“Hừ, ngu xuẩn!”
Nhìn thấy Trần Viễn dẫn theo Tiểu Hoàng hướng về phía tế đàn bay tới, ánh mắt của gã thầy mo cũng chỉ hơi liếc khẽ một cái. Sau đó, trong miệng của hắn vậy mà phun ra một trận trào phùng.
Đối với chuyện này, tất nhiên Trần Viễn cũng không hề biết. Anh cảm giác khoảng cách giữa mình và tế đàn càng lúc càng gần, trong lòng cũng dần dần có loại cảm giác vô cùng căng thẳng.
Vào đúng lúc này, khi vị trí của Trần Viễn chỉ cách tế đàn không đến chục mét. Đột nhiên, từ bên trong tòa tế đàn phát ra một trận thú rống.
“Hống!”
Nghe được tiếng thú rống này, ánh mắt của Tiểu Hoàng vậy mà lộ ra một vẻ sợ hãi. Đồng thời, thân hình của nó cũng cấp tộc hạ thấp xuống. Cho dù là Trần Viễn, lúc này dựa vào lực lượng khế ước để ra lệnh cho nó cũng vô hiệu. Thậm chí, chính anh lúc này cũng chịu ảnh hưởng, thần trí có phần mang theo hoảng hốt.
“Đó là đồ vật gì? Vì sao chỉ là một tiếng rống đã lộ ra vẻ đáng sợ như vậy?”
Trong lòng vừa nghĩ đến điểm này. Bất chợt, một trận ánh sáng từ bên trong tế đàn phát sáng lên. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi giật mình, sợ hãi trợn tròn hai mắt nhìn lại.
“Đây là?!!”
Không biết từ lúc nào, từ bên trong tế đàn vậy mà lộ ra mộ bộ thân ảnh vô cùng hùng vĩ. Chỉ có điều, thân ảnh này hơi chút cổ quái. Đầu người thân rắn, hơn nữa phía sau lưng nó vậy mà mọc ra một đôi cánh xương. Nhất thời, hai mắt của Trần Viễn có chút mở lớn.
Bởi vì, loại quái vật này anh có thể nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Bất quá, đối phương rõ ràng có hình thỏ cực kỳ đáng sợ, chí ít từ hiện tại quan sát đến, con quái vật đầu người thân rắn này cũng cao đến hơn mười mét, đuôi rắn của nó cũng dài đến mười mấy, hai mươi mét. Nhất là đôi cánh ở phía sau lưng nó, vậy mà có thể sải rộng đến mấy chục mét.
Đứng trước mặt con quái vật khổng lồ này, Trần Viễn có loại cảm giác bản thân thật sự vô cùng nhỏ bé. Hơn nữa, ngoại trừ con quái vật đầu người thân rắn này xuất hiện ở trên tế đàn, lúc này bên trong vậy mà còn có đồ vật gì đó đang rục rịch.
Qua một lúc lâu, lại một con quái vật khác từ phía trong chui ra. Lúc này, Trần Viễn thấy được một con tinh tinh có hình thể so với con quái vật đầu người thân rắn kia còn muốn to lớn hon một chút, nghiêm chỉnh từ không gian của tế đàn chui ra ngoài.
Vừa mới ra đến, nó vậy mà không ngừng liên tục đưa tay vỗ đến trước ngực, trong miệng phát ra từng trận âm thanh gầm thét, vô cùng đáng sợ.
Bất quá, hai con quái vật này cũng không phải là đồ vật trọng tâm nhất. Bởi vì, Trần Viễn có thể cảm nhận được uy áp của bọn chúng rõ ràng không có cách nào để cho Phượng Hoàng hoảng sợ như vậy. Huống hồ, tiếng rống vừa rồi dường như cũng không phải từ bọn chúng phát ra.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trần Viễn, ngay khi con tinh tinh khổng lồ từ trong tế đàn chui ra. Lúc này, phía trên tế đàn vậy mà lắc lư một cái. Ngay sau đó, một cái đầu lâu vậy mà từ phía bên trong chui ra ngoài.
Đúng vậy, Trần Viễn có thể khẳng định, mình hoàn toàn không có nhìn nhằm. Lúc này, chính là một cái đầu lâu cực kỳ lớn, đang từ bên trong ánh sáng của tế đàn chui ra ngoài. Hơn nữa, đầu lâu chỉ chui ra được một nữa, một bộ chiến mã khô lâu cũng chậm rãi chui ra.
Đến lúc này, Trần Viễn mới có thể hoàn toàn quan sát đến, trước mặt của mình nào chỉ là một cái khô lâu, đây rõ ràng là một gã khô lâu kỵ sĩ. Hơn nữa, trên tay của đối phương còn cầm lấy một thanh trường mâu rất dài. Mặc dù phía trên trường mâu đã bị thời gian làm cho gỉ sét, nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được một cỗ sát khí từ phía trên đó truyền ra ngoài. Cũng không biết rõ, thanh trường mâu này đã giết chết bao nhiêu kẻ thù, lại có thể cho nó phát ra sát khí đáng sợ đến như vậy.
“Nhân loại, là ngươi đã triệu hoán chúng ta ra ngoài?!”
Ngay vào lúc này, một trận âm thanh khàn khàn từ bên trong quai hàm của khô lâu kỵ sĩ phát ra.
Bất quá, âm thanh của nó có chút âm u, để cho Trần Viễn nhất thời nhịn không được, không khỏi đánh rùng mình một cái.
Mà vừa nghe được âm thanh này của khô lâu kỵ sĩ nói ra, cả Xà Nhân cùng với Tinh Tinh đều đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, còn chưa có để cho Trần Viễn trả lời, âm thanh của gã thầy mo đã từ phía bên dưới tế đàn vang lên.
“Ma thần đại nhân, là ta đã triệu hồi ngài đến thế giới này. Hắn chính là kẻ xâm nhập, xâm phạm đến sự nghỉ ngơi của các vị đại nhân!”
“Là ngươi?!”
Gã Khô Lâu Kỵ Sĩ lúc này nghe được âm thanh của thầy mo nói ra, hai bên hốc mắt của hắn không khỏi phát ra một trận tinh quan, chăm chú nhìn về phía đối phương.
Bị ánh mắt này của Khô Lâu Kỵ Sĩ nhìn đến, gã thầy mo cũng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, đáp lại.
“Vâng!”
Nhưng mà, một màn kinh dị tiếp theo lại đột nhiên xảy ra, để cho tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn, vẻ mặt khó có thể tin được.
“Hừ! Nếu ngươi đã triệu hồi chúng ta ra ngoài, như vậy thì ngươi cũng không cần tồn tại ở trên thế gian này nữa!”
Nói xong lời này, một đầu ngón tay của gã Khô Lâu Kỵ Sĩ đột nhiên vươn ra. Đồng thời, một cỗ ánh sáng màu lam từ trên ngón tay của hắn phóng xuất ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu của gã thầy mo phóng tới.
Xoẹt!
Không một chút phòng bị nào, đỉnh đầu của gã thầy mo cứ như vậy bị luồng ánh sáng này xuyên thấu. Bất quá, đối phương lúc này cũng không có kêu rên một tiếng, mà trực tiếp ngã xuống dưới đất, toàn thân nhanh chóng co rút lại, cuối cùng hóa thành một làn khói xanh biến mất không thấy gì nữa.
Thấy được một màn này, vẻ mặt của Trần Viễn có chút dại ra. Anh cũng không hiểu, vì sao quái vật do đối phương triệu hoán ra, lại không hướng về phía anh công kích, lại trực tiếp đem người triệu hoán của mình đánh chết?
Bất quá, cái ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu của Trần Viễn, một cỗ cảm giác nguy cơ đột nhiên truyền đến, để cho Trần Viễn không khỏi rùng mình, lạnh rên lên một tiếng.
Ngay sau đó, ngón tay của gã Khô Lâu Kỵ Sĩ vậy mà bắt đầu hướng về phía Trần Viễn dũi ra. Thấy được động tác này của đối phương, trong lòng Trần Viễn có chút giật mình, vội vàng ra hiệu cho Phương Hoàng đảo cánh tránh đi.
“Chíp chíp!”
Kêu lên một tiếng kinh hoảng, hai cánh của Phượng Hoàng không ngừng vỗ mạnh, muốn đem theo Trần Viễn cấp tốc chạy trốn. Nhưng mà, luồng ánh sáng xanh từ trên tay của gã Khô Lâu Kỵ Sĩ thật sự là nhanh lắm. Cho dù Phượng Hoàng đã dùng hết sức lực, nhưng trên cánh của nó lúc này cùng bị xuyên qua một đường vết máu, cả người đều lảo đảo, suýt chút nữa té nhào xuống đất.
“Chíp chíp!”
Bị thương, Phượng Hoàng lúc này vô cùng đau đớn phát ra một tiếng kêu thảm. Đồng thời, Trần Viễn cũng có chút lo lắng, hô lên.
“Tiểu Hoàng, mày không có sao chứ?!”
Nhưng còn không chờ cho Phượng Hoàng đáp lại. Phía sau lưng của Trần Viễn lại cấp tốc truyền đến một trận âm thanh xé gió. Sau đó, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Cũng không biết từ lúc nào, cây phi lao ở trên tay gã Khô Lâu Kỵ Sĩ vậy mà đã bị phóng ra. Hơn nữa, nó còn vô cùng chuẩn xác hướng về phía sau lưng của Trần Viễn phóng tới.
Lúc này, Trần Viễn không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, trong miệng của anh phát ra một trận âm thanh rống giận.
“Cút đi!”
Ầm!
Sau đó, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trên người của Trần Viễn đột nhiên xông thẳng ra ngoài. Đồng thời, một luồng sức mạnh kỳ bí từ hai cánh tay truyền đến, để anh cấp tốc đem ngọn phi lao kia ngăn lại.
Bất quá, lực phản chấn lúc này thật sự quá mạnh, Trần Viễn cũng không có cách nào giữ vững thân thể, anh trực tiếp từ trên lưng của Tiểu Hoàng bay rớt ra bên ngoài, rơi vào một chỗ rừng cây ở khoảng cách trăm mét sau lưng.
Ầm!
Ầm!
Va chạm làm gãy mấy gốc cây to, lúc này thân hình của Trần Viễn mới có thể dừng lại, trên người anh lúc này xuất hiện rất nhiều vết thương. Nhưng lúc này, Trần Viễn đã không có thời gian để hồi phục, anh chỉ có thể cấp tốc đứng dậy, dùng lấy ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía gã Khô Lâu Kỵ Sĩ vẫn còn đang đứng ở trên tế đàn.
“Ồ?!”
Dường như gã Kỵ Sĩ Khô Lâu cũng có một chút kinh ngạc, khi nó phát hiện ra Trần Viễn vậy mà không có mình công kích của mình giết chết. Bất quá, trong ánh mắt của nó chỉ thoáng hiện lên hai đoàn tinh quang. Sau đó, từ khớp xương hàm của nó phát ra vài trận âm thanh lạch cạch.
Trần Viễn cũng không có biết nó đang nói gì, nhưng lúc này hai tên thủ vệ đang đứng bên cạnh của nó, là gã Xà Nhân khổng lồ cùng với con Tinh Tinh to lớn bắt đầu chuyển động, xông hướng về phía Trần Viễn lao tới.
Thấy được một màn này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt. Đồng thời, trong lòng của anh không ngừng kêu lên.
“Tiền bối, mau nghĩ biện pháp giúp ta!”
Bất quá, tiếng kêu lần này của Trần Viễn cũng không có được đáp lại. Ngược lại, âm thanh của Tiểu Hoàng vậy mà vô cùng rối loạn kêu lên. Ngay sau đó, nó dùng lấy đôi cánh đang bị thương của mình, vỗ mạnh một cái, dự định hướng về phía gã Xà Nhân kia ngăn lại.
“Chíp chíp!”
Mặc dù không có nghe hiểu âm thanh của nó đang nói thứ gì, nhưng thấy Tiểu Hoàng vậy mà liều mạng cũng muốn ngăn cản hai con quái vật đang chạy thẳng hướng về phía mình. Lúc này, Trần Viễn cũng không chờ đợi được nữa, anh một lần nữa bật người đừng dậy, dùng lấy ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, chăm chú nhìn về phía con Tinh Tinh to lớn, cùng với gã Xà Nhân khổng lồ kêu lên.
“Đến đây đi, hôm nay ta sẽ liều mạng với các ngươi!”
Ngay sau đó, thân hình của anh cũng bắt đầu vọt lên, hướng về phía con Tinh Tinh đánh tới.