“Á…”
Mấy đầu ngón tay trực tiếp bị Trần Viễn bẽ gãy, cổ tay thì bị giữ chặt. Nhất thời, sắc mặt của Đặng Văn Thành lúc này không khỏi trở nên tái xanh. Đồng thời, đau nhức từ bàn tay truyền đến để cho hắn nhịn không được phát ra một trận kêu thảm.
“A!!!”
Ngay lúc này, mấy người đồng bọn đang đứng bên cạnh của hắn cũng kịp thời phản ứng lại. Chỉ có điều, giống như Đinh Tử Hương, bọn họ cũng không có làm ra bất kỳ động tác nào để giải cứu Đặng Văn Thành. Ngược lại, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần khiếp sợ, bộ dáng khó có thể tin nhìn về phía Trần Viễn.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không muốn nói nhảm với đám người trước mặt. Ánh mắt của anh chỉ lạnh lùng đảo qua một vòng, sau đó quay lại đặt ở trên người của Đặng Văn Thành, âm thanh hơi chút trầm thấp.
“Chỉ là lời nói không hợp mà thôi, cậu có cần phải ra tay độc ác như vậy hay không?”
Lúc này, cổ tay vẫn bị Trần Viễn giữ chặt. Nhưng mà, nghe được câu nói của Trần Viễn như vậy, đầu của Đặng Văn Thành không khỏi ngẩng lên. Sau đó, hắn dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh… anh là ai?”
Trước cái nhìn của đối phương, thần sắc của Trần Viễn vẫn bình tĩnh như cũ. Lần này, anh hơi thấp giọng nói ra.
“Tôi là ai, cậu cũng không cần phải biết. Nhưng mà, sau này cậu tốt nhất là đừng động đến bất kỳ ai trong nhà họ Đinh. Nhất là cô bé này, đây là em gái nuôi của tôi. Nếu như lần sau, cậu còn để tôi phát hiện ra tay với con bé thêm một lần nào nũa. Chuyện hôm nay, cũng không thể nào nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa hơi vặn nhẹ cổ tay một cái. Nhất thời, sắc mặt của Đặng Văn Thành chuyển sang trắng bệch, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng gào rú, giống như là heo bị chọc tiết.
“Á!!!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy Đặng Văn Thành lúc này cũng không thể nào uy hiếp được đến Đinh Tử Hương nữa. Nhưng mà, để cho đảm bảo an toàn, Trần Viễn vẫn đưa tay, kéo theo Đinh Tử Hương bước nhanh ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn đã rời đi thật xa. Lúc này, đám bạn đồng hành với Đặng Văn Thành mới bắt đầu dồn dập phản ứng lại. Người thì chạy về phía Đặng Văn Thành để hỏi thăm. Người thì tức giận, liên tục chửi mắng không ngừng.
Nhưng mà, tất cả những lời này bọn họ cũng không dám nói quá to, còn thật sự sợ Trần Viễn sẽ nghe được.
Nhất thời, sắc mặt của Đặng Văn Thành không khỏi trở nên vặn vẹo đến khó coi. Hắn hướng mắt, nhìn về phía mấy người bạn đồng hành của mình, nhịn không được quát lên một trận.
“Im miệng!”
Tiếng quát này của hắn vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhất thời ngừng lại, không ai còn dám tiếp tục mở miệng ra để mắng chửi. Thế nhưng, sâu trong ánh mắt của những người này, phần lớn đều mang theo vẻ khinh thường.
Mặc dù bọn họ đã cố tình che giấu, nhưng Đặng Văn Thành vẫn có thể nhìn ra một hai. Chỉ có điều, lúc này hắn không có tiếp tục nổi giận. Ngược lại, trong lòng hơi có mấy phần uất hận.
Thật sự, vừa rồi hắn cũng không có nghĩ đến thực lực của Trần Viễn lại mạnh đến như vậy. Cho dù là một số thiên tài ở trong cùng một thế hệ, Đặng Văn Thành vẫn rất tự tin có thể cùng với bọn họ đánh có tới lui một trận. Nhưng mà, ngay vừa rồi ở trước mặt của Trần Viễn, hắn có cảm giác mình giống như một đứa trẻ con, đang đứng ở trước mặt một người trưởng thành.
Cho dù, thực lực của đối phương xem ra cũng còn chưa có đột phá đến cảnh giới đại tông sư. Nhưng năng lực chiến đấu, cũng như xuất thủ công kích cũng cực kỳ gọn lẹ, dứt khoát, hoàn toàn không có một chút dư thừa nào.
Chính vì thế, mặc dù song phương đều không có quá nhiều chênh lệch về mặc cảnh giới, nhưng Đặng Văn Thành cảm giác mình như bị áp chế hoàn toàn, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Hơn nữa, nhìn động tác của Trần Viễn khi nãy, Đặng Văn Thành có thể khẳng định, người này còn chưa xuất thủ hết toàn lực. Thế nhưng, càng nghĩ như thế trong lòng của hắn càng thêm khiếp sợ.
Bởi vì, cho dù là các cao thủ của thế hệ trước, Đặng Văn Thành dường như cũng chưa từng thấy qua ai có năng lực giống như Trần Viễn. Với lại, khuôn mặt của Trần Viễn thật sự quá mức lạ lẫm, trong mấy vị tông sư đứng đầu của mấy gia tộc lớn, Đặng Văn Thành thật sự chưa từng gặp qua người nào tương tự như vậy?
Nhất thời, trong lòng của Đặng Văn Thành không khỏi rơi vào trầm tư, suy nghĩ của hắn cũng càng thêm trở nên phức tạp hơn.
“Thành ca, anh làm sao vậy? Vừa rồi, anh có bị đau chỗ nào khác nữa không?”
Lúc này, âm thanh của cô gái trẻ đi cùng với mấy người Đặng Văn Thành đột nhiên vang lên. Trong giọng nói của cô rõ ràng vô cùng quan tâm đối với Đặng Văn Thành.
Chỉ là, ánh mắt của Đặng Văn Thành khi nhìn về phía đối phương, dường như cũng không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
“Hừ, nếu như không phải là cô tự mình gây chuyện, tôi còn sẽ gặp một người đáng sợ như vậy sao? Từ nay về sau, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Nói xong lời này, Đặng Văn Thành giống như là nhìn thấy thứ đồ vật gì đó vô cùng rác rưởi, hắn ta trực tiếp đem người con gái trẻ tuổi đứng ở trước mặt đẩy cho té ngã xuống đất. Sau đó, Đặng Văn Thành vô cùng lạnh lùng xoay người rời đi. Nhưng mà, lúc rời đi sắc mặt của hắn không khỏi nhăn nhó một trận. Bởi vì, vừa rồi hắn vì tức giận nên đã quên mất trên tay vẫn còn vết thương. Thế nên, lúc đẩy ngã cô gái kia, vết thương của hắn bị động đua, để hắn nhịn không được phải hít vào một hơi thật sâu.
May mắn, lúc này cũng không có ai để ý đến động tác của hắn. Thế nên, Đặng Văn Thành rất nhanh liền rời khỏi khách sạn. Chỉ để lại trên mặt đất một người thiếu nữ với vẻ mặt thất thần, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi thấm xuống vạt áo.
“Đình Đình, em đừng giận. Thành ca chỉ là hơi bị mất mặt nên mới tức giận như vậy mà thôi. Theo anh nghĩ, chỉ qua vài ngày nữa, nhất định Thành ca sẽ tha thứ cho em. Đến lúc đó, bọn anh sẽ nghĩ cách để cho Thành ca quay trở lại gặp em. Như vậy có được không?”
Lúc này, thấy được em gái của mình bị xô ngã dưới đất, mặc dù trong lòng của Vương Ngỗi rất tức giận, nhưng hắn vẫn cố kiềm nén được. Ngược lại, còn cố gắng khuyên nhủ để em gái có thể bình lại tâm tĩnh.
Thế nhưng, ai cũng không biết lúc này trong lòng của Vương Đình Đình nghĩ như thế nào. Chỉ thấy, sâu trong ánh mắt của cô ta mang theo vô tận thù hận, trên khóe môi còn lưu lại một vệt máu tươi. Đây cũng không phải là lúc té ngã lưu lại vết thương. Ngược lại, vừa rồi vì quá tức giận, nên chính cô ta đã đem môi của mình cắn nát, thế nên mới có vết máu chảy xuôi dưới đất.
“Vương Ngỗi, nếu như anh vẫn còn là anh trai của tôi. Vậy thì, tối nay tôi muốn anh làm giúp tôi một việc. Chỉ cần việc này thành công, sau này khi tôi gã vào trong nhà họ Lâm, tôi nhất định sẽ giúp anh trở thành gia chủ của nhà họ Vương.”
Lúc này, ánh mắt của Vương Đình Đình bỗng dưng lóe lên ánh sáng dữ tợn. Ngay sau đó, cô tự mình đẩy người đứng dậy, vẻ mặt mang theo mấy phần hung ác, nhìn về phía Vương Ngỗi cùng với mấy gã đồng bọn vẫn còn đang đứng ở bên cạnh.
Nghe được lời này của Vương Đình Đình, cả Vương Ngỗi lẫn những người còn lại đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
“Đình Đình…”
Vốn dĩ Vương Ngỗi còn muốn khuyên nhủ em gái mình một trận. Nhưng mà, ánh mắt của Vương Đình Đình bỗng dưng trừng đến, để cho Vương Ngỗi không khỏi khiếp sợ, vội vàng đem lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Mà lúc này, Vương Đình Đình giống như cũng đã nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của tất cả bọn họ. Cô dùng lấy ánh mắt tràn đầy quỷ dị, quét qua từng người một. Sau đó, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần uy hiếp.
“Tôi biết, các anh đang suy nghĩ đến cái gì. Nhưng mà, chỉ cần Vương Đình Đình tôi còn sống, thì chuyện sau này tôi trở thành bà chủ của nhà họ Đặng, tôi sẽ không quên đến ơn của các anh. Thế nhưng, chỉ cần người nào dám rời đi ngay lúc này, tôi sẽ đem tất cả những đoạn hình ảnh lẫn video liên quan đến việc các anh đã từng làm với tôi đều đăng cả lên mạng. Đến lúc đó, không cần nhà họ Vương của chúng tôi ra tay. Tôi sợ rằng Thành ca cùng với nhà họ Đặng của bọn họ sẽ không buông tha cho các anh. Thế nên, tôi hy vọng là các anh có thể suy nghĩ cho thật kỹ, liệu các anh có muốn cùng chết với tôi hay không?”
Lời này của Vương Đình Đình vừa mới nói ra, ánh mắt của tất cả những người ở đây, ngay cả Vương Ngỗi đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.
“Đình Đình, em bị điên mất rồi. Em làm như vậy, không chỉ là bọn anh xong, ngay cả bọn anh và gia tộc ở phía sau lưng cũng xong.”
Vương Ngỗi cũng không thể nào không thấy khiếp sợ. Bởi vì, hắn biết rất rõ tính cách của Văn Thành. Người này mặc dù bề ngoài nhìn rất nho nhã, hơn nữa đối với Vương Đình Đình cũng chẳng hề có chút tình cảm nào. Nhưng mà, nói như thế nào Vương Đình Đình đã từng là người phụ nữ của hắn.
Nếu như để hắn biết được người phụ nữ của mình bị những kẻ khác nhúng chàm. Hơn nữa, những kẻ này còn là anh em tốt của hắn. Sợ rằng, đến khi đó đừng nói là Vương Đình Đình và những kẻ đang có mặt ở đây, có khi ngay cả gia tộc đứng ở phía sau lưng của bọn họ cũng bị nhà họ Đằng san thành bình địa.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng này, sắc mặt của Vương Ngỗi liền trở nên tái nhợt. Mà mấy kẻ đứng bên cạnh, tình huống cũng không thể nào khá hơn được bao nhiêu.
“Đình Đình, chuyện đâu còn có đó, chúng ta vẫn có thể thương lượng được mà, cần gì phải cạn tào ráo máng với nhau như vậy đúng không?”
“Đúng đó, Đình Đình, chuyện trước kia giữa chúng ta cũng chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi. Nếu như em muốn, anh có thể chuộc lại sai lầm của mình. Chỉ cần em ra lệnh một cậu, anh nhất định sẽ không ngại xông pha khói lửa. Cho dù có là đầu rơi máu chảy, anh cũng tuyệt đối không sẽ nháy mắt một lần.”
“Đình Đình…”
Lúc này, cả đám bọn họ đều không tiếc lời, hướng về phía Vương Đình Đình để nịnh nọt. Nhưng mà, ở trong mắt của Vương Đình Đình lại chẳng hề có sự vui sướng nào. Ngược lại, trong mắt của cô ta còn mang theo mấy phần khinh bỉ. Nếu như, không phải lúc trước cô bị bọn chúng bỏ thuốc. Hơn nữa, đám người này lại cùng Vương Ngỗi với nhau cấu kết chung vào một chỗ, hại cô thê thảm như vậy, thì cô làm sao lại ra nông nỗi giống như ngày hôm nay?
Càng nghĩ, trong lòng của Vương Đình Đình càng thêm tức giận. Nhưng mà, cô cũng nhanh chóng đem suy nghĩ của mình che giấu đi. Ngược lại, trong lòng bắt đầu tính toán, muốn làm sao để có thể chân chính bước chân vào nhà họ Đặng. Đồng thời, cô cũng muốn để cho Đinh Tử Hương cùng với Đinh Tử Nguyệt phải trả giá vì trước đây đã từng khinh thường cô.
Mà tất cả những việc này, Trần Viễn lẫn Đinh Tử Hương đều không hề hay biết một chút nào. Ngược lại, sắc mặt của Đinh Tử Hương hơi có mấy phần lấm lét, nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh… anh có thể thả tay tôi ra được không?”