Oành!
Bị hắc quang bắn trúng, thân hình của Trần Viễn trực tiếp tan rã, không lưu lại một chút cặn bã.
“Ồ!”
Ẩn giấu ở bên trong hắc bào, gã Vong Linh Pháp Sư lộ ra một tia nghi hoặc. Nhưng mà, rất nhanh đôi mắt của hắn lại lần nữa bắn ra hắc quang, hướng về phía một chỗ vị trí ở phía sau lưng bắn tới.
Oành!
Bị hắc quang bắn trúng, không gian trực tiếp xé rách, một cái thân ảnh mang theo mấy phần chật vật, từ phía không trung chạy trốn ra bên ngoài. Người này, tất nhiên cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn. Vừa rồi bị đối phương đánh lén, anh đã mượn nhờ lực lượng của khí linh ở bên trong nhẫn trữ vật, mở ra một vùng không gian, để tạm thời ẩn trốn vào bên trong.
Lúc này, không gian bị phá vỡ, Trần Viễn cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, thân hình của anh rất nhanh đã lần nữa biến mất. Thấy vậy, thần sắc của gã Vong Linh Pháp Sư không khỏi lộ ra mấy phần khó coi. Từ bên trong hốc mắt của hắn, lúc này cũng xuất hiện một vệt tinh quang, liên tục kiểm tra bốn phía xung quanh.
Xoẹt!
Nhưng mà, ngay tại lúc này, một vệt ánh đao bỗng dưng xuất hiện. Sau đó, thân hình của Trần Viễn chậm rãi đứng ở phía sau lưng của gã Vong Linh Pháp Sư. Cuối cùng, một đao này bổ xuống, trực tiếp đem tên Vong Linh Pháp Sư chém thành hai nửa.
Thế nhưng, lông mày của Trần Viễn lúc này lại có phần nhăn lại. Vừa rồi, một đao của anh chém xuống, cảm giác có chút không đúng. Giống như, một đao này của anh cũng không có chém trúng cơ thể của đối phương. Ngược lại, một loại cảm giác nguy cơ bất chợt truyền đến, để cho Trần Viễn không còn dám chần chừ chờ đợi ở dưới mặt đất, mà trực tiếp phi thân, lao về phía không trung để tránh đi.
Oành!
Mặt đất lúc này nứt ra, một bộ khô lâu kỵ sĩ từ phía dưới chui nhanh ra ngoài, trường thương ở trên tay của đối phương, vững vàng đem không gian phía trước xé rách.
Thấy được một màn này, mí mặt của Trần Viễn không khỏi trực nhảy. May mắn, vừa rồi anh đã phản ứng rất nhanh. Nếu không, một kích này của đối phương, sợ rằng sẽ đem anh trực tiếp xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Cạc!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp lấy lại tinh thần, từ phía trên không trung đột nhiên truyền đến một trận âm thanh thú rống. Sau đó, một cỗ thi cốt từ trên không trung lao nhanh xuống, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn chụp lấy.
Bành!
Không có thời gian để cho Trần Viễn có thể kịp chạy trốn. Lúc này, anh chỉ có thể rút ra đoản đao, hướng về phía móng vuốt của đối phương, chém ra một đao.
Lưỡi đao sắc bén, mang theo một trận kình khí, trực tiếp quét trúng cốt trảo của Cốt Điểu. Thế nhưng, trên cốt trảo của con cự thú này, chỉ lưu lại một đường vết ngấn nhàn nhạt. Ngược lại, thân hình của Trần Viễn bị cự lực của nó va chạm, trực tiếp để cho anh từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Rống!
Vừa mới rơi xuống đất, thân hình của Trần Viễn còn chưa có kịp đứng vững. Đột nhiên, Địa Ngục Khuyển từ trong bóng tối xông nhanh đến, cả ba cái đầu của nó đều lộ ra răng nanh sắc nhọn, nước dãi từ trong miệng nhỏ giọt xuống, đem mặt đất ở dưới chân của nó bốc hơi, hóa thành một bãi hắc thủy. Đồng thời, ánh mắt của nó gắt gao nhìn về phía Trần Viễn, trong con ngươi hiện lên một mảnh huyết hồng, vô cùng tức giận nhào về phía bắp chân của Trần Viễn cắn tới.
Thấy được động tác này của Địa Ngục Khuyển, Trần Viễn cũng không do dự nữa, anh trực tiếp xoay người, lăn một vòng ở dưới đất. Sau đó, đoản đao chém ra, hướng về phía đỉnh đầu ở vị trí trung tâm của Địa Ngục Khuyển chém mạnh xuống.
Oành!
Một đao này mang theo cự lực vô cùng cường đại, trực tiếp đem đầu lâu của Địa Ngục Khuyển chém ra một đạo vết thương rất dài. Chỉ là, mặc dù một đao này của Trần Viễn có thể làm tổn thương đến đầu lâu của Địa Ngục Khuyển. Thế nhưng, con quái thú này tổng cộng có tới ba cái đầu, cho dù một trong số ba cái đầu của nó bị chặt xuống, chỉ cần cho nó thời gian, liền có thể tự phục hồi lại như cũ.
Thế nên, lúc này bị chém đau, Địa Nguyệt Khuyển không những không có hoảng sợ. Ngược lại, thú tính của nó càng thêm bạo phát, lại một lần nữa điên cuồng, hướng về phía Trần Viễn xông tới.
Vừa mới từ dưới mặt đất bò dậy, thấy như vậy Trần Viễn không khỏi nhíu mày. Lúc này, trên không trung thì bị Cốt Điểu kiềm chế, dưới đất lại bị Địa Ngục Khuyển điên cuồng công kích. Chưa kể, đứng một bên còn có Khô Lâu Kỵ Sĩ, nó hiện tại đang không ngừng nhìn chằm chằm, một khi Trần Viễn có dị động, nó lập tức sĩ tiến hành công kích.
Thế nên, tình huống của Trần Viễn lúc này hơi có phần nguy cấp. Mà tên Vong Linh Pháp Sư hiện tại đã ẩn nấp ở một chỗ để triệu hoán sủng vật, cũng không có lộ diện ra bên ngoài, điều này càng để cho Trần Viễn cảm thấy thêm hỏng bét.
Oành!
Ba cái đầu của Địa Ngục Khuyển giống như ba cỗ máy, liên tục hướng về phía Trần Viễn cắn tới. Trần Viễn phải vận dụng hết tất cả lực lượng, mới đem công kích của nó tránh né. Thế nhưng, vừa tránh được công kích của Địa Ngục Khuyển, Cốt Điểu từ trên không trung lại đột nhiên bổ nhào xuống, dùng lấy từng đầu móng vuốt sắc nhọn, muốn đem cơ thể của Trần Viễn xé rách.
Hống!
Nhưng mà, đây cũng chưa phải là tất thảy những gì Trần Viễn có thể trải qua được. Ngay khi bị Cốt Điểu đánh trúng một kích, thân hình của Trần Viễn rất nhanh bị hất bay ra ngoài. Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng vị trí rơi xuống của Trần Viễn lại vừa vặn rơi đúng về phía Khô Lâu Kỵ Sĩ.
Lúc này, trong hốc mắt của Khô Lâu Kỵ Sĩ phát ra từng đợt tinh quang. Sau đó, một giọng nói mang theo mấy phần òm òm, tự trong xương cốt của nó phát ra.
“Nhân loại, ta lại cho ngươi cơ hội cuối cùng, quy phục ta, trở thành nô bộc của ta. Ta sẽ để cho ngươi vĩnh thế bất diệt, mãi mãi trường tồn với thiên địa!”
Nghe được âm thanh này của nó, Trần Viễn không một chút tiếng động, âm thầm vận dụng lấy lực lượng cuối cùng ở trong cơ thể của mình. Trong ánh mắt của anh, lúc này lóe ra một tia quang mang trí tuệ.
“Chính là lúc này!”
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng thần bí mà hùng hồn, từ trong cơ thể của anh tuôn nhanh ra ngoài, hóa thành một cái hư ảnh vô cùng khổng lồ, lơ lửng ở giữa không trung.
“Làm sao có thể?!”
Vừa thấy được cái hư ảnh này, trong hốc mắt của Khô Lâu Kỵ Sĩ không khỏi hiện ra khiếp sợ. Thế nhưng, lúc này hư ảnh khổng lồ cũng không có cho nó thời gian để phản ứng. Bàn tay của hư ảnh khẽ lật, trong không trung liền ngưng tụ một thanh trường mâu, dài đến ba, bốn chục mét.
Trường mâu vừa thành hình, cổ tay của hư ảnh liền phát lực, đem nó đem ra ngoài, trực tiếp xuyên thẳng về phía cơ thể của Khô Lâu Kỵ Sĩ.
“Không!!!”
Trong cơ thể của Khô Lâu Kỵ Sĩ phát ra một trận âm thanh vô cùng thảm thiết. Trường mâu xuyên thẳng về phía cơ thể của nó, mặc dù không hề gây ra bất kỳ vết tích nào. Nhưng lúc này, toàn bộ hốc mắt của nó đã mất đinh linh quang, ngay cả tinh hồn của nó cũng bị đánh cho tan rã.
Cuối cùng, Khô Lâu Kỵ Sĩ từ trên lưng ngựa ngã xuống, xương cốt của nó bắt đầu rơi ra thành từng cái mảnh nhỏ. Đồng thời, một viên tinh hồn màu đen, phát ra một chút ánh sáng yếu ớt, từ trong đống xương cốt, lăn lông lốc rơi xuống dưới chân của Trần Viễn.
“Ngao ô…”
Khô Lâu Kỵ Sĩ vừa mới bị giết chết, trong miệng của Địa Ngục Khuyển lập tức phát ra một tiếng sói tru. Sau đó, cơ thể của nó giống như đã mất đi sinh cơ, chậm rãi ngã xuống mặt đất. Ngay cả Cốt Điểu, lúc này hai cánh cũng liên tục chao đảo, từ phía không trung rơi nhanh xuống đất.
Bành!
Mặt đất bị nện vỡ thành một cái hố sâu không thấy đáy, vô số mảnh vụn xương cốt văng ra tứ tán. Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn có thể nhìn thấy đươc, trên hai cánh của Cốt Điểu, lúc này vậy mà phát ra một chút ánh sáng nhàn nhạt. Mặc dù không biết đó là đồ vật gì, nhưng Trần Viễn vẫn cảm giác nó có chút lợi hại.
Bất quá, lúc này anh cũng không có thời gian để quan sát những thứ này. Ngược lại, ánh mắt của anh hơi có chút ngưng tụ, nhìn về phía hư ảnh đang phiêu phù ở trên không trung.
“Tiền bối, đa tạ ngài đã trợ giúp cho ta!”
Hướng về phía hư ảnh chấp tay cúi đầu, Trần Viễn đối với hư ảnh lúc này tỏ ra vô cùng tôn kính. Thế nhưng, hư ảnh giống như là nhìn không thấy, chỉ tùy tiện phất phất tay một cái. Sau đó, âm thanh của hư ảnh có chút thở dài, nói ra.
“Con đường này là do ngươi lựa chọn, ngươi có thể bước tiếp được hay không đều là dựa vào thực lực của ngươi. Hiện tại, thời gian đã không còn nhiều nữa. Ta thay mặt cho tất cả linh hồn của các chiến sĩ ở Thất Nguyệt Thành, đối với người gửi đến lời cảm tạ. Nhờ có ngươi, linh hồn của bọn họ mới có thể lần nữa chuyển thế đầu thai được. Ta hy vọng, vào một tương lai nào đó, chúng ta có thể một lần nữa gặp lại nhau!”
Nói xong những lời này, hư ảnh từ trên không trung dần dần tiêu tán. Mà lúc này, vô số hình ảnh hiện lên ở trong đầu của Trần Viễn. Đây là linh hồn của rất nhiều chiến sĩ đã mai táng ở Thất Nguyệt Thành. Chỉ có điều, bởi vì một nguyên nhân nào đó, thế nên bọn họ không có cách nào chuyển thế đầu thai, mà chỉ có thể bị giam cầm, lưu ở bên trong Thất Nguyệt Thành.
Hiện tại, Vong Linh Pháp Sự vừa bị giết chết, toàn bộ linh hồn của bọn họ đều được giải thoát. Đối với Trần Viễn mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chuyện ngẫn nhiên mà thôi. Nhưng ở trong mắt của những linh hồn này, anh chẳng khác nào một vị ân nhân, đem linh hồn của bọn họ giải thoát sau mấy chục vạn năm.
Nhìn từng cỗ linh hồn nhanh chóng phiêu tán đi, tâm của Trần Viễn cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại.