Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Cuối cùng Trần Viễn cũng nhịn không được, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần. Nhưng mà, vẻ mặt của Tiểu Trần lúc này vô cùng khó coi. Cậu ta liên tục lắc đầu nói ra.

“Em cũng không biết, khi em thông qua thiết bị vệ tinh, tìm đến vị trí của Phi Hổ thì chính là chỗ này!”

Lần này, Trần Viễn không khỏi nhíu nhíu mày. Nếu như việc này chỉ đơn thuần là một chút xô xác nhỏ, anh cũng có thể xử lý được. Hoặc là, Phi Hổ bị thế lực ngầm nào đó bắt cóc, anh cũng có thể ra mặt.

Nhưng mà, nơi này là khu biệt thự số 09, là nơi ở của ông chủ giàu nhất thành phố Tân Cảng. Hơn nữa, phía sau lưng của người này còn có liên quan đến không ít thế lực lớn ở thủ đô. Chính vì vậy, Trần Viễn cảm thấy sự việc lần này tuyệt đối không hề đơn giản giống như anh nghĩ.

“Là ai, lại muốn nhằm vào Phi Hổ?!”

Nghĩ mãi cũng không cách nào nghĩ ra được lý do Phi Hổ bị bắt đi. Thế nên, sau khi quan sát xung quanh một hồi, Trần Viễn liền làm ra quyết định.

“Tiểu Trần, cậu đi về trước đi. Chuyện của Phi Hổ để một mình tôi giải quyết là được rồi.”

Nghe thế, Tiểu Trần không khỏi gấp.

“Lão đại, em…”

“Cậu cứ đi về trước đi, Phi Hổ sẽ không có việc gì.”

Lần này, vẻ mặt của Trần Viễn rất nghiêm túc. Cho dù Tiểu Trần hơi có chút không được hài lòng, nhưng cậu ta vẫn chỉ có thể thở dài ra một hơi. Sau đó, Tiểu Trần mới gật đầu đáp lại.

“Vâng, vậy em về trước. Lão đại… cẩn thận!”

Nói xong lời này, Tiểu Trần cũng không do dự gì nữa, trực tiếp lái xe quay trở về nhà. Mà Trần Viễn thì một đường đi thẳng về phía khu biệt thự nằm ở ngay trung tâm của thành phố.

“Đứng lại, anh là ai? Nơi này không phải là dạng ăn mày như anh có thể tiến vào!”

Ngay khi Trần Viễn đi về phía trước cổng của biệt thự, một nhóm bảo vệ với võ trang đầy đủ, đưa mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó ngăn không cho anh tiến vào bên trong.

Thế nhưng, nghe đám bảo vệ này nói chuyện với mình như vậy, Trần Viễn không khỏi nhíu mày. Sau đó, anh chỉ thản nhiên, đáp lại.

“Tôi có một người bạn đang bị các anh bắt giữ ở đây, tôi muốn đi vào gặp mặt cậu ấy!”

“Hừ, bạn anh là ai? Nơi này là nơi ở riêng của chủ tịch, cũng không phải ai cũng có tiến vào. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh lấm la lấm lét như vậy, hơn phân nửa là có ý đồ trộm cắp gì đó phải không?”

Nghe được Trần Viễn nói ra yêu cầu của một, một gã bảo vệ với khuôn mặt hung ác, trừng lấy anh mắt nhìn anh, nói ra một tràng khinh bỉ.

Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút giận. Anh cũng không có nghĩ đến, đám vệ sĩ này thiếu tố chất như vậy, còn cậy gần nhà mà muốn lên mặt với anh.

“Tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi muốn vào trong để gặp bạn tôi. Nếu như các anh không chịu tránh ra, thì đừng trách tôi hung ác!”

“Ha ha ha!”

Lần này, tiếng nói của Trần Viễn vừa rơi xuống, đám bảo vệ đứng ở xung quanh đều không nhịn được, cười lên mấy tiếng ha hả. Sau đó, bọn họ từ bên hông của mình, lấy ra mấy thanh dùi cui bằng sắt.

“Hả? Hung ác, mày muốn hung ác như thế nào? Hay hung ác thử để cho bọn tao xem!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Viễn liền trở nên âm trầm xuống. Mặc dù thực lực của đám bảo vệ này cũng không mạnh bao nhiêu. Nhiều nhất bọn họ chỉ đạt đến cảnh giới võ sư trung, hậu kỳ mà thôi. Thế nhưng, nơi này nằm ở vị trí trung tâm của thành phố. Hơn nữa, người ở trong biệt thự có thân phận cũng không nhỏ. Anh còn không rõ mục đích bọn họ đem Phi Hổ mang đến chỗ này là có ý gì, thì anh cũng không thể nào tùy tiện ra tay.

Chỉ có điều, Trần Viễn không có ra tay, nhưng đám người kia lại tưởng rằng anh bị bọn họ dọa sợ. Lập tức, một tên bảo vệ cầm lấy vũ khí, trực tiếp nện thẳng lên trên đầu của Trần Viễn.

“Mẹ kiếp, chỉ là một thằng ăn mày ở đâu xông tới, cũng muốn hung ác với bọn ông à? Mày đi chết đi!”

Mặc dù một cú đập này của tên bảo vệ cũng không quá mạnh, hơn nữa cũng không đánh đến vị trí nguy hiểm. Thế nhưng, chỉ bằng vào lực đạo này của hắn, đổi lại một người bình thường ít nhất cũng vỡ đầu đổ máu, thậm chí là bị thương cũng không nhẹ.

Thấy thế, sắc mặt của Trần Viễn từ âm trầm liền chuyển sang lạnh lùng. Anh nhìn lấy đám bảo vệ, âm thanh có phần sắc lạnh nói ra.

“Mặc dù tôi không biết ông chủ của các người là ai. Nhưng nhìn các người phách lối như vậy, hơn phân nửa là không được dạy dỗ đàng hoàng. Đã vậy, hôm nay để tôi dạy cho các người một chút phép làm người.”

Lời nói của Trần Viễn mặc dù có phần chậm rãi, nhưng động tác của anh lại không hề chậm một chút nào. Chỉ thấy, cây dùi cui của tên bảo vệ vừa mới đập xuống, một bàn tay đã vung lên, trực tiếp dán thẳng lên trên mặt của hắn.

Bốp!

Một tiếng tát tai rất vang, để cho tất cả đám bảo vệ ở đây đều không khỏi cảm thấy sững sờ. Đợi cho đến khi bọn họ có thể phản ứng lại, thì tên bảo vệ vừa mới ra tay với Trần Viễn đã bị đánh bay ra ngoài, trên mặt đất rơi xuống mấy cái răng máu, một bên má phải lúc này cũng trở nên sưng vù.

“Cái này…”

Một đám bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ tỏ ra khiếp sợ không thôi. Kỳ thật, đám người này thực lực cũng không tệ, nhưng ở trước mặt của Trần Viễn, đừng nói là một đám võ giả cấp bậc võ sư, cho dù là một đám đại sư cũng không hề có một chút lực hoàn thủ nào.

Thế nên, sau khi đem tên bảo vệ này đánh văng ra ngoài, ánh mắt của Trần Viễn lại lần nữa quét qua bốn phía xung quanh.

“Tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì, lên, đánh nó!”

Lúc này, tên bảo vệ bị Trần Viễn đánh gãy mấy cái răng, một bên che lấp khuôn mặt sưng húp, một bên phát ra âm thanh tràn đầy tức giận.

Cho tới lúc này, đám bảo vệ mới kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy vũ khí, xông về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, còn không đợi cho đám người này động thủ. Từ phía bên trong biệt thự, đột nhiên phát ra một tiếng quát khẽ.

“Ngừng lại! Các người muốn làm gì? Mau dừng lại hết cho tôi!”

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên, mặc áo com lê, từ trong cửa chinh bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy người này, đám bảo vệ đều không khỏi vội vàng dừng lại động tác của mình, đồng thời đều hơi khẽ khom người, hướng về phía người đàn ông trung niên để chào.

Thấy vậy, khóe mắt của Trần Viễn hơi khẽ nheo lại một cái. Sau đó, anh dùng lấy âm thanh có phần quái khí, nói chuyện với người đàn ông trung niên bên phía đối diện.

“Bây giờ tôi nên gọi anh là anh Hổ, hay nên gọi là quản gia đây nhỉ?”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, sắc mặt của người đàn ông trung niên trước mặt hơi lộ ra một chút lúng túng. Sau đó, người này đi về phía trước, hướng về phía Trần Viễn khom người, nói ra.

“Thành thật xin lỗi anh, đây là nhà của ông chủ tôi. Ngày bình thường, ông ấy cũng không có mặt ở đây. Hôm nay ông ấy mới từ thủ đô trở về. Xin anh hãy đi theo tôi đi vào bên trong.”

Người này, cũng không phải là ai khác, mà chính là ông trùm của thế giới ngầm thành phố Tân Cảng, A Hổ. Chỉ là, bộ dáng của ông ta lúc này rất chỉnh tề, hoàn toàn không giống như một tay anh chị thường gặp, ngược lại lộ ra hơi có mấy phần nho nhã, giống như là một quản gia ở trong các gia đình quý tộc, giàu có.

Thấy cử chỉ cùng với lời nói của A Hổ, Trần Viễn cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ gì. Lúc trước, anh ra tay giúp A Hổ, chẳng qua là vì tiện tay mà thôi. Nói về mặt tình nghĩa, cả hai cũng chẳng có chút tình cảm nào. Ngược lại, A Hổ còn là người đã nợ ơn anh.

Chỉ là, nếu như người ta đã hạ thấp thân phận, còn hướng về phía mình xin lỗi, Trần Viễn cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của người ta. Huống hồ, Phi Hổ hiện tại đang còn ở trong tay của bọn họ. Anh chỉ có thể làm như không có chuyện gì, chậm rãi đi theo phía sau lưng của A Hổ, bước vào bên trong biệt thự.

Qua một hồi, theo A Hổ năm rẽ, bảy ngoặc. Cuối cùng Trần Viễn cũng đi đến một chỗ sảnh lớn, nằm ở phía trên tầng thứ hai của biệt thự. Khu sảnh lớn này rất rộng, có chừng diện tích hơn mấy trăm mét vuông. Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn đứng đấy rất nhiều vệ sĩ, mà trên thân mỗi người đều tản mát ra từng cỗ khí thế cực kỳ mạnh mẽ. So với mấy tên bảo vệ ở phía bên ngoài, rõ ràng phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, để cho Trần Viễn để mắt đến, chính là một nam một nữ vô cùng trẻ tuổi, đang đứng cùng với một người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí trung tâm của đại sảnh. Đồng thời, bên cạnh của bọn họ còn ngồi đó một người thanh niên, vẻ mặt hơi có mấy phần nhăn nhó, bộ dáng như không quá nguyện ý xuất hiện ở nơi này.

“Lão đại!”

Vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, âm thanh của người thanh niên kia bất chợt vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn lên mấy lần.

Kỳ thật, sau khi đi vào bên trong đại sảnh, Trần Viễn cũng đã nhìn thấy được Phi Hổ. Chỉ có điều, anh không biết tình huống của cậu ta thế nào. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cậu ta cũng không giống như là trong lời nói của Tiểu Trần miêu tả. Rõ ràng, lúc này Phi Hổ đang rất thản nhiên, ngồi ở trong bàn tiệc lớn đặt ở vị trí trung tâm của đại sảnh.

Hơn nữa, trên người của cậu ta hoàn toàn không có một chút vết tích nào giống như vừa mới trải qua đánh đập. Ngược lại, trước mặt của cậu ta còn bày biện rất nhiều đồ ăn ngon cùng với thức uống. Chỉ có điều, vẻ mặt của cậu ta lại cực kỳ không vui. Chuyện này, để cho Trần Viễn trong lúc nhất thời cũng không rõ đầu đuôi như thế nào.

“Anh ngồi đi!”

Sau khi quan sát Trần Viễn một hồi, người đàn ông trung niên bất chợt mở miệng lên tiếng. Sau đó, ông ta chỉ tay về phía vị trí đối diện của mình, để cho Trần Viễn ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK