Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình khổng lồ của con mãng xà nhanh chóng rơi xuống mặt đất, nện thành một cái hố to sâu đến vài mét. Đồng thời, ở trên thân thể của nó lúc này xuất hiện một cái lỗ thủng, có thể thấy rõ được cả nội tạng ở bên trong. Cho dù lân phiến của nó vô cùng rắn chắc, nhưng đối mặt với công kích từ vũ khí ở trên phí thuyền, nó rõ ràng cũng không có cách nào chống đỡ được.

Rống!

Gào thét lên một tiếng, con mãng xà lúc này vẫn còn chưa chết. Ngược lại, thú tính của nó đại phát. Nó điên cuồng vùng vẫy, đem đồi núi xung quanh san thành bình địa.

“Giết!”

Đứng ở trên phi thuyền, sắc mặt của Ared vô cùng bình tĩnh, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, hơi quát khẽ một tiếng. Ngay lập tức, hơn mười chiếc chiến đấu cơ mang theo vũ khí tinh hạch, hướng về phía mãng xà liên tục công kích.

Oành!

Oành!

Oành!

Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, cho dù thân thể của mãng xà có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ. Nhưng chỉ trải qua một đợt công kích, toàn bộ lân phiến ở bên ngoài của nó đều bị tróc ra, hiện lên một mảnh máu thịt be bét. Thậm chí, còn có một số vị trí lộ ra nội tạng cùng với xương trắng.

Có thể nói, bộ dáng của con mãng xà lúc này cực kỳ thê thảm. Không ai có thể tưởng tượng ra được, vừa rồi nó còn hung hang càn quấy, không có sợ chết, lúc này chỉ có thể treo lên một hơi.

Lần nữa cố gắng vùng vẫy lấy thân thể, trong miệng của mãng xà phát ra một trận âm thanh trầm thấp. Trong ánh mắt của nó lúc này lộ ra một tia bi phẫn xen lẫn với không được cam lòng.

Thế nhưng, dù cho nó có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì một tia sinh mệnh cuối cùng ở trên cơ thể của nó cũng nhanh chóng trôi qua.

Cuối cùng, thân hình của nó thẳng tắp, nằm vắt ngang ở trên sườn núi.

“Điện hạ, cửa vào đã được khai thông!”

Lúc này, đứng ở trên phi thuyền, một gã binh sĩ ma tộc mặc lấy chiến giáp, hướng về phía Ared báo cáo.

Chỉ có điều, ánh mắt của hắn hơi lộ ra một chút khẩn trương, cũng không dám trực tiếp nhìn thẳng về phía vương tử Ared.

Hơi ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, mặc dù bộ dáng của Ared lúc này vẫn là một bộ thấp bé, mập mạp nhìn hơi có chút buồn cười. Nhưng chỉ vừa mới chạm vào ánh mắt của hắn, tất cả binh sĩ ma tộc còn lại, cho dù là vài vị thống lĩnh cũng bị hù sợ, vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Không biết vì sao, bọn họ luôn có cảm giác, vị vương tử thường ngày chỉ biết ăn chơi, hưởng lạc không có một chút uy nghiêm nào, hiện tại đã biến chất, trở thành một kẻ tràn ngập quyền uy, không một ai dám đối mặt.

Đối với ma tộc mà nói, thì cường giả chân chính mới là kẻ được bọn họ tôn trọng nhất. Hiện tại, ở trong mắt của đám ma tộc cấp dưới, thì vương tử Ared chính là một vị cường giả như vậy.

“Xuất phát!”

Không quá nhiều lời, Ared tự mình phất tay ra lệnh, sau đó mang theo chiến giáp, nhảy ra khỏi phi thuyền.

Ngay lập tức, một nhóm binh sĩ ma tộc cũng vội vàng làm theo.

Lúc này, mặt đất đã là một mảnh hỗn loạn. Nhưng bởi vì kẻ canh giữ lối vào đã bị đánh giết, thế nên quân đội của vương tử Ared hoàn toàn không có gặp phải bất kỳ trở ngại gì, bọn họ rất nhanh liền tiến vào trong lòng đất.

Mặc dù ở trong lòng đất thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít sinh vật biến dị, thực lực cũng không tính là kém. Thế nhưng, đối diện với đội quân hơn trăm ngươi của vương tử Ared, bọn chúng còn chưa kịp tiến đến gần liền bị những binh sĩ vây ở xung quanh xạ kích tiêu diệt, hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng gì.

Lại đi xuống hơn một ngàn mét, lúc này Ared mới nhìn thấy một chỗ lối vào. Không có làm ra quá nhiều do dự, hắn liền dẫn theo quân đội của mình, thẳng bước tiến vào bên trong.

Lần này, bên trong đường ngầm cũng không có bất kỳ sinh vật biến dị nào. Nhưng chỉ đi chừng bảy, tám trăm mét bên trong đường hầm đột nhiên xuất hiện một cái ngã rẽ. Đồng thời, ngã rẽ này lại chia thành ba cái phân nhánh, để cho đội quân của Ared không khỏi dừng lại.

“Steven, hiện tại chúng ta nên đi theo lối nào?”

Đưa mắt nhìn về phía một bộ chiếc giáp màu đỏ, toàn thân trên dưới đều bị vây kín bởi các tấm hợp kim. Lúc này, vương tử Ared mới mở miệng, hướng về phía đối phương nói ra.

Nghe được lời này của Ared, phần đầu của bộ chiến giáp không khỏi xoay chuyển. Đồng thời, bên trong hốc mắt của nó bắt đầu phát ra ánh sáng. Cùng với đó, một loại âm thanh máy móc, vô cùng khô cứng, từ phía bên trong khoang điều khiển phát ra.

“Bên phải, cuối cùng!”

Nghe được loại âm thanh này, trên khuôn mặt của vương tử Ared cũng không có bất kỳ biến hóa gì. Thế nhưng, đám binh sĩ ma tộc lại không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn chúng lộ ra rất nhiều kinh ngạc.

Mặc dù tiến sĩ Steven là người rất ít khi xuất hiện ở trước mặt đám đông. Nhưng bình thường, không phải là ông ta không rời khỏi phòng thí nghiệm. Chỉ có điều, theo trong trí nhớ của bọn họ, tiến sĩ Steven cũng không phải xuất hiện ở trong bộ dáng giống như thế này, càng không dùng một loại phương pháp như vậy để nói chuyện với vương tử Ared.

Chỉ có điều, đám binh sĩ ma tộc ở đây cũng không phải là kẻ ngốc. Cho dù bọn chúng có nảy sinh nghi ngờ, nhưng ở trước mặt của vương tử Ared lại không có kẻ nào dám nói ra, chỉ im lặng đứng ở một bên, chờ lấy mệnh lệnh của vị vương tử này.

“Tốt, vậy chọn phía bên trái, cuối cùng!”

Rất nhanh, vương tử Ared liền lên tiếng đáp lại. Nhưng là, lời này của hắn trực tiếp để cho đám binh sĩ ma tộc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là, khi ánh mắt của vương tử Ared trừng đến, một cỗ cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền đến, để cho đám thống lĩnh cùng với binh sĩ ma tộc cảm giác như có gai nhọn đâm vào bên trong trái tim.

Nhất thời, cả đám đều vô cùng hoảng hốt. Lúc này, cũng không biết là kẻ nào đột nhiên hô lên.

“Đi thôi!”

Ngay sau đó, một nhóm binh sĩ dẫn đầu, theo lối rẽ bên trái, vị trí cuối cùng đi nhanh tới.

Thấy vậy, đám ma tộc còn lại cũng lần lượt chạy đuổi theo. Cuối cùng, phía bên ngoài hành lang cũng chỉ còn lại vương tử Ared, cùng với bộ chiến giáp màu đỏ.

“Điện hạ, chúng ta cũng nên đi thôi!”

Vương tử Ared khởi động chiến giáp, đưa tay vỗ nhẹ lên một chiến giáp màu đỏ. Sau đó, thân hình của hắn cũng cấp tốc, biến mất ở trong ngã rẽ bên trái, vị trí cuối cùng.

Thấy thế, bộ chiến giáp màu đỏ cũng không có phản ứng gì. Mãi một lúc sau, nó mới bắt đầu chuyển động, hướng về phía vị trí bên phái, bước đi.

Đối với việc này, vương tử Ared cũng không thèm để ý. Ngược lại, một nhóm ma tộc không biết từ nơi nào, đột nhiên xuất hiện. Sau đó, một gã ma tộc thống lĩnh mặc chiến giáp màu bạc, tay cầm chiến đao đảo mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.

“Chủ nhân, chúng ta hiện tại nên đi bên nào?!”

Vừa nói, Agat vừa cố ý quan sát ở xung quanh. Nhưng mà, để cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng chính là, Trần Viễn lúc này cũng không có xuất hiện ở đây. Ngược lại, cũng không để cho Agat chờ đợi bao lâu, một trận âm thanh trầm thấp trực tiếp truyên thẳng vào trong đầu óc của hắn.

“Bên phải!”

Chỉ là một câu chỉ lệnh vô cùng đơn giản, nhưng lúc này lại để cho Agat hết sức kinh hãi, giật mình. Hắn cũng không biết, Trần Viễn là như thế nào làm được. Không có trực tiếp xuất hiện, lại có thể truyền đạt mệnh lệnh cho hắn một cách chuẩn xác như vậy. Xin‎ hãy‎ đọc‎ tr𝒖yện‎ tại‎ —‎ tr𝒖mtr𝒖‎ y𝙚n﹒V𝗡‎ —

Bởi vì, tình huống nơi này Agat cũng chưa có báo cáo cho Trần Viễn biết, thế nhưng anh lại có thể xác định được nơi này còn có ngã rẽ. Chuyện này đối với Agat mà nói, thật sự là một loại chấn nhiếp, để cho một chút tâm tư không có chính đáng của hắn cũng lập tức tan biến đi hết hơn phân nửa.

“Vâng, thưa chủ nhân!”

Cũng không dám làm ra do dự, Agat liền dẫn theo binh sĩ của mình, đi về phía ngã rẽ bên phải.

Qua một lúc thật lâu, thân hình của Trần Viễn mới chậm rãi hiện ra. Chỉ có điều, lúc này trên người của anh khoác lấy một tấm áo choàng màu đen, kết hợp với bóng tối ở trong đường hầm, thật sự rất khó có ai có thể phát hiện ra được thân ảnh của anh.

“Đi thôi!”

Nhìn theo bóng lưng của đám người Agat đã hoàn toàn biến mất ở trong đường hầm. Lúc này, Trần Viễn cũng lựa chọn cho mình một chỗ lối đi. Anh hơi do dự một chút, lại nhìn hai bên ngã rẽ, cuối cùng quyết định chọn lên đi ở chính giữa, chậm rãi đi tới.

Thân ảnh của Trần Viễn biến mất không được bao lâu, một nhóm người khác cũng bắt đầu xuất hiện. Nhưng mà, đám người này không có làm ra bất kỳ lựa chọn gì, vậy mà trực tiếp đuổi theo phía sau lưng của anh.

Nửa giờ trôi qua, Trần Viễn có thể cảm nhận được bản thân mình đã xâm nhập xuống sâu bên trong lòng đất hơn năm, sáu ngàn mét. Mặc dù đây chỉ là một đoạn khoảng cách tương đối ngắn, nhưng lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được, đang có đồ vật gì đó cố ý muốn kêu gọi anh.


Trần Viễn cũng không biết rõ đây là đồ vật gì. Hơn nữa, Tiểu Hoàng đang trốn ở trong cơ thể của anh cũng bắt đầu có chút rục rịch. Nhưng thần sắc của Trần Viễn vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt của anh chăm chú nhìn về phía một chỗ bóng đen.


“Các người đi theo sau lưng tôi lâu như vậy, có thể đi ra được chưa?!”


Nghe được thanh âm này của ai, bốn phía xung quanh vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ ai đáp lại. Nhưng Trần Viễn vẫn không có tiếp tục nói chuyện, mà anh hơi khẽ nhếch môi lên một cái. Sau đó, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng, từ trên người anh bắt đầu thả ra bên ngoài.


Oành!


Cảm nhận được cỗ khí tức này, một cái bóng đen ẩn giấu ở trong đường hầm không khỏi hoảng sợ, phát ra một tiếng hú tràn đầy quái dị.


“Đừng đánh! Chúng tôi thật sự không có ác ý!”


Thấy Trần Viễn thật sự là đang muốn động thủ, cuối cùng cái bóng đen kia không khỏi hô lên. Mà lúc này, trên mặt của Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc, ánh mắt của anh trừng trừng nhìn về phía một chỗ ở trong đường hầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK