Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau để cho không khí bốn phía xung quanh lập tức trở nên nổ tung. Ngay cả Trần Viễn lúc này cũng nhịn không được, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài xa hơn mười mét. May mắn, cơ thể của anh đã được rèn luyện từ nhỏ, thế nên lúc này vẫn còn có thể chịu đựng được.

Chỉ là, nhìn thấy hai người bọn họ dự định đánh nhau ở ngay trên đường cái, Trần Viễn thật sự là có chút nhịn không được, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Này này, hai người có thể dừng lại một chút được không?”

Nghe được tiếng quát của Trần Viễn, rốt cuộc động tác của hai người bọn họ cũng bắt đầu dừng lại. Chỉ là, khí thế của hai người cũng không có hạ xuống. Ngược lại, ánh mắt mỗi bên đều đang gắt gao nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Thấy được tình cảnh lúc này, Trần Viễn cảm thấy hết sức đau đầu. Nếu như vừa rồi không phải nghe được bọn họ nói chuyện, anh thật sự còn tưởng rằng hai người đang đứng ở trước mặt là kẻ thù truyền kiếp với nhau đây?

“Được rồi, không đánh, không đánh nữa!”

Qua một lúc, rốt cuộc Cố Trường Sinh vẫn là người lên tiếng trước. Mà lúc này, bà cụ cũng hạ hỏa, hướng ánh mắt trừng trừng nhìn Cố Trường Sinh một trận. Chỉ có điều, khí thế trên người bà cụ lại được thu liễm đi không ít.

“Tiểu Mai, trên người của thằng nhóc này hơi có chút đồ vật, tôi muốn nghiên cứu một phen. Không biết, lần này bà có thể nhường nó cho tôi dùng trước được không?”

Thấy bà cụ đã đem khí thế thu hồi lại, ông cụ cũng rất thức thời đưa ra đề nghị của mình. Mà nghe được lời này, bà cụ chỉ hơi nheo nheo lại đôi mắt già nua của mình một chút. Sau đó, bà cụ mới chậm rãi mở miệng đáp.

“Điều kiện này cũng không phải là không được. Chỉ là, ông còn chưa hỏi qua ý kiến của người ta, đã trực tiếp đem đi như vậy. Ông không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao? Tôi nói như vậy có đúng không, cậu nhóc?!”

Đứng ở trước mặt hai vị tiền bối cao thủ, thật sự Trần Viễn ngay cả thở mạnh cũng không dam. Nhưng lúc này, nghe được bà cụ vậy mà có ý giải vây cho mình, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Chỉ có điều, ngay sau đó anh cũng nghe được tiếng của ông cụ Cơ Trường Sinh vang lên.

“Ai ui, làm sao tôi lại quên mất chuyện này rồi nhỉ? Thật là ngại quá, cậu nhóc, cậu tên là gì?”

Giống như, lúc này ông cụ mới phát hiện ra sai lầm của mình, bộ dáng cũng có mấy phần làm lành, nhìn về phía Trần Viễn cười lên hề hề.

Thế nhưng, Trần Viễn không phải là một đứa ngốc. Anh làm sao không phát hiện ra lời nói cùng với hành động của ông bà cụ lúc này hoàn toàn không có đồng nhất. Hơn nữa, động tác của bọn họ vừa rồi cũng không phải giả, thật sự là nếu Trần Viễn không có lên tiếng ngăn cản, cả hai người bọn họ sẽ đánh với nhau một trận to.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác. Hiện tại anh đang đứng dưới mái hiên của người khác, anh còn có thể nói thêm cái gì bây giờ?

Thế nên, mặc dù hiện tại trong lòng có chút khó chịu, nhưng Trần Viễn chỉ có thể cười gượng đáp lại.

“Thưa cụ, cháu tên là Trần Viễn, là bạn của tiểu thư Trang Đài!”

Lúc này, ông cụ mới bắt đầu chú ý đến ông chú tài xế lái xe và cô tiểu thư nhà họ Đàm đang nhìn qua, một bộ vô cùng sốt ruột.

“Ồ, cậu là bạn của con bé con, cháu gái của cái lão già cổ lỗ sĩ đó sao? Vậy thì tốt, nếu cậu là người chung một nhà, chúng ta cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”

Vừa nói, Cơ Trường Sinh vừa xoa xoa lấy đôi bàn tay của mình, giống như lại sắp không thể nhịn được, muốn trực tiếp đem Trần Viễn nắm tiến vào phòng nghiên cứu của mình.

Chỉ là, bà cụ đứng ở một bên hai mắt trừng lớn, để cho ông cụ cũng không dám làm ra bất kỳ động tác gì khác.

“Thưa hai cụ, kỳ thật lần này tôi dẫn hai đứa nhỏ này đến đây, là muốn để chúng được mở mang tầm mắt một chút. Nếu hai cụ không ngại, có thể để cho tôi đưa tiểu thư cùng với cậu Viễn cùng tiến vào phòng bảo vật của nhà họ Cơ hay không?”

Đúng vào lúc này, âm thanh của ông chú tài xế lại đột nhiên vang lên. Ngay lập tức, ánh mắt của ông bà cụ đều tập trung về phía ông ta. Nhưng sắc mặt của ông chú tài xế rõ ràng tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là, Cơ Trường Xuân, người đang đứng một bên cùng với con gái của mình lúc này lại có chút chột dạ, hơi hơi liếc mắt về phía bà cụ.

“Hừ, lại là thằng con hư đốn mày, lại bày ra cái trò gì nữa để lừa gạt người khác có phải không? Học cái gì không học, làm sao lại thích học mấy trò không có đạo đức của cha mày như vậy?”

Bà cụ vừa nghe ông chú tài xế nói xong một hồi, bà cụ tức thì nổi giận, mắng lên một trận. Chỉ là, sắc mặt của Cơ Trường Xuân lại có chút lúng túng, nhìn về phía mẹ của mình để giải thích.

“Mẹ, lần này con cũng không có lừa gạt bọn họ. Con thật sự mới tìm được vài thứ rất đặc biệt, cũng không biết rõ đó là đồ vật gì. Nhưng mà, những thứ đồ vật này đều có lai lịch không nhỏ. Nhất là, khối tảng đá kia, con có cảm giác cất giấu một thứ gì đó cực kỳ bí mật.”

Nghe con trai của mình lên tiếng giải thích, bà cụ không những không có buông lỏng, ngược lại càng thêm tức giận nhìn về phía Cơ Trường Sinh.

“Đấy, ông thấy chưa?! Hiện tại thì con trai của ông ngay cả đến bà già như tôi cũng muốn lừa gạt. Mấy thứ đồ vật mà nó đang nói, còn không phải là mấy trò thần thần bí bí, lúc trước ông bày ra để lừa gạt người khác hay sao? Hiện tại thì tốt rồi, thứ tốt của tôi nó lại không học, lại toàn đi học mấy thứ xấu xa, lừa người của ông!”

Cơ Trường Sinh bị vợ mình mắng như vậy, nhất thời mặt mo cũng có phần đỏ lên. Chỉ là, ông ta không tiện phát tác ở trước mặt của vợ mình, mà chỉ có thể trừng mắt nhìn lấy đứa con trai đầu tóc đã có phần hơi muốn bạc trắng.

“Còn không đứng ra xin lỗi mẹ đi, đừng để bà ấy nổi giận!”

Nhìn thấy bộ dáng của cha mình lúc này, trong lòng Cơ Trường Xuân thật sự là rất bất đắc dĩ. Chỉ có điều, trước ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Xuân chỉ có thể âm thầm cười khổ, hướng về phía mẹ mình, cúi đầu nói ra.

“Xin lỗi mẹ!”

Lúc nói ra lời này, Cơ Trường Xuân thả xuống tư thế cực thấp. Mà đứng ở một bên, nhìn cả nhà ba người bọn họ diễn kịch với nhau, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Rốt cuộc, cả nhà bà người bọn họ là luyện tập đã bao nhiêu lần rồi, làm sao lại trở nên thuần thục đến như vậy?

Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy đoán, lúc này Cơ Trường Xuân lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Đài và ông chú lái xe, nói ra.

“Thành thật xin lỗi, xem ra bảo vật hôm nay không thể mở ra cho mọi người xem được rồi. Hay là, hẹn mọi người dịp khác lại đến, có được không?”

Nhìn bộ dáng áy náy của Cơ Trường Xuân, ông chú tài xế chỉ có thể im lặng, cũng không biết phải nói thêm cái gì. Nhưng mà, Trang Đài lại có chút nhịn không được, đứng ở một bên lầu bầu.

“Làm gì vậy chứ? Chẳng phải chỉ là xem qua một chút đồ chơi nho nhỏ thôi sao, còn cần phải bày ra nhiều trò như vậy hay không?”

Mặc dù âm thanh của cô không lớn, nhưng những người ở đây đều là hạng người như thế nào, bọn họ làm sao lại không nghe được câu nói này của cô.

Nhất thời, ông chú tài xế không khỏi tỏ ra lúng túng, vẻ mặt mang theo mấy phần áy náy, hướng về phía mấy người nhà họ Cơ, nói ra.

“Thành thật xin lỗi mọi người, tính tình của tiểu thư nhà chúng tôi hơi có phần ngay thẳng, xin mọi người hãy bỏ qua cho!”

Những lời này của ông chú tài xế không khỏi để cho Trang Đài có chút xấu hổ đỏ mặt, cũng không có tiếp tục lên tiếng để nói chuyện nữa. Nhưng mà, cô bé Thanh Thanh lại nhịn không được, lên tiếng nói ra.

“Cha, tại sao cha phải nói dối bọn họ? Nhà chúng ta quả thật có được một món bảo vật rất có giá trị. Hơn nữa, thứ này còn có liên quan đến một môn cổ thuật, đã từng thất truyền từ mấy ngàn năm trước. Nếu như lần này chúng ta có thể đem nó mở ra, thì toàn bộ bí mật của thời đại tiên nhân mấy chục vạn năm về trước chẳng phải sẽ được giải khai hay sao?”

Lời của cô bé vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ngây người. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhịn không được, nhìn nhiều về phía cô bé đến mấy lần.

Chỉ là, dù anh có quan sát thế nào, cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Mà lúc này, ông cụ Cơ Trường Sinh lại có chút khó tin, nhìn về phía con trai và cháu gái của mình.

“Thứ đó đang ở đâu? Vì sao hai đứa lại không nói cho ta biết? Nhanh, nhanh dẫn ta đến chỗ cất giấu món bảo vật đó, nhanh lên!”

Giống như, bản thân không có cách nào kiềm chế được sự tò mò ở trong lòng. Lúc này, ông cụ Cơ Trường Sinh vậy mà nhịn không được, lại lần nữa lao tới, khống chế bả vai của Cơ Trường Xuân rồi hét lên.

Thấy được cảnh tượng quen thuộc lúc này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đến cực kỳ quái dị. Nhất là, dường như bà cụ lúc này cũng không có ý định ngăn cản động tác của chồng mình. Thậm chí, anh còn phát hiện ra, bà cụ không biết từ lúc nào đã đem một bên bả vai còn lại của con trai mình nắm chặt. Sau đó, bà cụ thấp giọng hô khẽ.

“Đi thôi!”

Ngay sau đó, cả nhà ba người nhanh chóng biến mất ở trước mặt mọi người. Cho đến lúc này, rốt cuộc tiểu thư Trang Đài không thể nào nhịn được nữa, cảm thấy vô cùng tức giận nhìn về phía ông chú lái xe nói ra.

“Chú Tánh, nhà của bọn họ có bảo vật tốt như vậy, vậy mà còn muốn giấu giếm chúng ta? Không thể được, tôi cũng muốn đi xem nó!”

Nói xong, thân ảnh của tiểu thư Trang Đài vậy mà không hề chậm chạp một chút nào, nhanh chóng lướt đi, hướng về phía một chỗ mật thật ở trong đại sảnh của nhà họ Cơ lao đi.

Thấy được cảnh này, ánh mắt của Trần Viễn lần nữa trừng lớn. Chỉ là, còn không đợi cho anh nói thêm lời nào, âm thanh của ông chú lái xe đã lần nữa vang lên.

“Đi thôi, bảo vệ tốt cho tiểu thư!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK