làm gì? Cút đi!”

Tiếng nói vừa dứt, thân hình của Hắc Báo cũng trực tiếp chuyển động. Hắn như hóa thân trở thành mãnh thú, vô cùng mãnh liệt nhảy bổ tới, một trảo túm lấy Hắc Ưng, một trảo hướng thẳng về phía hai mắt của Trần Viễn để đâm tới. Có thể nói, động tác này của Hắc Báo vô cùng xảo quyệt. Cho dù Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không chút nào lơi lỏng phòng bị. Nhưng lúc này, anh vẫn bị tốc độ của đối phương làm cho choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK