Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Trần Viễn thất tha thất thểu từ bên ngoài trở về, phía trên đồng hồ đã điểm hơn mười hai giờ đêm. Nhất thời, hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân không khỏi nhíu chặt lại, giọng nói cũng lộ ra mấy phần khó chịu.

“Anh vừa mới đi đâu về? Làm sao trên người lại có vết thương? Có phải, anh lại đi ra ngoài gây sự, đánh nhau nữa rồi đúng không?”

“Không có việc gì, cô cứ làm việc của mình đi. Tôi đi ngủ trước đây!”

Đối với câu hỏi của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn lúc này cũng không có tâm trạng để trả lời. Anh đưa tay phất nhẹ lên vài cái, rồi mệt mỏi bước đi từng bước đi trên bậc thang, dáng vẻ như người mất hồn.

Thấy vậy, Tiêu Hân Hân càng thêm buồn bực, khó chịu. Nhưng công việc vẫn còn đang chất đống ở trước mắt, cô chỉ nhướng mày một cái, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Nằm ở trên giường, hai tay Trần Viễn gối ra sau đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. Hôm nay, ánh trăng rất sáng, trên trời cũng hiện đầy sao. Chỉ có điều, cảm xúc của anh lại đang rất tệ. Phía trong lồng ngực, giống như đang có một thứ gì đó đè nén, để cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cộc cộc!

“Trần Viễn, anh còn thức hay không? Hồi nãy tôi quên mất dặn anh việc này. Ngày mai tôi có một buổi gặp mặt rất quan trọng, cần phải bàn chuyện làm ăn với phía đối tác nước ngoài. Thế nên, sáng mai anh cũng không cần đi làm, đến văn phòng chờ tôi, sau đó anh và tôi đi dự tiệc. Anh sẽ là vệ sĩ riêng của tôi.”

Nói xong một hồi, không thấy Trần Viễn đáp lại, âm thanh của Tiêu Hân Hân hơi dừng lại một chút. Sau đó, cô lại tiếp tục lên tiếng hỏi thăm.

“Anh có nghe tôi nói hay không đó?”

Vốn không muốn lên tiếng trả lời, nhưng nghe Tiêu Hân Hân hỏi, Trần Viễn chỉ có thể hờ hững đáp.

“Ừ, tôi biết rồi!”

Nghe được câu trả lời của anh, Tiêu Hân Hân cũng không có nói thêm lời nào, trực tiếp xoay người rời đi. Mà lúc này, Trần Viễn cũng ngồi bật dậy, vẻ mặt hơi có chút thất thần, sờ lên vị trí trước ngực của mình.

Lúc này, trên ngực trái của anh đột nhiên phát ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, lộ ra màu sắc hết sức quỷ dị.

“Đã nhiều ngày như vậy, thứ này làm sao lại tới?”

Nhanh chóng đem áo lót cởi ra ngoài, Trần Viễn có thể dễ dàng nhìn thấy phía trên vết sẹo ở bên ngực trái của anh lúc này đang xuất hiện rất nhiều đường vân kỳ lạ, mang theo một chút ánh sáng màu trắng tỏa ra bên ngoài. Hình thù của những đường vân này, nhanh chóng kết hợp tạo thành một cái hình xăm nhỏ, giống như đồ án của một đôi cá chép âm dương. Chỉ có điều, phía bên phải của đồ án thì không phát ra ánh sáng. Chỉ có một nửa còn lại là hiện ra hết sức rõ ràng.

Những thứ này Trần Viễn cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở trên cơ thể của mình. Cách đây hơn một năm về trước, trong lúc đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài, anh đột nhiên bắt gặp một người đàn ông hết sức kỳ lạ. Ông ta đã đưa cho anh một miếng ngọc bội có hình cá chép, là một nửa của phần đồ án đang phát sáng ở trên ngực anh lúc này.

Khi đó, Trần Viễn thật sự cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ cho đến khi, anh và đồng đội của mình bất ngờ gặp phải tập kích, bản thân anh đã bị thương rất nặng, tưởng chừng như đã không thể nào tỉnh dậy để trở về gặp lại cha và em gái. Nhưng kỳ tích bất ngờ xuất hiện, anh hoàn hảo sống dậy trước ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của tất cả mọi người.

Và kể từ đó, cứ vào mỗi lúc trăng tròn, cái hình xăm kỳ lạ ở trên ngực trái của anh lại phát sáng một lần. Mà mỗi lần như vậy, anh đều cảm giác cơ thể như có một thứ gì đó đang không ngừng sống dậy, khiến anh cảm thấy đau nhức vô cùng. Thế nhưng, sau khi cơn đau trôi qua, anh lại phát hiện bản thân càng thêm trở nên cứng rắn, mạnh mẽ. Đặc biệt, các giác quan của anh cũng thêm trở nên mẫn cảm, nhạy bén.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao, sau khi trở về từ cõi chết, anh rất nhanh liền biến thành một con người khác, là một vị chiến thần ở trong lòng rất nhiều đồng đội trước đây của mình.

Chỉ có điều, sau một thời gian tham gia quân ngũ, anh cũng bắt đầu phát hiện ra không ít bộ mặt tối tăm của thế giới này. Thế nên, anh mới quyết định xuất ngũ, trở về lại với cuộc sống bình thường của mình. Nhưng ai nghĩ đến, vừa mới xuất ngũ không được bao lâu, bao nhiêu biến cố lại đổ ập đến. Để cho anh chỉ có thể cảm thán, vận mệnh thật quá trêu ngươi.

“Trần Viễn, anh đã dậy rồi đấy à? Sáng nay có một cuộc họp sớm, nên tôi sẽ đến công ty làm việc trước. Còn anh, lát nữa tự mình lái xe đến đó đi. Tôi đã dặn với thư ký Kim, cô ấy sẽ hướng dẫn cho anh thay y phục. Tôi không muốn, vệ sĩ ở bên cạnh của mình lại ăn mặc lôi thôi giống như lần trước. Thế nên, anh hãy chú ý một chút.”

Lúc thức dậy, đi xuống nhà bếp. Trần Viễn nghe được giọng nói của Tiêu Hân Hân nói chuyện với mình. Hơn nữa, bộ dáng của cô còn rất vội vàng. Anh nhìn thấy trên bàn còn bày đồ ăn, thế nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, liền ngồi xuống ăn lấy phần thức ăn của mình. Chỉ có điều, khi nhớ đến câu nói sau cùng của Tiêu Hân Hân trước khi rời đi, vẻ mặt của anh hơi có mấy phần khó chịu.

“Làm sao chứ? Bộ đồ lần trước của mình vẫn còn rất mới cơ mà?”

Trong miệng bất mãn lẩm bẩm mấy câu, nhưng động tác của Trần Viễn lại rất thành thục. Chỉ chưa đầy hai phút, một bữa ăn sáng gồm có bánh mì, xúc xích, trứng rán với thịt bò đều bị anh chén sạch, không hề lưu lại một chút dư thừa nào.

Từ trên cầu thang đi xuống, thấy Trần Viễn ăn uống như vậy, em gái của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra đáng vẻ bất mãn, hừ lên một tiếng.

“Hừ, anh là quỷ chết đói mới đầu thai đấy à? Làm gì mà ăn như bị bỏ đói thế hả?”

Lúc này, Trần Viễn cũng không có nhiều thời gian để đôi co với cô. Anh chỉ hơi liếc mắt, lườm cô bé một cái. Sau đó, anh giả bộ như không hề nghe thấy, thản nhiên rời đi.

“Này này, tôi đang đứng nói chuyện với anh đấy. Anh thái độ như vậy là có ý gì hả? Anh có gan thì đứng lại đó cho tôi. Anh đừng nghĩ rằng mấy ngày gần đây chị hai bênh vực cho anh, thì anh có thể muốn làm gì liền làm. Anh cứ chờ đó đi, sẽ có một ngày tôi khiến chị hai ly dị với anh!”

Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, Tiêu Lộ Lộ lúc này vô cùng phẫn nộ, liên tục gào thét, mắng chửi anh không ngừng. Đáng tiếc, tâm trạng của Trần Viễn hiện tại không tốt, nên anh cũng không có hứng thú cãi nhau với cô em vợ trời đánh này. Anh một đường chạy thẳng vào đến công ty.

Lúc này, toàn bộ quản lý cao cấp của công ty đều đã đi vào phòng họp. Trong văn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân, hiện tại chỉ còn lại một mình thư ký Kim, ánh mắt lim dim, lưng tựa vào trên thành ghế, hai chân vắt chéo ở trên bàn làm việc, bộ dáng còn rất hưởng thụ.

“E hèm, xin lỗi, nơi này có phải là văn phòng làm việc của tổng giám đốc hay không?”

Trần Viễn cũng không nghĩ đến, trong lúc vô tình mình còn có thể bắt gặp được cảnh tượng như vậy. Thế nên, anh giả vờ ho khan lên vài tiếng, sau đó thấp giọng hỏi thăm.

Bị âm thanh của Trần Viễn làm cho giật mình, thư ký Kim không khỏi ngồi bật dậy, suýt chút nữa là đã ngã nhào ra đất. Sau khi thấy rõ bộ dáng của Trần Viễn, chỉ là một người bình thường, không có gì lạ. Tức thì, thái độ của cô ta liền tỏ ra khó chịu, gắt lên một cái.

“Anh là ai? Tại sao vào đây lại không gõ cửa?”

Thấy thư ký Kim tỏ ra tức giận như vậy, Trần Viễn cũng không biết phải giải thích như thế nào. Anh chỉ có thể cười khổ, gãi gãi đầu, nói ra.

“Thành thật xin lỗi, vừa rồi cửa phòng không khóa. Thế nên, tôi mới không có gõ cửa!”

“Hừ, nhìn cái gì?”

Liếc mắt trừng lấy Trần Viễn một cái, thư ký Kim lúc này mới vội vàng đem y phục ở trên người chỉnh đốn lại. Chỉ có điều, thái độ của cô đối với Trần Viễn vẫn rất khó chịu.

“Nói đi, anh đến đây là có việc gì?”

Trần Viễn cũng không biết vì sao thái độ của thư ký Kim lại tỏ ra tức giận như vậy. Anh chỉ cười gượng một tiếng, sau đó mở miệng nói ra mục đích của mình.

Thế nhưng, ngay vào lúc này điện thoại của thư ký Kim đột nhiên đổ chuông. Tiếp theo đó, cô ta liền đưa tay lên miệng, ra hiệu cho Trần Viễn im lặng, để cho cô ta nói chuyện điện thoại.

“Anh im lặng một chút, để tôi nghe xong điện thoại cái đã.”

Nói xong, cô ta cũng không thèm để ý đến việc Trần Viễn có làm theo yêu cầu của mình hay không, trực tiếp bật màn hình điện thoại lên nghe. Nghe được âm thanh của một người đàn ông ở trong điện thoại truyền đến, sắc mặt của thư ký Kim liền trở nên tươi tỉnh, giọng nói cũng mang theo mấy phần nũng nịu.

“Ai dô, anh yêu! Anh gọi điện thoại cho em vào giờ này là có việc gì đấy? Hả, anh muốn gặp em ngay bây giờ hả? Hì hì, không thành vấn đề. Em đên liền đây, anh nhớ chờ em một chút xíu nha! Bye anh, moa moa…”

Nói xong chuyện trên điện thoại, thư ký Kim dường như cũng quên mất sự hiện diện của Trần Viễn. Cô ta vô cùng thản nhiên, kéo thấp cổ áo xuống, sau đó cởi bỏ nút áo trên cùng, trên môi nở ra nụ cười tủm tỉm, trực tiếp rời khỏi văn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân.

Khi đi ngang qua chỗ của Trần Viễn đang đứng, cô ta mới hơi dừng lại một chút. Sau đó, cô ta nhẹ nhàng đem mái tóc của mình hất ngược ra phía sau, trên môi còn lộ ra một nụ cười tràn đầy ẩn ý.

“Thế nào? Thấy tôi có đẹp hay không? Đáng tiếc, loại người như anh chẳng bao giờ có thể có được tôi đâu. Ha ha ha!”

Nhìn thấy bộ dáng vô cùng đắc ý của thư ký Kim lúc rời đi, khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi tỏ ra sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ. Anh cũng không nghĩ đến, trên đời này còn có loại phụ nữ như vậy.

Mà lúc này, Tiêu Hân Hân cũng vừa vặn từ trong phòng họp đi ra ngoài. Cô nhìn thấy Trần Viễn vẫn đang trong bộ trang phục thường ngày, đứng ở giữa văn phòng làm việc của mình. Nhất thời, cô có chút bất mãn nói ra.

“Anh làm gì mà chậm chạp như vậy? Nửa tiếng nữa là tôi phải đến chỗ dự tiệc rồi. Giờ này, anh còn ăn mặc như vậy, không phải là muốn để tôi mất mặt thêm lần nữa đấy chứ?”

Vừa mới bị thư ký ngó lơ, lúc này lại bị Tiêu Hân Hân mắng cho một trận, Trần Viễn không khỏi có chút buồn bực, tự mình nói ra.

“Là cô ra trễ, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK